- Ha ha, Phong Châu có thể thu hút tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư. Lẽ nào Thiên Vân của chúng ta lại không thể thu hút Hồng Phách
Thiên Chân thứ hai đến đầu tư sao?
Từ vị trí địa lý có thể
thấy, Phong Châu là nơi hẻo lánh của phía bắc. Mà tổng bộ của Hoành
Không lại ở khu giữa thành phố Hạng Nam và tỉnh Điền Nam.
Vị
trí này hơn nhiều so với Phong Châu. Huống chi sản phẩm của Hoành Không
có thể thông qua vận chuyển trong nước mà có thể đến cảng biển, phương
thức vận chuyển rất thuận tiện.
Về điều kiện địa lý thì chúng ta hơn hẳn Phong Châu. Lại nói về “nhân hòa” thì chính quyền Tấn Lĩnh
coi trọng, ủng hộ Phong Châu xây dựng.
Mà tỉnh chúng ta và cả Điền Nam cũng sẽ bỏ sức ra để ủng hộ, giúp đỡ Hoành Không đứng lên nhiều hơn thế.
Mà Ủy ban còn cho một tổ chỉ đạo công tác ở tập đoàn Hoành Không để triển khai công tác.
Có họ, đồng chí muốn liên lạc với chúng ta cũng rất dễ. Có gì khó khăn, thì hãy liên hệ với chúng tôi.
Mà chúng tôi có thông báo gì cũng sẽ chuyển đến cho các đồng chí trong thời gian ngắn nhất.
Về phần “thiên thời”, nếu nói về phong thủy, đất Điền Nam kia là đất
địa nhân kiệt, người xưa đã có đại soái uy danh, hiện giờ cũng là những
người trí thức nổi tiếng.
Điền Nam còn có Thông Thiên hà qua tỉnh. Đương nhiên Thông Thiên Hà này không giống như dòng sông trong Tây Du Ký.
Nhưng cũng có thể thấy sự phát triển của thủy hệ, tiện cho việc vận
chuyển. mà tập đoàn Hoành Không được xây dựng bên bờ sông Thông Thiên,
lại tựa vào núi, như vậy trước mặt đều thuận lợi cho vận chuyển.
Bởi vì ba nhánh sông lại hôi tụ lại ngay trước tập đoàn. Mà tổng bộ của đồng chí còn có một chỗ cong lớn, vừa vặn là nguồn nước hợp lại từ ba
nguồn.
Cái đó trong phong thủy học người ta gọi là nơi “tam
giang long mạch”, chính là nơi đẹp, có sông có núi. Và cũng thuận theo
“giấu gió nặp thủy” của phong thủy học.
Chỉ tịch Khúc lập luận kỳ lạ nói, khiến Diệp Phàm suýt nữa thì nghẹn họng trân trối.
Đôi mắt ưng của hắn ta quan sát, sao lại có cảm giác chủ tịch Khúc lại có khí chất “giả thần giả thánh” thế.
Suýt nữa thì đưa tỉnh Hạng Nam lên đến “tiên cảnh” rồi.
Hạng Nam mà thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy sao không thể vực Hoành Không bao năm nay sụp đổ lên được.
Những lời này Diệp Phàm không dám mở miệng ra, người ta là chủ tịch
đang nói khoắc, thì bên dưới cũng chỉ có thể nghe theo thôi, mà cũng
phải để cho ông ấy thổi phồng lên mới được. Cứ để ông ta thổi phồng lên
không chừng sướng mồm lại có thể lộ ra gì đó.
- Ha ha, có phải là nghĩ Khúc Chí Quốc ta là “thần thánh” phải không?
Ông ta nhìn Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, sao có thế thế, những lời chủ tịch nói là thuật phong thủy mà, người ta thường nói
Cổ gia bao hy (Phục Hy) thị chi vương thiên hạ dã, ngưỡng tắc quan
tượng vu thiên, phủ tắc quan pháp vu địa, quan điểu thú chi văn, dữ địa
chi nghi."
Sau đó văn hiến hai đời Ân, Chu có nhiều lần di
dời doanh ấp cũng đã ghi lại trong lịch sử. Biết là Tương địa thuật và
thiên văn học giống nhau, đó là khởi nguyên của quan trắc dân chúng.
Bởi vậy mà nhà sử học Tây Hán cho rằng, tướng địa và tướng nhân, tướng
trâu ngựa, tướng đao kiêm, đều thuộc “hình pháp” học (hán thư, nghệ chí
văn).
Cho nên tôi nghĩ, nó cũng chỉ là môn địa lý học phong thủy mà thôi.
Thế giới muôn màu, truyền thuyết nói rằng không thể biến những thứ của
phong thủy học thành một môn học vấn, ít nhất nghiên cứu về địa lý cũng
thấy thích thú.
Mà diện mạo sông núi là một thủ đoạn mà chúng ta thưởng thức nó có phải không?
Diệp Phàm cười nói, lập tức nhàn nhã đi.
Thực ra, nói về những điều này chắc chắn là Diệp Phàm thương ngày đã nghe sư phụ nói.
- Ha ha… theo “Hậu Hán thư. Vương cảnh truyền” ghi chép lại, cùng với
thời của chuyên gia thủy lợi, Vương Cảnh, “tăng” lấy 6 cách ứng xử để ….
Hơn nữa chúng thư lộn xộng, lành dữ tương phản, chính là tìm hiều
phương pháp văn thư. Tòa nhà cấm kỵ, phong thủy cùng người, phù hợp với
người dùng đưcọ tích tụ thành “Đại diễn huyền cơ”.
Thực ra
tôi là người kiên định theo học thuyết vô thần. Lại càng không mê tín,
mà trước giờ cũng chưa tin cái gì mà là ma phúc địa…
Đơn giản chỉ là chuyện phiếm lúc nhàn rồi, về địa lý thì tôi chỉ là tìm thú vui
mà thôi. Mà, chúng ta có thể thay thế góc nhìn để quan sát xã hội hiện
tại của chúng ta, quan sát thế giới mà chúng ta đang sống.
Thế giới thật rộng lớn, có vô vàn những thứ kỳ lạ. nếu như nhìn ở góc độ khách thì công việc của đồng chí nhất định có gợi ý.
Chủ tịch Khúc cười sảng khoái, nhìn Diệp Phàm không ngờ trong ánh mắt lại có cảm giác tri âm.
- Tôi cũng thế, đổi góc độ nìn đi cũng tốt. Đương nhiên tiểu Diệp tôi
còn quá trẻ, về phương diện kinh nghiệm và năng lực thì còn kém chủ tịch rất nhiều.
Về những nhận thức thưởng thức địa mạo chắc chắn
không được thâm thúy như chủ tịch. Nhưng tiểu Diệp có thể học, xin chủ
tịch dạy bảo nhiều.
Sau này nếu có thời gian xin chủ tịch dạy bảo cho, cũng là dẫn dắt cho hậu bối có phải không ạ?
Diệp Phàm cũng cười, giờ phút này hắn ta cảm thấy khoảng cách giữa hai người như thu ngắn lại.
Đây nên gọi là gì – là hợp ý!
- Ha ha, tiểu tử Diệp cậu. Hai chúng ta đúng là một đôi “giả thần giả thánh” rồi.
Chủ tịch Khúc cười sảng khoái.
- Làm giả thần giả thành một chút cũng không sao có phải không chủ tịch?
Diệp Phàm cũng cười theo.
- Trở lại chuyện chính, sau khi đến đó cậu tính phải làm sao nhanh chòng đưa tập đoàn Hoành Không đi vào quỹ đạo.
Chủ tịch Khúc hỏi, nét mặt lại nghiêm túc lại.
- Nói thật, mới biết về Hoành Không có ba ngày. Trong thời gian ngắn
tôi vẫn chưa có phương án thực tiễn để đưa nó vào quỹ đạo.
Dù sao, tôi cũng chưa đến đó, nên chưa hiểu tình hình ở đó, không điều tra thì không có quyền lên tiếng.
Nhưng, nếu theo tổng thể mà nói, đơn giản là chỉnh đốn lại bộ máy quản
lý, tìm ra những phần tử có tiềm lực, sau đó quay sang tìm đối tác, mở
rộng suy nghĩ, mở rộng cặp mắt… nhưng quan trọng là khó tìm được đối
tác, mà chỉ “giơ tay” ra đòi tiền thì
không thể làm trong thời gian dài
được, chỉ có thể khiến Hoành Không càng ngày càng lún sâu mà thôi.
Chỉ là bước đầu tôi nghiên cứu về Hoành Không, hình như sản phẩm mà nó
làm ra rấy tán, máy mọc nhỏ có, các thiết bị điện cũng có.
Hình như còn có nhiều máy móc về nhiều mặt khác nhau. Mà ở bên Việt Đông còn có cả phân xưởng chế tạo.
Nhưng, sản phẩm thì rộng rãi nhưng lại không hình thành quy mô. Mà chủ yếu là không có sản phẩm chủ lực.
Về cơ bản chỉ lấy việc gia công linh phụ kiện làm chính. Như vậy chỉ có thể kiếm được chút tiền ít ỏi, mà lại còn bị bọn bóc lột chiếm đoạt
mất.
Trước là thời đại quy hoạch kinh tế, mà nhà máy này vì là thuộc nhà nước, và chính quyền cũng phải ủng hộ họ nhiều.
Thực ra tôi thấy việc ủng hộ này được coi như “sủng ái”, khiến cho công nhân có được một cảm giác ỷ lại, không chịu lo làm ăn, nên sinh ta tật
xấu.
Khi không có tiền là lại mở mồm lên tỉnh mà xin, có khó khăn gì là hỏi tỉnh. Dần dần đã thành một thói quen.
Trước kia là kinh thế bao cấp, có được ủy ban, nhân dân như tìm thấy
cây đại thụ. Giờ không thể thế, giờ là thời đại kinh thế thị trường rồi, cái gì cũng phải tự lực thôi.
Chính ủy ban ngày xưa cũng không thể cưỡng ép được người khác mua sản phẩm của anh.
Thời đại khác nhau rồi, thời đại đang phát triển, mà Hoàng Không lại dừng lại, vẫn còn đứng trong quan niệm kinh tế bao cấp.
Một khi không còn mẹ “ủy ban” nữa thì trong thời gian ngắn cũng sẽ
luống cuống như mất đi chân tay, mất đi phương hướng, mất đi mục tiêu.
Không biết sẽ rơi vào tình cảnh nào. Tôi đã xem tài liệu về mấy năm nay, phát hiện ra có chút cãi vã.
Mà bởi vì không hiểu quy luật thị trường, mù quáng đầu tư nên Hoành Không mới càng họa vô đơn chí.
Khiến cho càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn, đến giờ đã lún đến cổ rồi. Khiến cho người ta có cảm giác vô phương cứu chữa.
Ngay cả cán bộ, nhân viên cũng không làm gì, tất cả chỉ ngồi đó ôm mộng như một hào thượng hàng ngày gõ chuông là đủ.
Không ai chịu xả thân vì công ty, không ai chịu nghĩ cách cứu công ty.
Bởi vì họ đã mất đi chí tiến thủ, đã thất vọng đến cực điểm rồi.
Con thuyền Hoành Không hỏng lúc này thì họ cũng tan rã lúc đó. Vì chén
cơm manh áo của mình mà họ đều muốn tìm đến chỗ khác làm.
Họ chỉ nghĩ như vậy, không hề đoàn kết, tập hợp lại mà cứu Hoành Không.
Cho nên, bộ máy quản lý công ty rất quan trọng. Không chỉnh đốn nhân
sự, không triệt để đổi mới thì chẳng cần bàn bạc làm gì.
Diệp Phàm thao thao bất tuyệt nói.
Phát hiện ra chủ tịch Khúc rất chăm chú lắng nghe.
- Từ cách lý luận của cậu, có cảm giác như cậu đã có dự tính bước đầu
giải quyết rồi đúng không, nếu như vậy, cậu làm đi, chúng tôi ủng hộ
cậu.
Chủ tịch Khúc nói.
- Chủ tịch, nếu như tôi tay không mà đứng lên chỉ đạo thì các đồng chí có ủng hộ tôi không?
Diệp Phàm dùng ngôn từ sắc bén nói, đi ngay vào trọng tâm vấn đề.
- ủng hộ.
chủ tịch Khúc liền nói ngay ra hai từ.
- được, tiền tôi không giơ tay ra xin, chỉ xin hai từ đó.
Diệp Phàm nhẹ gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng của chủ tịch Khúc, Diệp Phàm đến thẳng văn phòng của Phó chủ tịch Thái Cường.
Bởi vì buổi chiều Diệp Phàm lên đường. Khi nãy chủ tịch Khúc cũng đã bảo thư ký nói trước với phó chủ tịch Thái rồi.
Cho nên tuy sắp đến giờ tan làm nhưng ông ấy vẫn chưa về.
Mà đích thân chủ tịch Khúc gọi điện dặn. Nên trong lòng Phó chủ tịch
Thái đã có cảm giác chủ tịch Khúc “ra mạnh tay” với tập đoàn Hoành Không rồi.
Thực ra, trong những lãnh đạo tỉnh thì phó chủ tịch
Thái là buồn bực nhất. Chỉ vì một Hoành Không mà đã gây sức ép khiến ông nhập viện ba lần.
Ông ấy sớm đã muốn thay đổi đơn vị công
tác nhưng rất cả các chức phó khi nghe thấy tập đoàn Hoành Không đều
đáng sợ, chẳng ai dám tiếp nhận đơn vị này.
Nghe nói có phó
bí thư đảng ủy mới nhận chức, giám đốc Diệp Phàm đến. Thái Cường nghe
xong đã tự nhủ “giơ tay” chuẩn bị trước.
Tự nhiên Diệp Phàm tuy là lần đầu gặp nhưng trong lòng ông ấy như đã là “tâm bệnh”rồi.
Cho rằng Hoành Không là một mảnh đen, tiểu tử này tuy trẻ nhưng trẻ như vậy thì chắc có đằng sau lớn. Con ông cháu cha, “quan hệ” với những
người này chắc chắn sẽ lại càng áp lực.
Tự nhiên, ngay từ đầu ông ấy đã nghĩ đến lập uy. Bằng không sau ba ngày cả hai đến gây áp lực thì bộ xương già này cũng không chịu nổi. Thực ra thì Thái Cường không
già, mới chưa đến 50.