Quan Thuật

Quan Trên Một Cấp Đè Chết Người.


trước sau

Biết đâu còn đem cô ta đánh cho thành đầu heo, đây chính là lý tưởng hiện giờ của mình, một lý tưởng vĩ đại, ha ha, ai!

Tuy nhiên một người đẹp như vậy mà đánh cho thành đầu heo thì cũng quá thảm. Tề Thiên này chỉ đánh người đẹp bằng hoa hồng thôi, hắc hắc,

Ai! Chắc trong một thời gian ngắn nữa muốn vượt qua tiểu bì nương này là không thể, ai! Ông mày còn phải nhẫn nữa, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao mà.

Tiểu tử này nghĩ đi nghĩ lại một hồi rồi lại cảm thấy mất mát.

- Cám ơn, tôi biết rồi.

Mai Diệc Thu cúp điện thoại, lần đầu tiên nói một câu “cảm ơn” làm Tề Thiên sững người, thầm nghĩ, “ Trời ạ, muốn từ miệng cô lấy được một câu cảm ơn khó còn hơn lên trời. Hình như rất lâu rồi lần đó Cố Thiên Kỳ giúp cô ta một chuyện gì đó mới được một câu “cảm ơn”, mình coi như cũng được hưởng thụ cấp đó rồi.”

- Hừ! Tiểu tử này thật đúng là âm hiểm, muốn từ mình kiếm tiền sửa đường à, ngay cả chiêu này cũng xuất ra.

Mai Diệc Thu hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ thì thấy trước mắt cũng chỉ có thể đi theo con đường này. Thậm chí cô ta còn nghi ngờ có phải gã và cố vấn Diệp thông đồng với nhau không, trong lòng hận đến nghiến răng.

Đối với vị thủ trưởng cố vấn Diệp cả người toàn gai này, Mai Diệc Thu lần đầu tiên lĩnh hội đời người có thật nhiều chuyện cũng không phải có thể tự quyết. Mai gia quyền to thế lớn, cũng không thể đạt tới trình độ thông thiên, quan huyện không bằng hiện quản, quan chỉ lớn hơn một cấp là có thể đè chết người.

Diệp Phàm tuy nói chỉ là một thiếu tá, cùng cấp với mình, nhưng chức vụ người ta quá cao, trước mắt mình cũng chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ mà thôi.

Chỉ một chức vụ đó vẫn chưa thể làm Mai Diệc Thu kinh ngạc, bởi vì tướng quân thì Mai gia có đến năm, cha cô cũng là một thượng tướng lâu năm rồi, còn ở trong quân ủy, quân thế hiển hách.

Điều làm Mai Diệc Thu kinh ngạc, hơn nữa suýt làm cho cô chấn động là cấp bí mật hồ sơ của Diệp Phàm.

Mai Diệc Thu coi như tầng lớp bậc trung của Liệp Báo, với gia thế trong quân đội của Mai gia nên cũng biết về quy tắc bảo mật.

Hồ sơ được giữ bí mật cấp quốc gia thì tối thiểu phải cấp đại tá hay thiếu tướng mới có quyền thẩm tra.

Ví dụ như cục an ninh, cho dù là cục trưởng cục an ninh tỉnh muốn thẩm tra một người có quyền trong quân đội cũng rất khó khăn, muốn làm được trước hết phải thông qua quân đội vì quân đội là một hệ thống độc lập, có quy định bảo mật riêng của mình.

Còn cấp ss như Diệp Phàm thì tối thiểu phải là cấp trung tướng mới có quyền thẩm tra, loại cấp bậc như vậy chính là khái niệm gì, nghe nói cấp này ngang với cấp bảo mật đầu đạn hạt nhân.

Tài liệu về một thiếu tá như Diệp Phàm lại ngang cấp với một đầu đạn hạt nhân, như vậy có thể xem như cùng phân lượng, nói cách khác giá trị của hắn cũng tương đương một đầu đạn hạt nhân.

Mai Diệc Thu còn biết được, ngay cả cấp bảo mật của cha mình là một thượng tướng trong quân ủy xem ra còn chưa bằng Diệp Phàm, điều này đúng là quá dọa người, vì thế Mai Diệc Thu vốn xuất thân từ thế gia quân nhân hạt giống đỏ hiểu rõ hơn ai hết.

Dĩ nhiên điều này cũng chỉ là một quy định cứng nhắc của quốc gia mà thôi, trong đó vẫn còn nhiều yếu tố chưa thể xác định được.

Tuy nhiên nói gì thì nói, Diệp Phàm chính là một nhân vật đáng sợ, Mai Diệc Thu từ cấp độ bảo mật hồ sơ cũng mơ hồ biết được một số manh mối.

Có lẽ Diệp Phàm chính là người kế nghiệp tương lai của Liệp Báo, chỉ có thế mới giải thích được vì sao một thiếu tá mà lại được đoàn trưởng Thiết coi trọng như vậy.

Chắc là tài liệu của hắn trong trụ sở vịnh Lam Nguyệt cũng chỉ có đoàn trưởng Thiết và tư lệnh Triệu Quát biết được, ngay cả quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ cũng không cách nào sờ tới.

Bản thân mình lại cầm súng chĩa vào đầu người chấp chưởng tương lai của Liệp Báo, nghĩ đến đây thiên kim tiểu thư Mai Diệc Thu cũng toát mồ hôi lạnh, trên mặt mồ hôi vã ra như mưa.

Bởi vì Mai Diệc Thu cực kỳ yêu mến Liệp Báo, thậm chí có thể nói là say mê.

Nếu không phải có sở thích này thì dựa vào gia thế là con gái của thượng tượng Mai Thiệu Dương trong quân ủy, cô có thể đi vào trong bất cứ binh chủng nào để làm nữ thái tử mà không được?

Còn về binh đoàn Liệp Báo, ngay cả Mai Thiệu Dương cũng thường xuyên lắc đầu, tựa hồ nói là không làm gì được.

Mai Diệc Thu có khi còn gặng hỏi thì còn bị cha mình quát cho một trận, nói là ngàn vạn lần đừng hỏi, đây không phải là thứ mà cấp bậc của con có thể hỏi.

Tối hôm thứ hai ở Thủy Châu, Diệp Phàm ở Sở Thiên các Diệp phủ đánh một giấc ngon lành. Người buồn phiền dĩ nhiên chỉ có Mai Diệc Thu, ngoài ra còn có Tề Thiên chưa nắm được viên Lôi âm Cửu Long hoàn vào tay.

Rạng sáng sớm ngày hôm sau, Tề Thiên chạy tới liễu Sở Thiên các Diệp phủ.

- Đại ca, Hắc hắc hắc hắc.

Tiểu tử này kêu một tiếng sau đó cười sằng sặc.

- Sao vậy, coi cái mặt phởn phơ kia chắc là tối qua lại sung sướng ở đâu hả.

Diệp Phàm trêu chọc.

- Chưa! Không dám! Em còn là thân đồng tử.

Tề Thiên vẻ mặt nghiêm nghị, khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa cười lăn từ chiếc ghế da hổ xuống.

- Cậu mà còn là thân đồng tử thì chắc heo mẹ cũng có thể leo cây, ha ha ha.

Diệp Phàm cười sằng sặc.

- Thật mà đại ca, em nghe nói nếu luyện công thì thân đồng tử sẽ tốt hơn. Chẳng phải mấy đại sư luyện Kim Chung Tráo của Thiếu Lâm là suốt đời đồng tử đó sao, người ta dựa vào đó để luyện cho toàn thân không còn điểm yếu.

Tề Thiên gãi đầu.

- Nếu Tề Thiên của chúng ta muốn làm hòa thượng thì đám đại ca đây chắc là thành chính quả hết, nhưng biết đâu sau này lại có một vị Đạt Ma là thiền sư Tề Thiên ấy nhỉ

Diệp Phàm chế giễu, vỗ vai Tề Thiên nói:

- Luyện cái đầu cậu, những thứ này chỉ là lời đồn vớ vẩn cậu không biết sao, cái gì mà thân đồng tử luyện công là tốt nhất, tất cả đều là rắm chó không kêu.

Trong Kinh Dịch có nói: Dịch hữu đại cực, thị sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, quái định cát hung, cát hung sinh đại nghiệp, có biết là ý gì không?

Diệp Phàm cười nhạt, rất có phong phạm tông sư nhìn con cừu non Tề Thiên.

- Tựa hồ là nói về đạo âm dương.

Tề Thiên cũng không ngốc.

- Không sai! Vũ trụ mênh mông khôn cùng, nhưng không thoát ra khỏi đạo âm dương, mỗi một sự việc đều có tính hai mặt, vừa thúc đẩy vừa mẫu thuẫn lẫn nhau.

Đạo của đất trời chính là lấy âm dương để tạo thành vạn vật.

Thiên địa, nhật nguyệt, lôi điện, mưa gió, bốn mùa, cho đến hùng thư, võng nhu, tĩnh động, hiển liễm, vạn sự vạn vật đều có cặp âm dương.

Đời người vốn là lấy khí âm dương để nuôi dưỡng. Kinh lạc, xương thịt, lưng bụng, ngũ tạng, lục phủ, đều có nguyên lý này.

Lão tổ tông của chúng ta từ mấy ngàn năm trước đã phát hiện ra đạo lý này, hơn nữa đầu cậu đầy những lý luận hiện đại cũng không hiểu sao, vậy đầu để làm cái gì?

Chỉ có hòa hợp âm dương mới có thể làm cho cơ thể đạt tới trạng thái tốt nhất, người luyện võ cũng vậy thôi.

Cô âm không sinh, độc dương bất trường, âm dương hòa hợp chính là chuyển hóa lẫn nhau.

Vì thế liệu mà tìm một bạn gái thích hợp để trao đổi đi, đối với cậu sẽ có lợi ích, âm dương dung hợp mới có thể khiến nội kình tinh khiết và tăng trưởng

Diệp Phàm giảng đạo khiến Tề Thiên há mồm, phảng phất như nằm mơ thấy đến núi Võ Đang nghe đạo trưởng Trương Vô Trần giảng đạo vậy.

- Đại ca, không ngờ anh hiểu biết nhiều như vậy, bội phục.

Tiểu tử này sau khi nịnh nọt bỗng nhiên cười gượng:

- Tuy nhiên em đúng là thân đồng tử, lúc trước em đã thề trước khi đột phá lên cảnh giới tam đoạn Thuần Hóa sẽ không phá thân.

Đây cũng là một trong những lý do mà em lẩn tránh tiểu thư Triệu Tứ, vì thế đại ca cũng không thể thấy em cả đời trong sạch phải không. Bất hiếu có ba, vô hậu vi đại!

- Hừ! Sao lúc đó cậu không thề là sau khi đột phá lên tôn giả Tiên Thiên đi, cho thành cả đời trong sạch đi!

Biết đâu đến lúc trăm tuổi có thể thấy cánh cửa Tiên Thiên vậy thì chết cũng không nuối tiếc phải không? Tiểu tử thúi, còn vờ vịt với anh hả, hừ!

Diệp Phàm tức giận mắng.

- Hắc hắc, mục tiêu đó thì không thực tế, mục tiêu của em chỉ là tam đoạn Thuần Hóa mà thôi, ngay cả tứ đoạn cũng không dám mơ.

Nếu không thì đúng là cả đời trong sạch rồi, đại ca, anh chẳng phải nói là viên Lôi âm Cửu Long hoàn vị tiền bối kia đã có một viên. Cho nên, thằng em….

Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu mục tiêu của tiểu tử là ở đây, lừ mắt nói:

- Chuyện của Hắc Miêu đã giải quyết xong chưa?

Ý tứ của Diệp Phàm là chuyện quyên tiền của Hắc Miêu đã làm xong chưa.

- Gã kia nói là đánh cuộc với Phi Thử Âm Gia Sơn trong vòng hai năm sẽ tập luyện đá vỡ hai phiến
đá xanh, nếu thua thì ở trước mặt mọi người gọi một tiếng Thử ca.

Dĩ nhiên còn phải chồng ra chi phiếu 200 vạn, lúc đầu gã còn ra điều kiện là chỉ khi đột phát công lực xong mới chi tiền

Tuy nhiên sau khi bị em biết chuyện đánh cuộc thì mắng cho gã một trận, nên gã bảo chỉ cần đột phá sẽ chi ra 200 vạn. Chuyện này thật ra là tranh giành trong mấy tên tự xưng là tứ ưng gì đó, cũng là tái diễn chuyện xưa Thất hiệp ngũ nghĩa rồi, ha ha ha

Tề Thiên đem chuyện nói hết một lần.

- Ừ! Có chút ý tứ, một người tên là Hắc Miêu, một người tên là Phi Thử, cuộc chiến mèo chuột này cũng thú vụ đấy chứ.

Diệp Phàm gật đầu, thầm nghĩ, “ Hôm trước Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ cũng đỡ được mấy quyền của em trai Mai Diệc Thu là Mai Thiên Kiệt, chắc là cũng đạt được nhất đoạn Thuần Hóa, đang ở giai đoạn nhập môn, tuy nhiên chắc là công pháp quá thấp hoặc là căn cốt phế vật. Tuy nhiên nội kình tích lũy mười mấy năm chắc cũng rất thâm hậu.

Sau khi dùng Lôi âm Cửu Long hoàn của mình để công phá thì đạt tới nhị đoạn Tiệt Lưu chắc không khó.

Đạt tới cảnh giới này thì chuyện đá vỡ hai phiến đá xanh là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng đáng giá, bỏ ra nửa viên thuốc để thông kinh mạch cho gã.

- Ừ! Còn Phi Thử Âm Gia Sơn của Địa tranh môn đạt tới trình độ gì?

Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên là suy nghĩ đến nếu Âm Gia Sơn có cảnh giới quá cao như tam đoạn thì Thượng Thiên Đồ hoàn toàn không có cửa.

- Nhị đoạn Tiệt Lưu, tuy nhiên Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ cũng là nhất đoạn đỉnh cấp, chênh lệch không quá nhiều.

Tề Thiên cũng không chắc chắn, nghĩ rằng để Hắc Miêu thắng Phi Thử là rất khó khăn, trừ khi đại ca Diệp Phàm có bản lĩnh nghịch thiên.

- Ha ha, có thể. Em cứ bảo gã qua một thời gian ngắn nữa nếu rảnh đến Lâm Tuyền tìm anh nghĩ cách.

Diệp Phàm cười nhẹ, bộ dạng khiến Tề Thiên bỗng sinh nghi.

Gã tựa hồ nghĩ tới điều gì nên bỗng nhiên kêu lên thảm thiết:

- Đại ca, không phải là anh định lấy viên thuốc của thằng em đưa trước cho gã đấy chứ, chuyện này không được. Nếu đại ca muốn tiền sửa đường, em sẽ kiếm đưa cho đại ca.

- Tiểu tử ngươi nghĩ ngu ngốc đi đâu vậy. Bảo Thượng Thiên Đồ qua một thời gian nữa mới đến chẳng phải là gã sẽ dùng sau sao.

Ai! Coi như vậy đi, cậu quấy quá, xem ra bị nha đầu họ Mai kia ức hiếp, nên anh tính trong hai ngày này sẽ làm cho cậu đột phá.

Diệp Phàm gõ mạnh vào đầu Tề Thiên nhưng tiểu tử này không hề cảm thấy đau đớn mà vẻ mặt mừng rỡ như điên, há miệng quát to một tiếng rồi xông ra ngoài.

Đứng ở trước cửa Diệp phủ gào lên:

- Em yêu anh đại ca. Em muốn lực lượng, lực lượng. Em muốn đột phá tam đoạn rồi sẽ phá thân đồng tử, phá luôn một cửa hàng gái đẹp luôn! Ha ha ha

Đang khi phát tiết thì mới phát hiện ra trong đám hoa cỏ có một cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ thùng thình đang cắt xén, nhất thời dừng lại.

Gã nhìn kỹ mới thấy hóa ra đó là cô gái bảo là sinh viên đại học tối qua hầu Diệp Phàm hát, thầm nghĩ, “ Khó trách đại ca tinh lực đầy đủ như vậy, nói với mình đạo lý âm dương để cổ động mình phá thân đồng tử.

Hóa ra là lợi hại như thế. Dù sao cũng là lão Đại, tuy nhiên cũng quá trâu bò rồi, chỉ qua một buổi tối đã phá được, anh đây vĩnh viễn không theo được, ai! Người so với người sao mà chênh lệch thế! “

Đang lúc suy nghĩ miên man thì thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mai Tử liền ngượng ngùng:

- Ha ha, cô Mai Tử, vừa rồi làm kinh động đến cô rồi.

- Không có chuyện gì, anh là bạn bè tốt của Diệp tiên sinh, chuyện hôm qua còn làm phiền anh, người phải cảm ơn là em.

Mai Tử rất có lễ phép, làm Tề Thiên chạy vội vào đại sảnh.

Gã thầm nghĩ lần này thì hay rồi, trước mặt Mai Tử còn hô phá thân, còn muốn cả một cửa hàng, mất mặt a!

Vào đến nơi, gã liếc Diệp Phàm cười nhẹ:

- Đại ca, em gái ngoài kia mùi vị không tệ chứ.

- Không tệ, cậu cũng dám nghĩ đến hả? Là anh thuê để chăm hoa đó, buổi tối ngủ cùng với cháu gái dì Trương, cậu còn muốn mùi vị gì, mùi cái rắm. Anh đây không hề dính vào, hừ!

Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng, hỏi tiếp:

- Buổi tối hôm qua Mai Diệc Thu có gây khó dễ không, ha ha, đúng là rất kiêu ngạo, chính tông con trùng mẹ, cùng một dạng với tiểu thư Triệu Tứ.

Diệp Phàm lập tức phản đòn khiến Tề Thiên nhăn nhó.

:- Không có chuyện gì! Em đâu có dính dáng với họ Triệu kia chứ, tuy nhiên nói tới nha đầu Mai gia đó thì có tin vui nói cho đại ca

Tề Thiên nói tới đây đột nhiên ngừng lại, tiểu tử này cũng học được cách ra vẻ thần bí.

- Nói đi, đừng có ra vẻ nữa, chắc là tối qua cậu lại lấy đoàn trưởng Thiết ra làm tấm da hổ để đi tống tiền con công kiêu ngạo kia chứ gì.

Tiểu tử ngươi nên cảnh giác. Người ta trong quân ủy cũng có người đấy, đến lúc đó thì đoàn trưởng Thiết cũng bảo vệ không nổi đâu, ha ha.

Diệp Phàm nhắc nhở.

- Không phải, em nào dám chọc con trùng cái kia, là tối qua cô ta gọi cho em để cầu xin đấy chứ. Hắc hắc hắc hắc

Tề Thiên ra vẻ tự đắc, chắc là trước kia bị ức hiếp nhiều quá nên khó mà có cơ hội để trả đũa.

- Làm gì có chuyện đó.

Diệp Phàm nghi ngờ, lắc đầu, thầm nghĩ gia thế người ta đâu có thua cậu, cầu cậu làm cái gì?

- Đại ca, sao anh coi thường tiểu đệ vậy. Tối qua thật sự là cô ấy gọi đến để cầu xin em, chẳng qua là vì chuyện của anh thôi.

Tề Thiên cũng hơi ủ rũ, người ta cầu gã là vì nhìn đến mặt mũi đại ca.

- A! Nói nghe xem, cầu xin anh có việc gì, anh có thể giúp gì chứ?

Diệp Phàm cũng cảm thấy khó hiểu, bản thân mình làm sao có thể giúp một tiểu thư thế gia kiêu ngạo như vậy.

- Là cô ta sợ, chắc là sợ anh ở trước mặt đoàn trưởng Thiết tố cáo chuyện vừa rồi, nếu đoàn trưởng Thiết tức giận nhất định sẽ đá cô ta ra khỏi Liệp Báo. Cô ta vốn yêu Liệp Báo như mạng, nếu phải rời khỏi Liệp Báo thì chẳng còn gì thú vị nữa rồi.

Tề Thiên cũng rất đồng cảm.

- Đoàn trưởng Thiết có cánh tay dài vậy sao, cha của Mai Diệc Thu chẳng phải là ở trong quân ủy, lại còn là Thượng tướng nữa.

Đoàn trưởng Thiết chỉ là Đại tá, cấp bậc còn cách xa.

Diệp Phàm khó hiểu vì sự lòng vòng bên quân đội, khác hẳn với bên chính quyền.

Bao năm qua chức vụ quân ủy viên đều là những cán bộ quân đội cao cấp, ví dụ như Bộ trưởng Bộ quốc phòng, tư lệnh hải lục không quân, các đại quân khu, tổng tham mưu trưởng…tất cả đều là đại thần. Chúng ta trước mặt bọn họ chỉ là một con côn trùng đáng thương.

Tề Thiên lắc đầu, hiện rõ khao khát, tiểu tử này chắc nằm mơ cũng thấy quân hàm thiếu tướng.

- Thượng tướng, nếu có lai lịch như vậy thì tiểu thư Mai gia ở Liệp Báo chẳng phải là nữ thái tử rồi, chẳng trách cậu lại thảm như thế, bị sỉ nhục mà ngay cả rắm cũng không dám đánh, ha ha ha.

Diệp Phàm cười sặc rồi bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó liền hỏi:

- Anh hiểu rồi, gia thế Mai đại tiểu thư thâm hậu như thế sao phải sợ anh Thiết đá ra Liệp Báo? Chẳng lẽ một đoàn trưởng như anh Thiết còn trâu bò hơn cả một vị thượng tướng, hơn nữa còn ở trong quân ủy, khác gì với thường vụ bên chúng tôi. Người ta còn là cấp bậc trung tâm trong quân ủy, là cấp bá chủ cầm quân quyền một phương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện