Vừa rồi nói như thế chính là mượn tay tổ công tác để xử lý đồng chí không tiện kia. Thực ra là hiềm nghi “mượn đao”.
Không thể ngờ rằng lại khiến Thái Cường phát hiện ra, không ngờ lại đẩy đi.
- Nhưng, chính quyền quan tâm đến Hoành Không như vậy thì không thể kéo dài như thế.
Có thể giữ được nó ngày nào thì càng có thể tiến hành triển khai công
việc sớm ngày ấy. Nếu ngay cả chính quyền cũng không có lòng tin thì
chúng ta cũng đã mất đi lòng tin rồi.
Các lãnh đạo chính là
tâm phúc của chúng tôi, là lãnh đạo chủ quản cấp trên. Có chỉ thị của
lãnh đạo thì chúng tôi mới có thể xác định đúng phương hướng, giống như
lạc đường có thể thấy được đèn.
Diệp Phàm vòng vo rồi cũng ép lại.
- Được, việc này để đợi chủ tịch Khúc đi họp từ Bắc Kinh về tôi sẽ
thông báo cho ông ấy. Còn về việc đồng chí có kiến nghị, tôi cũng sẽ
phản ánh kịp thời. Tranh thủ càng nhanh càng tốt tiến hành nắm vững
Hoành Không.
Thái Cường cũng nói những lời vô ích, và cả khách sáo.
- Tranh thủ, cái từ này nghe phạm vi có vẻ lớn quá. Một ngày cũng là tranh thủ, một năm cũng là tranh thủ.
Cái thái độ tiêu cực của Thái Cường khiến cho Diệp Phám căm tức. Là một lãnh đạo phân quản vậy mà chẳng hề có tinh thần trách nhiệm với Hoành
Không cả.
Mà ông ta lại có thái độ như thế, thế là thế nào.
Có lẽ người ta sớm đã muốn bỏ Hoành Không này cho rảnh thân. Căn bản là
không muốn lo rồi, từ điều gì đó lại có ý các anh tự bản thân mà lo liệu đi.
Buổi chiều.
Hai chiếc Audi cùng Diệp Phàm đi, một chiếc là Audi A6 của đồng chó Trần Đình Phó trưởng ban tổ chức Trung ương tỉnh.
Còn một chiếc khác là con Audi A8 của đồng chí Thái Cường, cấp bậc không hề giống nhau, rõ ràng đã phân biệt ra.
Diệp Phàm ngồi trong xe của Thái Cường.
Thành phố Hạng Nam ở phía nam của Thiên Vân, có hơi nghiêng về phía tây một chút. Mà tỉnh Thiên Vân là một tỉnh lớn, không nói đến dân số đông, mà ngay cả diện tích của nó cũng tương đối lớn.
Bởi vì là đất liền, lại nằm khu vực miền tây. Cộng thêm núi cũng cao, ngày trước được gọi là Thục đạo nan, khó như lên trời.
Vì thế cộng thêm việc kinh tế còn kém xa vùng duyên hải. Vì thế mà dường như toàn tỉnh không có đường cao tốc.
Mà từ thành phố Vinh đến Hạng Nam chỉ có một đoạn cao tốc. Còn lại đều
là những con đường nhựa cấp 3, vì thế mà từ thành phố Vinh đến Hạng Nam
cũng phải mất mười mấy tiếng ngồi xe.
Xe đi được 6 tiếng thì đến thành phố Dương Vân. Cũng là lúc đến giờ ăn tối.
Mà chủ tịch thành phố Dương Vân- Trương huy Minh cùng mấy đồng chí cũng đã đứng chờ sẵn ở cửa rồi. Bởi vì bí thư thành ủy không ở đó nên đồng
chí Trương Huy Minh dẫn đoàn.
Hai bên chuyện trò một lát,thấy hai vị lãnh đạo đã mệt mói. Vì vậy Trương Huy Minh liền sắp xếp cho hai người về khách sạn nghỉ ngơi.
Thái độ của Trương Huy Minh
đối với Diệp Phàm nhạt, mà cũng có lễ, dù sao hai người chẳng có lợi ích gì để mà thù hận nên cũng không thể hiện gì cả.
Đương nhiên
việc hành lễ là việc nên làm rồi. Tuy nói hiệt giờ hai người không có
xung đột gì nhưng cũng không thể đảm bảo về sau không có.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai đã lên đường rồi.
10 giờ sáng xe cuối cùng cũng đã đến đất Hạng Nam.
Bí thư thành ủy Hạng Nam – Cái Thiệu Trung và chủ tịch Lam Tồn Quân
cùng những thành viên trong thành ủy đẵ đến giơ biển “hoan nghênh các
đồng chí đến Hạng Nam”.
Bởi vì Diệp Phàm ngồi trong xe của
chủ tịch Thái Cường, chiếc xe này lại đi trước nên nhìn qua kính đã thấy một cảnh tượng kỳ quái.
Dáng người Cái Thiệu Trung to lớn, vai rộng, dưới hàm lại còn một chỏm râu.
Người này mặc một bộ jacket da dài, phần dưới mặt chiếc quần cao bồi
rộng lớn. Nếu như da mà đổi thành màu trắng, đội thêm chiếc mũ cao bồi
tì chắc chắn là trang phục của bộ lạc cao bồi của Hoa Kỳ.
Thân người ông ta to lớn như vậy mà đứng ở giữa đường, đằng trước, còn
cách sau ba bước mới là người mặc đồ tây, rất trang trọng đó chính là
đồng chí Lam Tồn Quân. Đằng sau nữa là những phần tử trong bộ máy của
Hạng Nam.
Cho Diệp Phàm một cảm giác về “tầng lớp, đẳng cấp
rõ ràng” Diệp Phàm cũng có chút cảm giác hoang đường như khi kiểm duyệt
bộ đội.
Mà người Cái Thiệu Trung kia chắc chắn đóng vai nhân
vật cực kỳ hống hách. Có thể là Lam Tồn Quân ở đây cũng khó mà sống yên
lành.
Gặp phải loại “sừng” này, có thể là chuyện gì người ta
cũng phải nhúng tay vào, mà Lam Tồn Quân lại là cán bộ ngoại tỉnh, nên
chức chủ tịch Thành phố cũng phải nín thở.
- Lão Cái, xa thế mà đến, vất vả rồi.
Cái Thiệu Trung rất phóng khoáng, thấy Thái Cường xuống xe ông ta không hề liền vội vã đến chào hỏi, mà vẫn đứng yên chỗ đó, chủ tịch Thái đi
đến và phải chào hỏi trước.
Thấy chủ tịch Thái chào, nét mặt Cái Thiệu Trung mới vui vẻ, rồi cũng giơ tay ra chào đón.
Và cái nắm tay của hai người họ cũng như là đến giới tuyến phân cách
của hai người, hình như là tính bằng bước chân. Diệp Phàm lấy làm lạ,
thầm nghĩ, hay đó là khoảng cách của các lãnh đạo?
Mà Cái
Thiệu Trung gặp Thái Cường cũng chỉ giơ có một tay ra cháo đón, và ông
kia cũng giơ một tay ra. Chứ không như các lãnh đạo khác, cấp trên xuống là cấp dưới phải giơ cả hai tay ra chào đón.
Tình tiết này cũng lọt vào sự suy nghĩ của Diệp Phàm, Cái Thiệu Trung là nhân vật đáng xem đây.
Diệp Phàm cũng đã tìm hiểu về con người này, ông ta không phải là già
chỉ tầm 45, 46 mà thôi. Cán bộ thế này đã có thể ngồi vào chức bí thư
thành ủy thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân.
Người này đúng là tuổi trẻ, sức trẻ, là cơ hội tốt nhất cho coogn việc, Sau này nhất định sẽ có thể được đề bạt sẽ có không gian tiềm lực cao.
Thời điểm này nên khiêm tốn và cung kính mới đúng chứ, ông ta làm như thế lẽ nào lại không sợ lãnh đạo sao?
Nếu không sợ chứng tỏ ông ấy là một người có năng lực thật, hai là “hậu thuẫn”đằng sau chắc chắn vững.
Ngay cả Phó chủ tịch Thái mà người ta cũng không coi ra gì thì mới có thái độ
ngông cuồng như vậy chứ.
Mà chủ tịch Thái cũng chẳng hề có thái độ không vui gì cả, ngược lại
lại còn vui vẻ cười nói bắt tay nói chuyện thân thiết với ông ta.
Chẳng lẽ lại là ông ta đã đi guốc trong bụng Thái Cường sao? Diệp Phàm
có cảm giác không phải thế, dùng mắt ưng nhìn Thái Cường, quả nhiên có
chút manh mối.
Phát hiện ra tuy bề ngoài lão Thái che dấu vô
cùng giỏi, không thấy chút sơ hở nào, thực ra khí tràn ra không ổn định, điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ trong lòng ông ta không
hề thoải mái, cũng đúng, nhìn tư thế Cái Thiệu Trung thế đến các vị lãnh đạo đều không chịu được. Bởi vì quá lô liễu, lúc đó chắc chắn phải có
mấy chục con mắt nhìn vào.
Diệp Phàm cảnh giác, con người Cái Thiệu Trung này không dễ tiếp cận. tuy Hoành Không là trực thuộc quốc
doanh và chính quyền tỉnh quản nhưng lại trên địa bàn Hạng Nam.
Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có thể có nhiều việc quan trọng cần phải đến tìm Cái Thiệu Trung.
- Lão Cái, vị này đến từ Tấn Lĩnh, đến tập đoàn Hoành Không nhận chức Phó bí thư, chủ tịch Diệp Phàm,.
Chủ tịch Thái cười, giới thiệu Diệp Phàm đứng bên cạnh.
- Ồ, giám đốc Hoành Không, đúng là non quá…
Quả nhiên Cái Thiệu Trung lại thể hiện khí phách, xoang mũi còn hừ lên một tiếng, nói :
- Tôi đi chào hỏi đồng chí Trần chút.
Nói xong cũng không hề nể mặt Diệp Phàm, bỏ ngay tay khi bắt Diệp Phàm sang luôn đồng chí Trần Đình để chào hỏi.
Sắc mặt Thái Cường khó chịu, ông không nể mặt Diệp Phàm cũng được, điều này chứng tỏ, là cũng không hề nể mặt cả người giới thiệu này.
Nét mặt Thái Cường đã bị Diệp Phàm thấu hết. Hắn ta liếc nhìn ông ta, ngón tay đột nhiên bắn về đằng sau.
Bộp một tiếng.
Vừa mới bắt tay đồng chỉ Trần Đình, dường như đầu gối của Cái Thiệu Trung có vấn đề, không được vững chắc.
Nhìn lại sau, co thể vì người lão ta to lớn quá. Nên đã ngã ra sau.
Cùng lúc đó cũng đã khiến cho cả đồng chí Thái Cường đứng bên cạnh ngã
luôn. Ngay cả Diệp Phàm bị Cái Thiệu Trung đụng vào cũng đã thuận thế mà lao xuống.
Vị trí của người này đúng là “lợi hại”.
Trong cú ngã này, mông của Diệp Phàm đã ngồi đúng lên mặt của Cái Thiệu Trung, mà Diệp Phàm cũng ra vẻ né tránh. Một tay thì vỗ đúng vào mũi
chủ tịch Thái.
- Ngại quá, ngại quá.
Diệp Phàm khẩn trương đứng dậy, hình như lại còn không nhã nhặn đã phọt cả ra phát rắm trên mặt Cái Thiệu Trung.
Tiếng “không” vang lớn lên đến cả những thành viên trong chính quyền đứng xa cũng đều nghe thấy rõ.
Mặt Diệp Phàm đột nhiên đỏ bừng lên, mau chóng chạy đến đỡ chủ tịch Thái dậy.
Lam Tồn Quân cũng không chậm chạp, chạy đến đầu kia nâng Cái Thiệu Trung dậy. Rồi phủi cả quần áo cho ông ta nói :
- Mau lấy giấy lên, mũi bí thư Cái chảy máu rồi.
Bên cạnh đó, Lam Tồn Quân cho Diệp Phàm một cái nhìn, biết là khi nãy
Diệp Phàm cố ý gây ra. Đồng chí Lam Tồn Quân vui vẻ trong lòng, thật
muốn hét lên “tự nhiên tớ lại như làm chủ”.
- Anh làm gì vậy?
Mũi Cái Thiệu Trung chảy máu thật, hung hăng chạy đến trước mặt Diệp
Phàm hét lớn. Ông ta đúng là đã tức điên lên rồi, không chịu nổi. Hơn
nữa cũng không để ý đến xung quanh.
- Việc này, vừa rồi…. hình như…
Diệp Phàm giả bộ tủi thân nhìn chủ tịch Thái.
- Lão Cái, sau này đứng cho chắc chút, người to như vậy đùng có đứng thế chứ.
Thái Cường tức tốc nói, nợ cũ nợ mới tính cả, để ông nói ra hết.
- Chủ … tịch …. Diệp ngồi lên cả mặt tôi, thật không ra sao. Không hiểu chút quy củ nào cả, đúng là hành vi vô lại.
Cai Thiệu Trung mặt đỏ như đít khỉ, một người luôn coi trọng hình tượng của mình không ngờ hôm nay lại bị mất mặt thế.
Mà chưa từng có khi nào bị chịu thiệt thế này?
Chỉ có điều người này cũng không muốn xung đột với Thái Cường, chỉ nói
Diệp Phàm, nhằm hết vào Diệp Phàm, sẽ nghĩ cách để trả thù.
Mà cái từ chủ tịch Diệp lại còn bị ông ta kéo dài dằng dặc. vẻ mặt thì hung hăng như Sơn đại vương.
- Vô lại, tôi thấy đồng chí nào đó mới là vô lại.
Diệp Phàm lạnh lùng đáp trả, tự nhiên lại khiêu khích người này.
- Ngươi nói ai vô lại, tên du côn kia, dám coi lão Cái này là thế nào, đồ khốn kiếp.
Cái Thiệu Trung tức lắm rồi, chỉ thẳng tay vào Diệp Phàm mà chửi mắng.
Diệp Phàm còn ra vẻ hơi co người lại, giả bộ như lùi lại một bước thực
ra là dùng nội lực khiến cho Cái Thiệu Trung nhào về hướng hắn ta.
Mà lúc này tay của ông ta đang chỉ vào Diệp Phàm, người ngoài nhìn thấy sẽ có cảm giác là Cai Thiệu Trung tức giận nên đã trút lên Diệp Phàm.