- Mẹ kiếp, quan tài cũng lớn vậy sao?
Vương Nhân Bàng không kìm nổi nhỏ giọng nói thầm.
- Đúng là rất lớn, mấy chục cây số.
Đới Thành gật gật đầu.
Đây là một quan tài lớn, Diệp Phàm lấy hết nhãn lực của mình, chí ít cũng phải dài đến 30 – 40 mét.
- Gọi là quan tài nhưng không phải quan tài, quan tài còn ở bên trong. Đôi khi vì bảo vệ thi thể bên trong quan tài còn có vài tầng. Ví dụ như một tầng tảng đá, lớp bên trong là gỗ hoặc một số vật liệu đệm … Như vậy lớp niêm phong bên trong niêm phong là khá cao.
Trương Ẩn Hào nói.
- Dường như không nguy hiểm gì, chúng ta đi xuống dưới xem một chút.
Diệp Phàm cẩn thận nhìn qua rồi nói, không lâu nữa cũng đến phía dưới.
Đến gần nhìn chiếc quan tài đã to lại càng to, như một toà nhà ba tầng, dài không dưới 40 – 50 mét. Đứng trước mặt nó có vẻ tương đối nhỏ.
Không ngờ bốn phía quan tài cũng đều có một số nét vẽ nguệch ngoạc, vừa rồi trên vách động cũng thấy có những nét vẽ tương tự.
- Mẹ kiếp, không phải là Hoàng đế đem cả nhà mai táng ở cùng một chỗ chứ.
Vương Nhân Bàng thầm nói.
- Cái này không giống như là quan tài đế vương.
Trương Ẩn Hào nhìn nhìn lắc lắc đầu.
- Sao lại không giống?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu là quan tài đế vương Tây Chu sẽ vô cùng sang trọng, thứ nhất nhìn đồ vật trên quan tài cũng không giống rồi.
Thời đại đó đồ đăng để thờ phụng thần linh hẳn phải là đồ đăng có điêu khắc rất trang trọng rồi, ví dụ như phải nhập các loại Phong Thần…, còn có một chút hình thức thờ cúng của hoàng cung.
Dùng biểu hiện sinh hoạt xa hoa của đế vương. Nhưng mọi người xem này, đồ đăng trên căn bản giống như lấy ra từ bức tranh một bậc thầy tùy tay cầm hòn đá vẽ lên.
Đường nét thô ráp, hơn nữa lung tung lộn xộn không tìm ra được quy luật nào. Hơn nữa, trên quan tài cũng không có bất kỳ văn tự nào ghi lại đồ vật này là ở thời kỳ vương triều Tây Chu cả.
Bởi vì mộ của triều đại Tây Chu có một số ít đặc điểm kế thừa nhà Thương. Ví dụ như mộ của chư hầu, quý tộc, có khi là sắp xếp trong mộ hai đường vào mộ.
Có khi là thiết lập một đường vào mộ “Giáp tự hình mộ”. Trừ hai loại hình mộ lớn bên ngoài, đại đa số mộ chỉ có hình chữ nhật, không xây dựng đường vào mộ.
Kích thước của ngôi mộ phụ thuộc vào thân phận mà có sự khác nhau. Cũng giống như triều đại nhà Thương, cũng có nhiều thiết lập trở lại trong hố dưới ngôi mộ.
Theo ghi chép, quy định quan tài của triều Chu có phân chia cấp bậc nghiêm khắc, tức là “Quan tài yêu tử thất trọng, chư hầu ngũ trọng, thầy thuốc tam trọng, sĩ tái trọng”.
Loại mộ trung bình, ở bên trong quách còn có bố trí song trùng hòm quan tài, giống như triều đại nhà Thương, thường thường mộ của chư hầu, quý tộc đặt lân cận nhau, nhìn quy mô của mộ có thể biết được thân phận của chủ nhân.
Mọi người xem, bốn phía xung quanh mình có có cái gì, chớ nói đến lừa được xe ngựa. Hoàng đế xuống âm phủ còn không tìm bạn đi theo.
Bằng không, hoàng Vương dưới Địa phủ làm sao lại hiển lộ. Làm sao biểu hiện được khí phách cùng quý khí hoàng quyền.
Lập tức đồng chí Trương Ẩn Hào liền khoe khoang tổ tông có kinh nghiệm.
Đúng là không giống, sơn động này cũng không giống một mộ thất. Khẳng định chỗ ở sau khi Hoàng đế chết phải là một nơi tốt chứ.
Mà nơi này lại là một sơn động thô ráp. Trên vách động cũng không có cái gì, sau khi chết Hoàng đế còn không muốn làm các loại văn tự ca tụng công đức của mình.
Hơn nữa, không cần nói gì khác, dù sao chiếc ghế hoàng thượng cũng phải mang đi chứ. Bên trong lăng mộ chúng ta đều đặt rất nhiều ghế rồng, được làm từ ngọc thạch đấy.
Đới Thành cũng gật gật đầu.
- Có phải là vị đại thần nào sau khi chết đã được chôn tại mảnh đất này đúng không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Mộ của đại thần cũng rất được coi trọng đấy, như này không giống.
Trương Ẩn Hào lắc lắc đầu.
- Không chừng là bị đột ngột chết, hoặc lão đại thần này bị phạt ở đây?
Vương Nhân Bàng lại nói.
- Vẫn không đúng, dù sao cũng phải chú ý một chút.
Trương Ẩn Hào vẫn lắc đầu, Vương Nhân Bàng bực bội, mắng,
- Thật là một mớ hỗn độn, tôi nghĩ rằng đó là một cái chết từ miệng.
- Đừng nóng vội Nhân Bàng, ở chỗ này cái gì cũng phải cẩn thận. Không thể nói lung tung được, anh phải chú ý một chút.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng đây là mộ của cao thủ võ lâm, cũng có điểm giống như một trận đấu chữ lớn của võ lâm cao thủ cổ đại, không thể tự nhiên mà trong mộ lại quá gồ ghề như vậy được.
Theo kiến thức mà nói thì không có điểm gì được đánh giá cao, nhưng, ngôi mộ này rất có khí, rất hào nghĩa.
Bởi vì cao thủ, có ý định đào đường vào động cũng rất dễ dàng. Giống như một cao thủ trong truyền thuyết.
Nội khí xuất ra chém sắt như chém bùn. Mà những cao thủ này xây dựng mộ cũng không có cứng nhắc theo quy củ như vua chúa triều đình hoặc thầy thuốc, quan niệm về đẳng cấp xã hội có nhiều hạn chế.
Ví dụ như cổ mộ Tiểu Long Nữ trong Xạ Điêu chính là tuyệt vời nhất. Kích thước rất to, so với cái này to hơn nhiều lắm phải không?
Diệp Phàm trầm ngâm trong chốc lát, nói.
- Tác giả của cuốn tiểu thuyết nói tào lao cứt chó anh cũng tin?
Vương Nhân Bàng châm chọc nói,
- Hơn nữa, vào cổ mộ của một môn phái, gọi là phái Cổ Mộ. Cả một môn phái vào ở trong đó, đương nhiên phải lớn hơn rồi.
- Đặc điểm này thật là có chút phù hợp.
Đới Thành gật gật đầu.
- Tuy nhiên, thi thể bốn chân sáu tay ở bên ngoài sẽ giải thích như thế nào. Nếu như nói là những cái này có một chút quan hệ với chủ mộ là việc không thể nào có.
Rất rõ ràng, bốn chân sáu tay kia phỏng chừng chính là người đi vào khai thác quan tài hoặc là nô bộc của người đó.
Chẳng lẽ trong quan tài cũng là người có bốn chân sáu tay. Hơn nữa, những điều này có vẻ có điểm giống như trong truyền thuyết miêu tả các tộc người.
Trên thực tế không có xuất hiện loại người này. Đương nhiên, trong quá trình tiến hóa của người cổ đại có trải qua giai đoạn loài người này hay không cũng khó nói.
Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp trong tổ tiên loài người có một nhánh giống như vậy.
Ví dụ bây giờ chúng ta có người da đen có người da trắng có người da vàng, tại sao vào thời xa xưa đó lại không thể có loài người bốn chân sáu tay chứ?
Trương Ẩn Hào nói, phân tích việc này cũng có chút thuyết phục.
- Chúng ta cũng không cần phải dông dài làm gì nữa, hay là mở ra xem bên trong một chút xem có phải có thật người sáu chân bốn tay không. Bằng không, tất cả những gì
chúng ta nói cũng chỉ là nói bậy phải không?
Diệp Phàm khoát tay áo.
Trương Ẩn Hào bắt đầu lấy các loại dụng cụ ra tiến gần quan tài, mọi thứ đều phải thử.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không đứng yên, đôi mắt ưng luôn luôn liếc nhìn, hơn nữa, một lúc lại ngó bên này ngó bên kia, nhìn mọi phía của quan tài.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm sợ đến mức nuốt đầu lưỡi chính là đôi mắt ưng của mình không hề dễ dùng trong này.
Dường như xung quanh quan tài tràn ngập một luồng khí kỳ lạ, trong hơi thở bức bách đôi mắt ưng cách quan tài trong phạm vi một thước cũng sẽ bị cái quái gì bên trong cản lại bắn trở về, dường như nguyên lý sự phản xạ Ra dar không sai biệt lắm.
Hay là trong quan tài cũng sử dụng nguyên lý ‘Tàng hình’ của nước Mỹ chứ? Bởi vì đôi mắt ưng của Diệp Phàm thật ra chính là máy nhận tín hiệu và phóng ra nội khí để thăm dò, nếu nội khí phát ra còn không tiếp cận được mục tiêu sẽ liền bắn ngược trở lại cũng khiến đôi mắt ưng ‘Luống cuống’ rồi.
Quả nhiên, vẻ mặt Trương Ẩn Hòa cũng khổ sở. Thậm chí còn tức giận đến mức đập mấy cái dụng cụ của mình.
- Có phải không có cách nào quét xem được hoặc bị cái gì quấy rầy đúng không?
Diệp Phàm liếc mắt một cái nhìn màn hình, thấy trên máy hiện lên tất cả đều là những đường vân hỗn loạn.
- Đúng vậy, cũng không hiểu được tại sao lại như thế. Ba cái máy của tôi đều giống như hỏng rồi.
Trương Ẩn Hào liếc mắt một cái nhìn Diệp Phàm, lại nói,
- Thủ trưởng, nếu không thì tôi quay về lấy ba cái máy mới tới đây?
- Không cần, nhất định đây là do nhiễu, cậu có đổi mười cái máy tới cũng không dùng được đâu. Phỏng chừng tảng đá kia hoặc là trong quan tài có nguyên tố phóng xạ khiến cho máy quét hình bị nhiễu.
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, một tiếng kêu răng rắc.
Bốn người đột nhiên quay đầu, sắc mặt lập tức đều tương đối khó coi.
- Làm thế nào cánh cửa kia lại tự động đóng lại?
Vương Nhân Bàng tiến lại vừa chỉ vừa kêu lên.
- Không phải đóng cửa, căn bản cũng không có cửa.
Diệp Phàm hừ nói, bốn người dùng sức mạnh chiếu tia sáng kia vào chỗ đó, quả nhiên thấy không có dấu vết của cửa.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ cánh cửa này tự bay đi hay sao?
Không thể tưởng tượng cảnh tượng này, Vương Nhân Bàng không kìm nổi chửi má nó rồi.
- Ở bên trong động này có gì đó là lạ, ví dụ như thi thể đủ bốn chân sáu tay. Vậy có thể cửa đá đã làm nhiễu dụng cụ của chúng ta.
Vừa rồi điểm sáng kết hợp với hung phòng có thể mở ra cổng vào, những điều này đều làm chúng ta khó có thể nghĩ ra được. Không thể suy đóan theo cách bình thường được.
Đới Thành nói.
- Vừa rồi chúng ta thật bất cẩn, bốn người đều xuất nội khí. Theo kinh nghiệm của tổ tiên trong bốn người phải để một người ở phía trên để phòng tình huống bất trắc.
Trương Ẩn Hào có chút hối hận.
- Việc này không cần phải nói, nếu lưu lại một vị đồng chí ở trên còn nguy hiểm hơn. Bốn người cùng hợp lại còn an toàn hơn một chút. Nếu tình huống phát sinh thay đổi một người nhập sẽ chết dễ hơn.
Diệp Phàm khoát tay áo, đây là quyết định của hắn, Trương Ẩn Hào nghe tổng chỉ huy nói vậy còn có lời nào để nói chứ.
- Rất có thể chốt mở cửa và quan tài có quan hệ với nhau, vừa rồi có lẽ việc chúng ta kiểm tra đã tác động đến cơ quan thiết lập bí ẩn, khiến cho trong động đã xảy ra một ít thay đổi.
Vương Nhân Bàng nói, trong bốn người để lại Đới Thành đứng cách quan tài không xa đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới, còn ba người đến gần quan tài bắt đầu dò xét tìm kiếm.
Rốt cuộc Diệp Phàm phát hiện một đường nhỏ.
- Cậu xem tình hình như thế nào?
Diệp Phàm chỉ vào cái khe nhỏ như sợi tóc kia nói.
- Kẽ hở nhỏ như vậy không thể chứng tỏ quan tài đã từng bị đột nhập, hơn nữa, nơi này rất thần bí, tôi nghĩ, đến cao thủ Mô Kim cũng không chắc có thể đến đây. Đến cao thủ còn không làm gì được thì hung phòng của anh cũng đừng nghĩ có thể tiến vào. Cho nên, khả năng bị trộm là không có. Nếu không chúng ta đến gần vết cắt thử xem?
Trương Ẩn Hào nói, Diệp Phàm gật gật đầu.
Vì thế, Trương Ẩn Hào lấy mấy tờ giấy mỏng như cánh tằm trong một cái hộp ra để thử, thật đúng là nhét được một nửa vào.
Đừng nghĩ đây chỉ là một tờ giấy mỏng như lát cắt, mà nó vừa cứng vừa mềm vừa dai và độ dày phải đến centimet. Tổ đặc nhiệm A và tổ Khoa học Năng lượng đã đóng góp rất nhiều.
Trương Ẩn Hào đã cố gắng để trượt ván, tuy nhiên, quan tài cũng không có phản ứng gì.
- Cậu bỏ ra đi, để tôi.
Diệp Phàm nói, Trương Ẩn Hào rút lui ra khỏi lát cắt, Diệp Phàm duỗi tay ra nói,
- Tình Thứ, cậu lấy đao ra.
- Như vậy sao được, lão tử bảo lấy đao ra làm ván trượt quan tài, vậy còn không tức chết rồi.
Vương Nhân Bàng lắc đầu không chịu. Nhu cực đao này là một trong những bảo bối của cung trấn La Phù.
- Muốn tôi xuất thủ phải hay không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.