- Trong thẻ này có 60 triệu, là khi tôi đến đây tạm thời lấy danh nghĩa Tập đoàn vay từ công ty khác.
Lãi năm phân, thời gian vay một tháng. Cô lập tức đi ngân hàng rút tiền, gọi bảo vệ bố trí người cùng đi.
Sau khi lấy về lập tức phát cho mọi người.
Nói đến đây, Diệp Phàm chỉ hơn chục người của Khương Quân nói:
- Còn hơn chục người này tạm thời không phát. Giữ lại, tôi muốn xem
biểu hiện của bọn họ sau này rồi tính. Nếu biểu hiện không tốt, tôi vẫn
phải nghiêm túc xử lý bọn họ,
Hơn chục người Khương Quân tỏ ra sửng sốt, tuy nhiên sau đó Khương Quân cười nói:
- Chỉ là cách để che mắt mà thôi, Diệp tổng, trong chiếc thẻ này của anh có đếch tiền.
Là lừa dối, ta xem ngươi có thể lừa dối mọi người đến bao giờ. Các chú
các anh, chúng ta không phải đi, mọi người hãy đứng ở ngoài cửa chờ được phát bổ sung tiền lương.
Chắc chắn không thể nào chúng ta
đứng ở ngoài cửa tổng bộ chờ nhận lương cũng là phạm pháp phải không
nào? Đến khi đó nếu Diệp tổng tân nhiệm của chúng ta không đưa tiền ra
thì chúng ta sẽ hợp sức cùng đập phá cổng của công ty.
Chúng ta không phạm pháp, bởi vì bọn họ lừa chúng ta, người lừa đảo sẽ phải trả giá, mọi người nói có phải không nào?
- Phải, phải, phá cổng đi.
- Còn phải cho thằng nhãi này vào bệnh viện mới được, cút đi thằng nhãi.
- Diệp tổng, việc này?
Ninh Ngọc Hồng cũng có chút không tin trong chiếc thẻ này có nhiều tiền như vậy, hơn nữa, làm sao có thể nói dễ dàng như vậy, công ty khác bây
giờ vừa nghe nói đến Điện cơ Hoành Không là đã trốn mất rồi, ai còn muốn đắp tiền vào cái hố đấy nữa. Như thế chẳng phải là chọc phân lên mà
ngửi sao?
- Chị qua đây, tôi nói mật khẩu của tôi cho chị, cầm theo những giấy tờ liên quan đến thủ tục, lập tức đi rút tiền.
Diệp Phàm không nói nhiều, không lâu sau hồ sơ đã chuẩn bị đầy đủ, về mặt này Ninh Ngọc Hồng đã quen lắm rồi.
Còn người phụ trách bộ phận Bảo vệ võ cảnh đích thân dẫn theo 10 người nữa đi áp tải vận chuyển tiền.
Khoản tiền lớn như vậy chắc là sẽ khổ một ngân hàng nào đó của thành
phố Hạng Nam rồi, sau nhận được điện thoại lập tức nhanh chóng điều
chuyển một khoản tiền lớn từ các nơi về.
- Đi thôi, có việc gì chúng ta sẽ bàn tiếp trong phòng họp.
Diệp Phàm “hừ” nói với Khương Quân.
- Đi thì đi, hôm nay cái thân Khương Quân tôi cũng không cần.
Người này cũng cứng rắn, dẫn theo hơn chục người theo Diệp Phàm đi vào trong tòa nhà.
Diệp Phàm không biết được, sau lưng hắn ít nhất có hàng nghìn đôi mắt
đang dõi theo hắn, suy nghĩ, phỏng đoán, đưa ra quyết định…
- Diệp tổng, khí phách lắm! Trần Đình tôi rất ít phục người, tuy nhiên, hôm nay, chịu phục!
Không ngờ Bộ trưởng Trần lại thẳng thắn biểu khen ngợi ngay tại đây.
Đến bây giờ, Thái Cường cũng chưa lộ diện. Diệp Phàm chỉ có thể thầm chửi một câu “lão hồ ly”.
Có lẽ lão sớm biết ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn, nên muốn kéo dài thời gian không chịu đến để “chùi đít”.
- Bộ trưởng Trần quá khen. Khi đó cũng là hồ đồ làm như vậy thôi. Kỳ
thực cũng là bất đắc dĩ, ép ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại chân tay còn đang run lên đây.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Bộ trưởng Trần, đúng là anh nói không sai. Chàng trai trẻ, đúng là không tồi. Tôi già chân tay chậm chạp rồi.
Vệ Ngọc Cường nói thêm vào, ra vẻ khen ngợi, tuy nhiên, Diệp Phàm luôn
cảm thấy trong lời nói của lão dường như có một mùi “ôi thiu”.
- Gừng càng già càng cay mà.
Bộ trưởng Trần dường như cũng nghe thấy một chút, an ủi.
- Bộ trưởng Trần, chúng ta đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút. Việc bên này thì giao cho Diệp tổng xử lý.
Vệ Ngọc Cường nói.
- Được, nghe nói nước ở con suối phía sau núi Thiên Thông ở chỗ các anh rất tốt. Chúng ta uống trà đã.
Trần Đình cũng không muốn dính vào việc phiền toái thế này, đương nhiên muốn thoái lui.
- Lão Ngô, Lão Cung, anh đưa mấy đồng chí phối hợp với Diệp tổng giải quyết việc vừa rồi một chút.
Vệ Ngọc Cường dặn dò người có cái mũi rất to và một người trung niên ở
bên cạnh, rồi lại làm ra vẻ khách khí với Diệp Phàm và quay đi.
Lão Ngô chính là Phó Bí thư Đảng ủy Ngô Hồng Sơn, Lão Cung có lẽ chính
là Ủy viên Thường vụ kiêm Cố vấn Pháp luật của Tập đoàn Cung Trường Hỷ.
Hai vị này đều là Ủy viên Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không.
Tuy
nhiên, vừa rồi chuyện xảy ra đột ngột. Diệp Phàm lại chưa kịp quen hết
cấp dưới của mình. Tuy nhiên, may là trước khi đến đã xem qua một tài
liệu và ảnh của mấy người này, đoán sơ sơ cũng có thể biết được.
Hơn nữa, nhìn Vệ Ngọc Cường tín nhiệm bọn họ như thế, có lẽ quan hệ của hai người này với lão khá gần gũi.
Hai người gật đầu rồi gọi hai người khác đi theo Diệp Phàm vào phòng họp.
- Diệp tổng, tôi gọi mấy người đến cùng đi.
Lúc này đồng chí trưởng phòng Bảo vệ Võ trang Chiến Vân Cương đi đến nói với Diệp Phàm.
- Không cần đâu, bọn họ là công nhân của công ty chúng ta. Không phải là kẻ thù.
Diệp Phàm khoát tay.
- Diệp tổng, nếu trưởng phòng Chiến đã đến rồi, hay là cứ gọi mấy đồng chí cùng đi cũng tốt.
Ngô Hồng Sơn nói bên cạnh. Gã nhìn Khương Quân cứng đầu có lẽ đã có chút sợ.
Phải biết rằng đồng chí Khương Quân là người đã từng đảm nhiệm Đoàn
trưởng Đoàn Dã chiến, một mình có thể đánh bại tất cả. Đến khi có vãi vã thì nắm đấm làm gì có mắt.
Lão Ngô chẳng phải là lo Diệp
tổng bị đánh, gã với hắn chẳng có quan hệ gì. Hơn nữa, nếu bị đánh thì
lão Ngô càng thấy thoải mái trong lòng.
Chủ yếu là lão Ngô lo lắng bản thân mình bị đánh, vậy thì thiệt thòi lớn.
- Tôi đã nói rồi, bọn họ không phải là kẻ thù. Không cần, chỉ cần trưởng phòng Chiến ở lại là được rồi.
Diệp Phàm mặt nghiêm lại, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Cảm giác Ngô Hông Sơn ngươi cũng chẳng coi Chủ tịch này ra sao. Mới
ngày đầu đến đã cãi lại, cái kiểu “oai phong tà khí” này thì kiên quyết
phải dập xuống.
Thực ra trước kia khi Diệp Phàm còn ở thành
phố Hạng Nam tóm cổ Thiệu Trung như tóm một con gà, cũng là để thị uy.
Không có uy thì không trị được, đây chính là khái niệm chính trị chủ yếu của Diệp Phàm.
Chiến Vân Cương vừa nghe, đành ra ký hiệu cho mấy đồng chí bên cạnh. Diệp Phàm hiểu rằng, có lẽ những người này sẽ
không bỏ đi, chắc chỉ đứng xa phòng họp một chút mà thôi.
Phòng họp của Chủ tịch tương đối là có phong cách, xung quanh đều là
kính thủy tinh, nhìn qua kính có thể nhìn thấy thảm cỏ lớn bên ngoài và
vòi phun nước.
Nếu nhìn xa hơn một chút có thể nhìn thấy con sông Thông Đại đang thét gào, quả đúng là một phong cảnh đẹp trước mắt.
Ở đây trang trí cũng rất xa hoa, gỗ cao cấp ốp lên một nửa tường, phía
trên có treo mấy bức quốc họa trang nhã thần khí.
Chiếc bàn to hình chữ nhật dài khoảng 20m đặt giữa phòng, ghế xếp hai bên đều là ghế xoay, có lẽ không dưới 30 cái.
Phong cách này chắc chắn không thua gì phòng họp của những công ty lớn ở HongKong.
Diệp Phàm đương nhiên làn người ngồi giữa, những người của Ngô Hồng Sơn ngồi bên trái, còn người của Khương Quân ngồi bên phải bàn hội nghị.
- Khương Quân, anh có biết vừa rồi anh làm những việc thế nào không?
Diệp Phàm vẫn chưa mở lời, Ngô Hồng Sơn tranh nói trước, dáng vẻ hùng
hổ giống như đang hỏi cung Khương Quân. Lúc này làm như vậy thì thật là
không sáng suốt.
- Tôi biết tôi đã làm gì, việc này không cần đồng chí Ngô tổng phải nhắc nhở. Tuy nhiên, chúng tôi không có cơm ăn,
không có tiền chữa bệnh, đưa ra một nguyện vọng cũng không được sao? Lẽ
nào các người ăn sung mặc sướng còn chúng tôi đến bát canh cũng không
cho uống?
Tác phong quân nhân của Khương Quân rất mạnh mẽ.
- Nguyện vọng cũng phải tùy trường hợp, có việc gì các người có thể phản ánh lên trên mà.
Ngô Hồng Sơn lạnh lùng nói.
- Phản ánh có tác dụng sao? Chúng tôi đã phản sánh hàng mấy trăm lần
rồi, lúc nào các người cũng cho qua việc của chúng tôi. Toàn là thoái
thác, nói cái gì mà Ban Chủ tịch Tập đoàn đang nghiên cứu giải quyết,
Ban Chủ tịch Tập đoàn đang phản ánh lên cấp trên, các người giải quyết
cái gì? Các người phản ánh cái gì? Chúng tôi đều sắp chết đói cả rồi các người vẫn đang nghiên cứu, tôi thấy là “tiệc tùng” chứ chẳng phải
nghiên cứu gì?
Khương Quân phản bác sắc bén.
- Không
sai, mấy năm nay, các người các người còn nợ chúng tôi mười sáu tháng
tiền lương. Chúng tôi không có cơm ăn thì làm việc thế nào? Lẽ nào muốn
chúng tôi nhẫn nhịn nhuốt cục tức chết biến thành ma đói về tìm các
người. Ông xem xem, các người ăn sung mặc sướng, chẳng xem công nhân
chúng tôi là con người nữa.
Ngọc Phi miệng cũng phải để cho đẹp, há miệng phun thẳng nước miếng vào Ngô Hồng Sơn.
- Anh ăn nói kiểu gì thế Ngọc Phi, ai ăn sung mặc sướng. Đôi lúc ăn cơm ở tiệm cũng là bắt buộc, không thể để lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra
xong lại nhịn đói ra về được. Hơn nữa, uống ly rượu đó cũng khó nuốt
lắm, dạ dày cũng sắp phát bệnh rồi.
Một gã mặt béo lại phản kích.
- Kiểm tra, kiểm tra cái con khỉ. Bọn họ xuống đơn thuần chỉ là để ăn
uống một bữa, có khi còn lấy phong bì rồi đi. truyện copy từ
Mấy năm nay, lãnh đạo đến đi cũng không ít. Có lãnh đạo nào thực sự đến giúp chúng tôi giải quyết khó khăn tồn tại thực tế.
Lấy Ngọc Phi mà nói, là một nhân tài trung tâm kỹ thuật của Tập đoàn,
người ta tuy chỉ là tốt nghiệp đại học, nhưng sau này đã tự học mà thanh tài, đã lấy được bằng thạc sỹ.
Các người đãi ngộ cho cậu ta
thế nào, tốt nghiệp cao đẳng là kỹ sư, còn Ngọc Phi là một nhân tài thực sự có bằng thạc sỹ lại chỉ là một nhân viên kỹ thuật bình thường.
Những thứ mà mà cá nhân đồng chí Ngọc Phi phát minh có lợi cho nhà máy
các người cũng chẳng để mắt đến, nói đây là “Thổ sản”, không trèo được
lên những nơi tao nhã.
Cái gì là tao nhã, chúng ta ở đây là
công ty muốn kiếm tiền phải có hiệu quả, không phải là công ty văn hóa
của những văn nhân mặc khách.
Chúng tôi đến cái bụng còn
không đủ no, chẳng có nhã hứng mà đi sáng tác thơ thẩn gì cả, chúng tôi
đều sắp chết đói cả ròi nghĩ đến những thứ đó làm quái gì.
Khương Quân không phải là cán bộ quân đội chuyên nghiệp, nhưng tài ăn nói vẫn rất tốt.
- Vậy cứ theo như đồng chí Khương Quân nói thì những người làm kinh
doanh thì không thể thưởng thức nghệ thuật quốc họa có phải không nào?
Trong những thương nhân cũng có những người tao nhã, những thứ Ngọc Phi làm đó, cái gì mà kiểu quạt gió mới, chúng ta là công ty gì?
Là công ty chế tạo máy móc cỡ lớn và thiết bị điện lực, không phải là
những xưởng sản xuất quạt thổi bếp lò được bày bán trên vỉa hè mà mấy
người hợp lại là có thể sản xuất được.
Tôi thấy căn bản anh
ta nhầm công việc, làm ra những thứ chỉ có một chút tác dụng đối với
công ty làm gì, chúng tôi cần chính là một nhân tài cải tiến kỹ thuật
thực sự, chứ không phải là bất tài.
Chủ nhiệm Trung tâm kỹ thuật Trương Kiến Thiết lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, chúng tôi đánh giá chức vụ là dựa trên sự toàn diện.
Đây là điều lệ chế độ quy định mà Tập đoàn tổng hợp từ sự chỉ thị của cấp trên, không phải nó thay đổi là có thể thay đổi.
Còn Ngọc Phi mới vào nhà máy thời gian chưa bao lâu, đã muốn làm kỹ sư, chỉ dựa vào cái quạt thổi gió vô dụng kia mà có thể trở thành kỹ sư
rồi. Thế thì thiên hạ này sẽ có biết bao nhiêu kỹ sư?