- Cái đáng thuộc về cậu thì cậu chạy cũng không thoát, còn cái
không thuộc về cậu thì có muốn cũng chả được. Kiên nhẫn chờ là được, tôi tin tưởng có người đang vận động có phải không?
Lần này cậu
lập công lớn, cấp trên đương nhiên cũng phải bồi thường một chút gì cho
cậu. Đương nhiên, đây chỉ là một lý do thôi.
Cũng có thể nói
chất xúc tác cho việc chuyển địa phương lần này của cậu, mà hiện giờ cậu đang làm tốt ở Tấn Lĩnh, đây mới là nguyên nhân.
Đối với việc bổ nhiệm một số cán bộ, đặc biệt đối với cán bộ cấp bậc như cậu là việc lớn.
Liên quan đến cuộc sống của mấy trăm nghìn dân chúng, thậm chí nhiều
hơn. Cấp trên không thể không suy xét nhiều vấn đề, không thể làm qua
loa.
Nếu như vậy thì sao có thể chịu trách nhiệm với Đảng và Nhà nước. Đương nhiên, cậu lập công nên chất xúc tác không nhỏ.
Cho nên, sau này cậu phải làm nhiều nhiệm vụ mới được. Tranh thủ trải đường càng rộng càng tốt có phải không?
Cung Khai Hà nói thật lòng.
- Ha ha, tổ trưởng Cung, sao tôi cảm thấy ông đang “Tẩy não” cho tôi,
chính là muốn tôi bán mạng vì Tổ đặc nhiệm A, đây là điều kiện thăng
chức.
Diệp Phàm nói.
- Cậu nói gì thì mà nói thế, “Tẩy não” cũng có thể nói ra. Tôi rất ít quan tâm đến việc của cậu ở bên chính quyền đấy.
Lần này thật ra tôi cũng không đề cập đến chuyện liên quan đến việc
này. Chuyện lần này của cậu thật ra là quyết định của cấp trên, không
liên quan đến tôi.
Ban đầu tôi cũng định bồi thường cho cậu một chút, không ngờ cấp trên đã trực tiếp giải quyết rồi, đúng lúc rồi.
Cung Khai Hà cười nói.
- Nếu không tổ cũng bồi thường cho tôi một chút, nếu không cũng làm người ta chạnh lòng đúng không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Đúng thế, 50 nghìn đủ rồi. Tuy nhiên, việc này tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Có thể làm cho cấp trên thay đổi ý kiến cũng không chừng.
Cung Khai Hà gian giảo hơn so với Diệp Phàm.
- Vậy coi như tiền rồi, tôi không thiếu tiền.
Diệp Phàm hậm hực vội vàng trốn.
Mười sáu tháng giêng, cuối cùng cũng có tin tức chính thức.
Tỉnh Tấn Lĩnh thống báo Diệp Phàm lập tức trở về, nói là Ban Tổ chức
cán bộ trung ương đến sát hạch. Diệp Phàm đương nhiên vội về Tấn Lĩnh.
Trưởng ban Chu Bình Minh vẻ mặt hớn hở, vừa thấy Diệp Phàm vào văn phòng cười nói:
- Chúc mừng Diệp tổng.
- Diệp tổng, Trưởng ban Chu có ý gì?
Diệp Phàm thuận miệng cười hỏi, trong lòng cũng hiểu được phân nửa rồi.
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi, cậu không biết sao?
Chu Bình Minh lộ ra một chút coi thường nói:
- Lần này người đứng đầu tổ sát hạch họ Lâm, là Phó cục trưởng.
Chu Bình Minh nói.
Cục Tổ chức cán bộ xí nghiệp Trung ương còn gọi là Cục ngũ cán bộ,
chuyên sát hạch đối tượng Tổng giám đốc các Xí nghiệp cấp thứ trưởng đổ
lên.
Đương nhiên, hiện tại đã bỏ cấp xí nghiệp nhưng vẫn tồn tại bộ phận này.
Ví dụ như, trước kia đảm nhiệm Chủ tịch Công ty cấp thứ trưởng, nếu có
năng lực thay đổi vị trí có thể đảm nhiệm cấp bậc tương đương trong
Chính quyền, quan trọng còn phải xem năng lực cùng quan hệ.
- Hình như họ không ở tỉnh thành?
Diệp phàm hỏi.
- Ừ, địa phương đầu tiên mà tổ khảo sát muốn đi chính là Đồng Lĩnh, tiếp theo là Phong Châu.
Có lẽ hỏi một số đồng chí ở Đồng Lĩnh không bằng Phong Châu, bởi vì ở Phong Châu cậu phụ trách thu hút đầu tư.
Hơn nữa, lúc đó còn thúc đẩy tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến Phong
Châu đầu tư. Đối với cậu mà nói, đó là một thành tích chính trị huy
hoàng.
Cho nên, thích hợp cho việc thăng cấp của cậu đúng không?
Chu Thiên Minh cũng rất thẳng thắn nói với Diệp Phàm.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm vẻ mặt cảm ơn.
- Cảm ơn gì, sau này lên cao cũng đừng quên tôi là được.
Chu Thiên Minh thân thiết vỗ vỗ vai Diệp Phàm.
- Sẽ không đâu anh Chu.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu, thuận miệng gọi anh Chu.
Về chuyện tổ sát hạch đi kiểm tra, Diệp Phàm cũng không có gì lo lắng.
Tin tưởng rằng các đồng chí bên dưới mặt dù trong lòng không thoải mái
nhưng cũng lấy đại cục làm trọng.
Thường thường sát hạch này
chỉ là đi qua, cấp trên thật ra đã quyết định từ trước rồi. Vào lúc này
anh đâm một đao nhỏ, chẳng những không thể đâm vào người được sát hạch
ngược lại làm cho các đồng chí tổ sát hạch để ý anh.
Đương
nhiên cũng có người thật sự nhiều ân oán sẽ hạ một đao nhỏ. Chỉ có điều, đại đa số các đồng chí đều đang cần thành tích.
Tổ sát hạch
đi mỗi địa phương một ngày rưỡi, ba ngày sau trở lại thành phố Long
Giang, trưng cầu ý kiến của một số lãnh đạo Tỉnh ủy.
Cuối cùng mới đến lượt nói chuyện đồng chí Diệp Phàm.
Diệp Phàm chưa từng gặp Lâm Canh Dương. Tuy nhiên, Diệp Phàm tin rằng
cha vợ hẳn đã sắp xếp xong xuôi cho nên hỏi gì đáp nấy.
Lâm Canh Dương hỏi cũng khá kỹ xảo, không hỏi vấn đề gì mà Diệp Phàm không trả lời được.
Mà trong đó nói khá nhiều đến việc thu hút đầu tư ở Phong Châu, đối với việc xảy ra một tai nạn nhỏ ở Hải Sơn Đồng Lĩnh Lâm Canh Dương không
hỏi một chữ nào.
Buổi nói chuyện kết thúc, người ghi biên bản biết điều lui ra ngoài, Lâm Canh Dương đứng lên không ngờ cười nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng trong cương vị công tác mới, cậu tranh thủ cơ hội có thành tích tốt hơn.
Cái bắt tay của Lâm Canh Dương thực sự mạnh mẽ.
Sau đó chính là chờ đợi.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này người gọi điện thoại đến chúc
mừng tương đối nhiều. Cả Đạt Thành và Tạ Đoan, còn có thư ký Thái của
Phong Châu gọi điện thoại đến.
Thứ ba, ngày 28 tháng 2 năm 2006, hôm nay Tấn Lĩnh trời trong sáng hơn bình thường.
Bởi vì đồng chí Lâm Canh Dương đã trở lại.
Lần này Cục phó Lâm vừa đến Tỉnh ủy lập tức công bố bổ nhiệm đối với
đồng chí Diệp Phàm Phó bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch tập đoàn Cơ điện
Hoành Không tỉnh Thiên Vân.
Và rõ ràng cấp bậc thứ trưởng hiển nhiên hưởng đãi ngộ cấp thứ trưởng.
Tập đoàn cơ điện Hoành Không là thế nào, Diệp Phàm nhớ rõ Lam Tồn Quân
cũng cấp danh sách các xí nghiệp cấp thứ trưởng của tỉnh Thiên Vân có ba xí nghiệp.
Theo thứ tự là tập đoàn Cơ giới Trung Quốc, tập đoàn Hồng Cương, cùng tập đoàn điện khí Tây Nam.
Trong danh sách không có tập đoàn Hoành Không. Chẳng lẽ tư liệu của tiểu Lam có gì sai?
Việc này chắc chắn không thể, vì Lam Tồn Quân làm việc này xong còn tự mình đến Hồng Diệp Bảo nói với Diệp Phàm.
Sau đó Diệp Phàm cũng lấy một chút tài liệu từ Ủy ban Giám sát tài sản
nhà nước để
xem, trong các Công ty nhà nước bao gồm cả các công ty cấp
sở cũng không có tập đoàn cơ khí Hoành Không.
Làm người ta
suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp. Có lẽ tập đoàn này chính là công ty thuộc tỉnh hoặc công ty nhà nước thuộc tỉnh.
Công ty cấp thứ trưởng là do Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước và các bộ và ủy ban thuộc chính phủ quản lý không thể nào lọt ra ngoài danh sách
đó.
Mà quyết định bổ nhiệm đối với đồng chí Diệp Phàm là cấp thứ trưởng, hưởng thụ chế độ cấp phó bộ.
Diệp Phàm lập tức gọi điện cho Lam Tồn Quân hừ nói:
- Cậu Lam cậu dùng mánh lới gì vậy?
- Mánh lới gì, anh Diệp có ý gì? anh sao thế?
Lam Tồn Quân không hiểu ra sao.
- Đồng chí Diệp Phàm sắp đến tập đoàn cơ điện Hoành Không tỉnh Thiên Vân đảm nhiệm…
Diệp Phàm tức giận đọc qua quyết định một lần. Tuy nhiên, hắn đọc có chút kỳ quái.
Lam Tồn Quân vừa nghe chưa hiểu lỡ lời kêu lên:
- Ôi, lão đại phá Công ty đó không thể nào.
- Phá công ty, dù gì cũng là cấp phó bộ. Tuy nhiên, trong danh sách cậu cung cấp vốn không có.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Việc này tôi biết một ít, Tập đoàn cơ điện Hoành Không cũng không
phải là Công ty thuộc trung ương mà là Công ty nhà nước thuộc tỉnh.
Mấy năm trước hình như là Công ty thuộc trung ương, sau đó Ủy ban Quản lý giám sát tài sản nhà nước thay đổi.
Công ty này đã gán nợ, Tuy nhiên đã lâu rồi. Nghe nói nhà máy đã xây
dựng hơn hai mươi năm, vốn là phải rút lui hoặc sác nhập.
Sau đó tỉnh ủy Thiên Vân có một số đồng chí không chịu, vì nhà mày này có
thời từng huy hoàng. Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước đánh giá
báo cáo Chính phủ.
Nếu tỉnh Thiên Vân không muốn phá sản nhà
máy này, thì giao Công ty này xuống. Ủy ban quản lý giám sát tài sản
không muốn quản, ý khối tài sản mục nát này rồi.
Liền muốn giao cho Tỉnh Thiên Vân quản lý.
Nhưng một số lãnh đạo tỉnh Thiên Vân và Điền Nam không chịu.
Lam Tồn Quân mới nói đến đây, Diệp Phàm không kìm nổi hỏi:
- Việc này liên quan rắm gì đến tỉnh Điền Nam, bọn họ không chịu là có ý gì?
- Ha ha…
Lam Tồn Quân cười khan một tiếng mới nói.
- Có điều anh không biết, lịch sử tập đoàn Hoành Không phức tạp.
Hai mươi năm trước khi xây dựng nhà máy vốn là thuộc địa bàn tỉnh Thiên Vân, sau đó qua mấy lần thay đổi mốc giới.
Còn có một chút vấn đề lịch sử để lại không giải quyết. Cuối cùng trong mốc giới mới không ngờ làm Tập đoàn cơ điện Hoành Không treo ở giữa
rồi.
- Treo ở giữa, cậu em, tập đoàn Cơ điện là nhà máy lớn
như vậy, có lẽ địa bàn cũng không nhỏ, người cũng hơn một ngàn, sao lại
treo giữa không trung, cái quái gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Hơn một ngàn, ha ha, nhân với mười không sai biệt lắm.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Nhân mười, chẳng phải là hơn mười nghìn rồi.
Diệp Phàm thiếu chút nữa không nói nên lời.
- Quan trọng không phải là số người, công ty nhà nước, đến giờ không
thiếu người. Lúc trước là tỉnh Thiên Vân bỏ vốn xây dựng, sau tỉnh cũng
nghĩ đến việc những công nhân thất nghiệp không có chỗ đi.
Cho nên, ở đây biến thành trại nuôi dưỡng. Hơn nữa đi cửa sau còn có một số cản bộ già trẻ của địa phương không có việc gì nhét hết vào đó.
Cuối cùng, một nhà máy quy mô chỉ chưa được hai nghìn gười, đã tạo thành lò nuôi dưỡng nhân dân.
Việc này cũng là một trong những nguyên nhân khiến lãnh đạo hai tỉnh
không chịu phá sản nhà máy. Bởi vì, Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà
nước ý là người hai tỉnh phải lo.
Vấn đề này là vấn đề lớn,
nhiều người như vậy. Thiên Vân vốn là một tỉnh lớn, mà tỉnh Điền Nam
nhân khẩu cũng có năm mươi triệu, đều là tỉnh có số dân lớn.
Người của mình không thể sắp xếp, sao có thể giải quyết vấn đề cuộc sống cho trên một vạn người. Chi bằng cứ đến thế, ít nhất hàng năm có thể
kiếm một chút tiền của nhà nước nuôi những người này.
Tuy chỉ có thể phát chút tiền lương, nhưng cũng không thể chết đói. Nếu những
người này gây sức ép, thì chỉ trách nhà máy hoạt động không hiệu quả.
Tất cả mọi người đều thấy, lãnh đạo chính quyền đã cố gắng hết sức có phải không?
Lam Tồn Quân nói.