Lần này không dễ dàng gì mới đợi được thư kí Liễu Chính của Lý Hồng Dương thăng chức đến thị trấn Quy Hồ làm Chủ tịch thị trấn, bản thân tìm kiếm mãi mới may mắn điều tra ra người bạn học cũ của cha mình là chú út của Lý Hồng Dương liền vất vả liên hệ cuối cùng móc treo được với Lý Hồng Dương, sau đó tranh thủ được vị trí thư kí thứ nhất huyện ủy này.
Ai ngờ chưa nhậm chức được bao lâu có lẽ vì chuyện của Diệp Phàm, Lý Hồng Dương cũng chịu liên lụy, vị trí thư kí số một của mình có lẽ lại vứt vào lãnh cung rồi.
Bình thường nếu thay đổi bí thư thì sẽ không sử dụng thư ký của nguyên bí thư trước nữa.
Hơn nữa Chu Kiện nhậm chức thư kí số một huyện ủy cũng chưa đến mười mấy ngày, còn chưa có thành tích gì, vì thế Lý Hồng Dương trước khi đi có muốn giúp gã cũng không có cách nào giúp được, lại nói Lý Hồng Dương đến giờ là một tội nhân thì còn có thể giúp ai được nữa? Bản thân mình còn lo chưa xong làm sao còn quản được chuyện của thư kí.
Cho nên Chu Kiện thiếu chút nữa nóng ruột đến ngất đi, trong đầu đã mắng Phó bí thư Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền đến mất mặt.
Tuy nhiên Chu Kiện hóa trang rất khéo, đây cũng là nền tảng của người làm thư kí.
- Được! Tôi vào đây.
Diệp Phàm có chút thành kiến nhỏ trả lời Chu Kiện
Hắn vốn còn muốn hỏi thăm một chút chuyện của Bí thư Dương thị ủy, nhưng lập tức ngay cả chuyện này cũng không muốn hỏi, nghĩ thầm trong lòng, “ Mẹ kiếp! Dậu đổ bìm leo, bố mày còn chưa hỏi, sắc mặt thư kí đã thoáng hiện lên rồi.”
Nghĩ xong hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vách ngăn dày chắc, nhìn quét qua một lượt.
Chà! Người có mặt thật sự không ít.
Toàn bộ 11 đại thường vụ của huyện ủy đã ngồi đầy trước bàn hội nghị hình tròn, phía sau bàn hội nghị còn có một vòng người bao vây, có lẽ không phải là chức phó trong huyện thì cũng là lãnh đạo của các phòng cục, hoặc là các đại nhân cục trưởng tới từ thành phố.
Một người đàn ông trung niên sắc mặt không giận mà uy đang ngồi chính giữa Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung, có lẽ chính là Bí thư Dương của thị ủy.
Y có mái tóc bóng nhẫy, sống mũi thấp, mặt rộng, trên người mặc một bộ âu phục màu xanh đen, cặp mắt rất là nhanh nhạy giống như mắt chim ưng, từ bên trong toát ra một luồng ánh sáng tức giận sắc bén, có lẽ đang thể hiện tính cách.
Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung giống như hai hắc Bao Công, một trái một phải giống như hai lão đồng tử nhưng vì xu nịnh Bí thư Dương đang ngồi giữa, trên khuôn mặt hai người cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc giống như cương thi, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy quái dị, thật sự cảm giác như cương thi biểu diễn trên ti vi.
Hắn nhìn lại nhìn 9 vị thường vụ xung quanh.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, tất cả nhìn chằm chằm vào bí thư Dương đang ngồi chính giữa, trong tay cầm bút làm bộ như chuyên tâm ghi chép.
Kỳ thực đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm sớm đã nhìn quét qua một vòng, phát hiện trong chín 9 vị thường vụ, có ba người đang vẽ cái gì đó
Cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, giật thót mình, chính là vị Bí thư Dương của thị ủy đang ngồi ở vị trí chính giữa sao? Có lẽ đã đem Bí thư Dương biến thành cỏ khô vẽ ở trên giấy để hả giận rồi.
Bí thư Dương mà Chung Minh Nghĩa vẽ lại rất vui vẻ, lão tiểu tử này không có ý tốt.
Bí thư Dương hiện tại đang trọng yếu phê bình Diệp Phàm đồng bọn của Lý Hồng Dương, cho nên Chung Minh Nghĩa rất vui mừng, cảm thấy Bí thư Dương thật đáng yêu.
Bí thư Dương mà Phí Mặc vẽ là người cau mày nhăn mặt, trong lòng Diệp Phàm khẽ có chút buồn bực, nghĩ thầm, “ Kỳ lạ, theo lý mà nói mình xui xẻo thì đại diện Lý Hồng Dương xui xẻo.
Lão oan gia Phí Mặc lẽ ra phải cao hứng mới đúng, tại sao Bí thư Dương mà y vẽ lại cau mày nhăn mặt chứ? Giống như không hài lòng vậy, quái thật.
Bí thư Dương Quốc Đống vẽ chủ nhiệm Giang Á Trạch của huyện ủy là nhe răng nhếch miệng muốn cắn người, giống như một con thú dữ trong Ma Huyễn, nhe nanh múa vuốt, thì ra Bí thư Dương không lộ răng, hiện tại lại vẽ chủ nhiệm Giang thành một người đàn ông lộ răng.
Chủ nhiệm Giang ngồi ở chỗ cuối cùng, Diệp Phàm nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Hắn vừa vẽ vừa co duỗi bút máy giống như xuyên qua xuyên lại trong phim hoạt hình Bí thư Dương có lẽ là đang phát ra bất mãn trong lòng.
Vì Giang Á Trạch xem như là người theo đuổi thân thiết của Lý Hồng Dương, Lý Hồng Dương gặp xui xẻo có lẽ y cũng sắp xui xẻo rồi. vì chủ nhiệm của huyện ủy chính là phục vụ cho Bí thư huyện ủy.
Trong bốn vị thường vụ bên này chỉ có một vị thường vụ, chính là huyện đội trưởng Tạ Cường là không theo Bí thư Dương, mà giống như một con thỏ bị ghim vào mũi tên, hình
như ở bên cạnh còn vương lại mấy dòng máu đang chảy, nhưng dòng máu đại diện là máu đen.
Diệp Phàm càng ung dung, thầm nói, “ Tạ Cường được vẽ là con thỏ chứ không phải mình! Bố mày bị ghim một mũi tên cũng đúng.
Giống như mũi tên đó là do Mâu Dũng làm ra vậy.
Không biết chuyện ồn ào của nhà máy giấy Lâm Tuyền là do ai làm.
Xem ra nụ cười giả tạo của Tạ Cường không đơn giản, ẩn ý bên trong nhìn rất rõ hắn là một người bàng quan!”
Diệp Phàm đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên phòng hội nghị chợt yên lặng, Diệp Phàm cũng thức tỉnh, thầm nghĩ lẽ nào tính cách của Bí thư Dương phát xong rồi.
Nhìn quét qua lại giật thót mình, toàn bộ cặp mắt của hai mươi người trong phòng họp đều nhìn chằm chằm vào mình.
Mới vừa rồi không tập trung cho nên đứng ở cửa quá lâu, vì thế thu hút chú ý của mọi người.
Khi Bí thư Dương Quốc Đống đang muốn vỗ bàn chợt phát hiện có người thanh niên đứng ngây người ở cửa, thầm nghĩ lẽ nào là thư kí của ai.
Nhưng lập tức loại bỏ, vì ngoài thư kí của Lý Hồng Dương ra, những thư ký khác không có quyền vào đây.
Nhưng thư kí của Lý Hồng Dương, vừa rồi bí thư Lý đã biết, người thanh niên này không biết là ai, lại dám xông vào trong phòng họp.
Thấy Bí thư Dương kết thúc nói chuyện, Lý Hồng Dương ngẩng đầu nhìn quét qua cuối cùng phát hiện ra Diệp Phàm, sắc mặt thoáng cái lại tối sầm, mở miệng hừ lạnh nói:
- Còn đứng ở đấy làm gì? Bí thư thư Dương muốn nghe cậu giải thích.
- Cậu chính là Diệp Phàm?
Dương Quốc Đống nghe Lý Hồng Dương khẽ hừ cũng biết người thanh niên trẻ tuổi đứng ở cửa chính là đồng chí Diệp Phàm người gây ra họa tranh chấp, lập tức cũng tối mặt quăng ra một câu.
- Đúng vậy! Không biết Bí thư Dương, muốn nghe tôi giải thích cái gì?
Diệp Phàm vội vàng đọc Thanh Tâm quyết, tận lực làm cho cái eo của mình có thể thẳng ra một chút.
Vì nếu không thẳng ra, có lẽ lưng sẽ cong xuống, cảm thấy có chút chột dạ.
Khí thế của bí thư Dương đầy vẻ ép người, một luồng quan thế vô hình tự nhiên đè ép tới.
Đặc biệt là cặp mắt chim ưng, nhìn chằm chằm khiến trong lòng Diệp Phàm cảm thấy sợ hãi,
Trong lòng thở dài, “ Mẹ nó! Bí thư thị ủy đúng là không phải đồ vật dùng trưng cho đẹp, chỉ riêng khí thế này thiếu chút nữa cũng đè bẹp mình rồi.
Chịu đựng! Bố mày là cao thủ thất đoạn, ngay cả tai to mặt lớn Phó chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào, bố mày còn dám gọi anh Tề, lẽ nào lại đi sợ một Bí thư thị ủy hay sao?-“
Diệp Phàm tận lực giữ sự bình thản trong lòng, nhưng trong lòng vẫn có chút mềm nhũn.
Khi mới đầu gọi Phó chủ tịch Tề là anh Tề một là vì có anh Thiết chống đỡ, một là vì Tề Thiên là anh em tốt của mình, cho nên tâm lý mới vững dạ.
Hơn nữa lúc ấy cũng ngồi trên bàn rượu nên tâm tình cũng buông lỏng khá nhiều.
Trước khác nay khác, lúc này dưới trường hợp nghiêm túc này, Diệp Phàm cảm thấy khí thế của mình dưới sự áp bách của Bí thư Dương có cảm giác phát tán, sức lực bắt đầu tan rã.
- Công nhân nhà máy giấy gây chuyện cậu có biết không?
Dương Quốc Đống bỗng nhiên đập bàn bốp một cái, nhìn Diệp Phàm chằm chằm lạnh lùng nói, muốn lấy thế đè người.
- Tôi biết!
Diệp Phàm sau khi nghe thấy tiếng đập bàn trái lại bình tĩnh lại, dứt khoát trả lời lưu loát.
Những thường vụ khác đang ngồi và một số quan viên đi theo toàn bộ đều lạnh người, mỗi người đều có suy nghĩ cá nhân đối với Diệp Phàm.
Bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa vui mừng nhiều hơn lo lắng.
Nhóm người Trương Tào Trung cũng nằm ở cục diện bất lợi, vì nếu Bí thư Dương muốn đánh rắm thì Chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng không chạy được.
Mục tiêu trọng yếu trong cơn tức giận của Bí thư Dương là về mặt kinh tế, cho nên Chủ tịch huyện Trương Tào Trung xác định cũng gánh nặng trên lưng, vì Chủ tịch huyện mới là lãnh đạo quản lý kinh tế.