Quan Thuật

Có Nhân Tất Có Quả


trước sau

- Cám ơn tiên sinh đã cho bản nhân một cơ hội, là như vậy.

Khuyển tử Hồ Trọng Chi trước kia rất bình thường, nhưng từ sau khi đến chùa Kim Quang ở Thủy Châu uống xong nước thánh có thể khiến người ta trở nên thông minh hơn nào ngờ quay về trái lại trở nên ngớ ngẩn.

Bệnh trạng là không nói được lời nào, cả tháng mới có thể bật thốt ra một hai câu, còn lắp bắp tựa hồ rất khổ sở.

Không lâu sau thì cháu cứ kêu gào nói là đau đầu.

Tôi dẫn cháu tới rất nhiều quốc gia phát triển, cũng thỉnh giáo trung y Thái đẩu của Hoa Hạ chúng ta, nhưng kết quả vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Bọn họ đều nói là bình thường, bình thường thì tại sao đầu óc lại trở thành như vậy, hôm trước còn vô cùng đau đớn, nói là trong đầu có con sâu, nhưng vừa tới bệnh viện kiểm tra thì lại nói là không có gì…Thế Lâm không cầu cái gì khác, chỉ cần tiên sinh có thể chữa khỏi cho con trai Hồ Trọng Chi của tôi, Thế Lâm xin lấy 500 vạn ra cảm tạ, quyết không thất hứa.

Hồ Thế Lâm nói những lời này, trong lòng cảm thấy từng đợt đau đớn, lúc này Hồ Trọng Chi lại chạy vào, kéo tay y liên tục nhíu mày.

Một thiếu phụ xinh đẹp đi theo phía sau, hốc mắt cũng mọng đỏ, hơi có chút sưng lên, có lẽ mới khóc nên mới bị như vậy.

Xem ra người nhà Hồ Thế Lâm đều chịu sự dày vò đau khổ này.

- Đau, đau.

Lúc này Hồ Trọng Chi lại kêu la thảm thiết, hai tay ôm lấy đầu liên tục kêu rên.

- Cầu xin tiên sinh hãy cứu lấy con trai Trọng Chi của tôi, Mãn Xuân xin được lập bia thờ phụng tiên sinh

Vợ Hồ Thế Lâm là Liễu Mãn Xuân vừa rồi cũng nghe nói Diệp Phàm là người bất phàm, lập tức nhìn Diệp Phàm giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm cầu xin.

- Ài! Đứng lên đi, để tôi xem xem.

Trước mắt Diệp Phàm lại hiện ra tình cảnh mẹ mình trước đó vì mấy anh em mà tới miếu cầu bình an, trong lòng cũng hơi có chút tê tái.

Hắn dùng một tay túm lấy Hồ Trọng Chi, nhắm mắt hành khí, lần này sau khi thả lỏng tay chân kiểm tra bệnh tình của Hồ Trọng Chi, sau 10 phút, cảm thấy trạng thái không khác gì trước đó.

Nhưng khi Hồ Trọng Chi kêu lên đau đớn, cảm thấy trong chỗ huyệt vị bị tắc nghẽn trong đầu của nó mơ hồ có thứ gì ngọ nguậy.

- Quái lạ! Lẽ nào trong đầu thật sự có con sâu nào sao, lẽ nào trùng độc trong truyền thuyết Miêu Cương hiện thế rồi, quá sức hoang đường

Diệp Phàm trực tiếp phá vỡ phán định của mình.

Những thứ này đều là lời nói nhảm bịa đặt trong một số tiểu thuyết, trên đời này làm gì có loại trùng độc đấy? Có lẽ là ba huyệt vị ‘thần đình’, ‘mi trùng’, ‘ấn đường’ bị bế tắc, khí huyết không thông, lâu dàn bệnh tình càng nặng cho nên cũng càng ngày càng khổ sở.

Diệp Phàm nhắm mắt ngồi trên ghế, suy nghĩ lại những gì đọc trong bản chép tay Biển Thước có được trong mộ, cảm thấy có thể dùng ‘Thuật hút kim châm’ trong bản chép tay.

Liên hợp với ‘Khai Quang thuật’ của sư phụ lão Phí truyền cho lấy kim châm làm vật môi giới, đem khí nội kình dồn ép vào nơi kinh mạch bị bế tắc, hút ra một số vật bị thối nát nhiễm trùng, có lẽ có thể giảm bớt khổ sở bệnh tật cho Hồ Trọng Chi.

Nhưng phương pháp này chỉ có thể trị phần ngọn, không cách nào trị tận gốc.

Muốn hoàn toàn giải trừ vấn đề đầu óc ngớ ngẩn của Hồ Trọng Chi, đầu tiên phải điều tra rõ gốc bệnh, cũng chính là nguyên nhân phát bệnh mới có thể tìm đúng thuốc.

- Có phòng trống không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có, ở bên trong.

Hồ Thế Lâm vội vàng trả lời.

Đưa vào trong phòng, bật điều hòa lên, cảm thấy nhiệt độ không khác biệt gì, Diệp Phàm nói:

- Để cậu ấy lên trên bàn, cởi hết quần áo, giữ chặt tay chân đừng để cậu ấy giãy dụa-

Sau khi đợi Hồ Thế Lâm chuẩn bị xong tất cả, Diệp Phàm rút kim châm từ trong túi da, sau khi khử trùng mới nhắm mắt hành khí.

Sau 10 phút, một đạo tinh mang chợt lóe lên trong mắt.

“ Ánh mắt của cao nhân thật sáng, lẽ nào là thiên nhãn trong truyền thuyết?”, Hồ Thế Lâm cũng rất biết liên tưởng, lại có thể nghĩ đến ‘Thiên Nhãn thuật’ trong tiểu thuyết.

Lúc này y càng tỏ ra cung kính, cho rằng con trai có lẽ có hi vọng rồi.

Thật ra đây là Diệp Phàm cố ý dùng thủ đoạn mê hoặc, vừa rồi sau khi hành khí hoàn tất liền triển khai ‘Ưng Nhãn thuật’, bản thân ánh mắt thuật này cũng không phát sáng như vậy.

Chẳng qua Diệp Phàm muốn thể hiện, đem khí nội kình ép vào trong mắt lợi dụng thuật này thi triển ra, hiệu quả thật sự đáng kinh ngạc.

Trong đôi mắt lại đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, dùng để giả dạng làm thần côn, giả mạo cao nhân thì không gì tốt hơn, trên thực tế không có chút tác dụng nào, toàn là việc làm vô bổ.

Liên tiếp đâm ba kim châm xuống, Diệp Phàm theo Khai Quang thuật dần dần thi triển khí nội tức, lại mượn dùng thuật hút kim châm trong bản chép tay Biển Thước.

Từ trên kim châm truyền tới từng tia khí nội tức yếu ớt.

Kỳ thực chỉ là một loại cảm giác, Diệp Phàm cũng không nhìn thấy được.

Cảm thấy khí nội kình của mình đến chỗ bị bế tắc, dưới sự trợ giúp của kim châm dần dần tiến vào chỗ bị tắc.

Kỳ lạ là khi khí nội tức lướt qua, Hồ Trọng Chi giống như cảm thấy vô cùng thư thái, mí mắt dần dần sụp xuống như muốn chìm vào giấc ngủ, đầu óc tựa hồ đỡ đau hơn nhiều.

“Xem ra thật sự mò đúng rồi”, trong lòng Diệp Phàm kích động một trận, có thể tìm tòi ra một số chứng bệnh nghi nan, Diệp Phàm cũng cảm thấy rất thích thú.

Sau 2 giờ, Diệp Phàm thu kim lại, xếp chân điều khí một hồi.

Sau khi tỉnh lại, Hồ Trọng Chi cũng tỉnh dậy.

- Anh bạn nhỏ, con sâu trong đầu bò đi rồi chứ?

Diệp Phàm mỉm cười ân cần hỏi.

- Dạ.

Hồ Trọng Chi dạ một tiếng cũng không lên tiếng.

- Cám ơn Diệp tiên sinh, xem ra bệnh của Trọng Chi có hy vọng rồi.

Hy vọng Diệp tiên sinh có thể ở lại Hồ gia một thời gian, đợi đến khi bệnh của tiểu nhi khỏi hẳn, Thế Lâm xin cung kính

Hồ Thế Lâm lúc này đã tôn thờ Diệp Phàm như thần linh rồi.

Điều này e rằng không được, bản nhân còn rất nhiều chuyện phải làm.

Diệp Phàm lắc đầu, dĩ nhiên là muốn thừa cơ dẫn dắt Hồ Thế Lâm vào chuyện nhà máy giấy Lâm Tuyền, chỉ cần y chịu nhảy vào, thì cái hố này xem như dễ làm.

- Có chuyện gì tiên sinh có thể giao phó cho Thế Lâm, Hồ gia nhất định sẽ làm thỏa đáng.

Hồ Thế Lâm nóng ruột rồi, chỉ sợ Diệp Phàm phủi mông bỏ đi thì không biết bệnh tình của con mình sẽ như thế nào.

- Chuyện này nói ra có chút phiền phức, Hồ tiên sinh có thể không giúp được đâu.

Diệp Phàm cố ý lắc đầu, nhấp một ngụm trà giống như Khương Thái Công đang đợi con cá lớn Hồ Thế Lâm mắc câu.

- Tiên sinh có thể nói trước xem, nếu Thế Lâm không có cách gì, tôi cũng không nói gì, nói không chừng có cách, vẫn xin tiên sinh nói cho Thế Lâm biết.

Hồ Thế Lâm nóng nảy, liên tục thúc giục hỏi.

- Được rồi! Nói thật, tôi cũng không phải là cao nhân gì, chỉ là từ nhỏ có học được một số thuật kì hoàng hiếm có của lão đạo sĩ.

Thỉnh thoảng khi hứng thú cũng có thể giúp người khác xem một số bệnh.

Nhưng bản thân chỉ xem chứng bệnh kỳ quái, đối với một số bệnh thường thấy thật sự không cảm thấy yêu thích.

Bản nhân còn đang giữ vị trí Phó bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, huyện Ngư Dương, tỉnh Nam Phúc chúng ta, lần này đến Thủy Châu là vì tìm khách hành cho nhà máy giấy trong thị trấn.

Muốn lôi kéo một số đầu tư về cho nhà máy, cho nên chuyện này cũng tương đối bận rộn, đó cũng là nhà máy của hơn ngàn người, người đông mà nhà máy cũng rất lớn.

Nói thẳng ra một chút kỳ thật là cục diện rối rắm.

Nhưng nhà máy này nếu có tài chính rót vào nhất định không lỗ vốn, gần đây tôi có liên hệ với giáo sư Cổ của đại học Hải Giang mua được một loại kỹ thuật chế tạo giấy công nghệ cao, muốn tìm nơi hợp tác.

Vì chuyện này có liên quan đến vấn đề cơm ăn của toàn bộ công nhân viên khắp nhà máy, không thể qua loa, cho nên không cách nào thường trú ở chỗ ngài, rất xin lỗi.

Ông chủ Hồ kinh doanh dược liệu, tôi lại muốn tìm bên hợp tác nhà máy giấy, cho nên chuyện này ông chủ Hồ xác định là không giúp được gì rồi.

Nhưng đợi sau này chuyện
của nhà máy giấy thuận lợi, có thời gian rảnh tôi sẽ quay lại xem xem.

Diệp Phàm giăng sẵn lưới chỉ còn đợi Hồ Thế Lâm mắc vào.

- Ha ha ha! Diệp tiên sinh, lần này ngài tìm đúng người rồi.

Đại ca Hồ Thế Canh của Hồ Thế Lâm đột nhiên cười to lên.

- Tại sao lại nói như vậy?

Diệp Phàm giả bộ hồ đồ, kỳ thực thân phận của Hồ Thế Lâm, cũng không có nhiều người biết.

Ai có thể liên tưởng một ông chủ dược đường với một tập đoàn giấy được chứ, nếu không phải Nam Cung Hồng Sách chỉ dẫn, Diệp Phàm cũng khó mà biết được.

Đoán chừng Hồ gia có nằm mơ cũng không ngờ Diệp Phàm thật sự đang giả vờ, vì hắn sớm đã thăm dò thân phận của Hồ Thế Lâm.

- Thân phận thật sự của chú ba Hồ Thế Lâm nhà tôi không phải là ông chủ dược đường này, nói ra Diệp tiên sinh nhất định hơi giật mình

Hồ Thế Canh có vẻ tự đắc liếc mắt nhìn Diệp Phàm:

- Y chính là Tổng giám đốc của tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu chúng ta.

Diệp tiên sinh thử nghĩ xem, nhà máy giấy nhỏ không quá một ngàn người của ngài, y lại không có cách cứu sống sao?

- Tập đoàn giấy Thái Hưng, có lẽ có quan hệ đến phương diện tạo giấy sao! Không ngờ! Thật không ngờ? Không ngờ ông chủ Hồ còn là ông lớn của ngành giấy-

Diệp Phàm giả bộ rất kinh ngạc nhìn Hồ Thế Lâm chằm chằm, khiến cho người nhà Hồ gia đều cảm thấy hưởng thụ.

- Ha ha ha, ông lớn gì chứ, làm lụng kiếm chút cơm ăn mà thôi-

Hồ Thế Lâm cũng rất thư thái, trên đời này không có ai cự tuyệt lời khen cả, huống hồ biểu diễn của Diệp Phàm lại tự nhiên như vậy, không hề có một chút dấu vết giả vờ nào.

- Diệp tiên sinh, nếu ngài đã ra ngoài tìm đối tác, có lẽ cũng mang theo tài liệu của nhà máy giấy các ngài, có thể lấy ra cho tôi đọc qua một lần trước không, rất nhanh thôi, chỉ cần nửa giờ là đủ rồi.

Con người Hồ Thế Lâm dù sao cũng đầy kinh nghiệm, cũng không vì chuyện của con trai mà hồ đồ lập tức mở miệng nhận cục diện rối rắm của Diệp Phàm, dù sao xí nghiệp lớn cũng không thể khinh suất.

Bản thân Tổng giám đốc Hồ Thế Lâm cũng chỉ có tài sản khoảng 2 tỉ, đầu tư vào nhà máy giấy một số tiền lớn.

Bình thường mà nói nhà máy lớn có ngàn người chí ít cũng phải bỏ ra hai ba ngàn vạn mới có thể có chút hiệu quả.

Đối với bản thân Hồ gia chỉ có khoảng 2 tỉ mà nói bỏ ra hai ba ngàn vạn tiền mặt đương nhiên cũng phải rất cẩn thận. Chữa bệnh thì vẫn là chữa bệnh, làm ăn vẫn là làm ăn.

Huống hồ Hồ Thế Lâm mặc dù nói bản thân có khoảng 2 tỉ, nhưng đoán chừng kêu y lấy ra năm trăm ngàn vạn tiền mặt cũng khó.

- Đương nhiên là có, tôi có mang theo đây.

Hôm trước có tới một nhà máy giấy các – tông tên là Long Hứng xem qua hợp đồng cung hàng lâu dài ký với bọn họ, hợp đồng tiêu thụ một năm có lẽ có bảy tám trăm vạn

Diệp Phàm tỏ vè kích động lấy tài liệu từ trong bao da đưa cho Hồ Thế Lâm, lại móc ra một chiếc đĩa CD – Rom nói:

- Lúc ấy tôi có kêu một người bạn làm một cuộn phim có liên quan đến kế hoạch phát triển giao thông kinh tế thị trấn, tên là ‘Đại quy hoạch Lâm Tuyền’, nếu ngài có thời gian thì cũng có thể lướt mắt qua.

Sự phát triển, bay lên của Lâm Tuyền chúng tôi nhất định là có.

Trước mắt tôi đã kiếm được tài chính hơn một ngàn vạn chuẩn bị lấy thị trấn Lâm Tuyền nơi tôi làm việc là trung tâm, năm thị trấn khác bao vây xung quanh, liên kết với các tỉnh bên ngoài hình thành một mạng lưới giao thông lập thể thông suốt , toàn diện kéo theo sự phát triển kinh tế của khu vực nhỏ này.

Diệp Phàm tùy cơ thổi phồng ‘Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền’ của mình, cũng là thứ tốt để thúc đẩy, lôi kéo đầu tư xác định có hiệu quả.

Kinh tế của Lâm Tuyền càng phát triển thì giao thông càng tốt.

Đối với xây dựng nhà máy giấy nhất định cũng có ích lợi cực lớn.

- Ngài chờ một chút Diệp tiên sinh, chúng tôi xem qua trước một lát

Hồ Thế Lâm xoay người đưa mắt ra hiệu về phía Hồ Thế Canh, đoán chừng là đi tập hợp nhân tài chuyên gia liên quan đến phương diện này của công ty để nghiên cứu.

Vì Hồ Thế Lâm cũng sợ Diệp Phàm bỏ đi, bây giờ hắn chính là hy vọng cứu sống con trai mình, y đã quyết định chủ ý, cho dù là lỗ vốn, chỉ cần không cần đem toàn bộ tài sản gia đình đi giúp đỡ nhà máy giấy Lâm Tuyền gì đó mà Diệp Phàm nói.

Đương nhiên, vì là công ty tập đoàn, chỉ có thể đem số tiền của mình mang đi, không thể xâm hại đến lợi ích của tập đoàn.

Đó là dự định xấu nhất, bình thường mà nói đối với ông lớn trong ngành giấy như mình mà nói sẽ không lâm vào tình cảnh thảm hại như vậy, Hồ Thế Lâm tràn đầy lòng tin với bản thân, lại cộng thêm hi vọng con trai có thể được cứu, tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.

Một bên Hồ Thế Lâm ngồi nói chuyện với Diệp Phàm, một bên Hồ Thế Canh đã tổ chức người đi kiểm tra tài liệu, xem xét cuộn phim.

Hồ Thế Lâm là tổng giám đốc, cho nên chỉ đưa ra kết quả ước định cuối cùng.

- Hồ tiên sinh, ngài có thể kể lại cụ thể quá trình Trọng Chi tới chùa Kim Quang không?

Diệp Phàm nói lời này ẩn ý rất sâu sắc, Hồ Thế Lâm tựa hồ cũng cảm nhận được.

Thật ra y cũng luôn nghi ngờ, cũng kêu thám tử tư điều tra qua, nhưng không điều tra ra gì hết.

- Diệp tiên sinh cho rằng chứng bệnh của Trọng Chi có nguyên nhân khác?

Hồ Thế Lâm cất tiếng hỏi.

- Cũng chưa chắc, nhưng muốn trị bệnh dù sao cũng phải điều tra rõ nguyên nhân dẫn đến phát bệnh, như vậy mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, mới chữa trị được tận gốc, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Diệp Phàm ung dung bình thản, rất có phong cách hơi hướng của loại cao nhân ẩn sĩ trung y.

- Lúc ấy mẹ tôi, phó chưởng quỹ Trần Vận ở Tế Xuân Đường, bà vú Hồ Chân Châu, còn có một cô gái Chu Linh cùng tới chùa Kim Quang ở núi Lạc Hà.

Người Thủy Châu chúng ta đều có tập tục này.

Trẻ con nhất định phải tới chùa Kim Quang xin nước thánh uống, nói là có thể trở nên thông minh.

Nước thánh trong chùa đó, tôi cũng đặc biệt xin về kêu người kiểm tra qua, là nước suối chất lượng cực tốt, tuyệt đối không có vấn đề.

Vấn đề không nằm ở nước thì nhất định nằm ở phương diện khác rồi

Hồ Thế Lâm cũng hết sức nghi ngờ, quay sang bảo một cô gái đi mời tất cả những người lúc ấy tới chùa Kim Quang.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện