- Chu Hồng Huyết phụ trách thường trú của Tổ đặc nhiệm A ở Hồng Kông sao ngay cả người trong tổ cũng không nể mặt. Nếu nói về cấp bậc thì cậu cao hơn cô một bậc. Diệp Phàm hỏi cảm thấy hơi lạ.
- Có cách gì đây, người là người thân của Phó tổ trưởng Thôi. Hình như là cháu gái ruột, là quan hệ rất thân. tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, người ta không coi ra gì, không nể tình cũng là bình thường. Trương Hùng có chút buồn bực nói.
- Quái, sau đó thái độ của cô nàng lại thay đổi nhanh. Chạy đến đồn cảnh sát Tử Cảnh, hơn nữa rõ ràng còn giúp tôi. Tôi còn tưởng cậu nói với cô ấy đấy. Diệp Phàm nói.
- Cái này cũng lạ, tôi cũng không nói gì với cô, hơn nữa cô không nể mặt tôi.
Chẳng lẽ là Thứ trưởng Thiết nói với cô? Cũng không đúng, Thứ trưởng Thiết khi ở tổ cũng không quen cô.
Hơn nữa Thứ trưởng Thiết cũng không biết quan hệ giữa cô và Phó tổ trưởng Thôi. Thật ra rất lạ, chẳng lẽ cô tự phát hiện? Trương Hùng cũng cảm thấy hơi lạ.
Ngủ một giấc xong thì đến giờ cơm chiều.
Lúc này Khổng Ý Hùng khẽ gõ cửa nói Chu Hồng Huyết đến gặp, Diệp Phàm bảo cô ta vào.
- Tổng giám đốc Diệp, cùng nhau ăn tốt thì thế nào? Chu Hồng Huyết cười nói.
- Ha ha, Trưởng phòng Chu mời khách Diệp Phàm từ chối là bất kính rồi. Diệp Phàm cười nói, ba người đi theo Chu Hồng Huyết đến nhà hàng.
- Bữa tiệc này sẽ không làm trưởng phòng Chu sợ chết chứ? Nhìn khách sạn cao mấy chục tầng, Diệp Phàm nói đùa.
- Ha ha, có thể làm Tổng giám đốc Diệp vui vẻ, nghèo chết cũng không sao. Chu Hồng Huyết dường như thay đổi hoàn toàn. Nhiệt tình không nói hơn nữa hình như còn có chút cung kính.
Chẳng lẽ biết được thân phận của hắn rồi. Không thể nào ngay cả Thôi Kim cũng không dám tiết lộ thân phận của mình cho cô ta.
Diệp Phàm thầm nghĩ.
Sau khi ăn cơm xong Chu Hồng Huyết không ngờ nói với Diệp Phàm: - Tổng giám đốc Diệp, đối với việc cấp dưới của chúng tôi gây phiền toái đối với anh, chúng tôi tỏ vè xin lỗi. Bọn họ đã đặt phòng ở khách sạn này cho Tổng giám đốc Diệp, đây là phiếu phòng mời anh nhận lấy.
- Vô công bất thụ lộc. Diệp Phàm kiên quyết không cần.
Tn, vừa mới trở lại khách sạn không lâu tiếng chuông cửa lại vang lên.
Không lâu Khổng Ý Hùng đã tới nói là có người của tập đoàn Chính Hà cần gặp. Diệp Phàm giật mình biết có diễn rồi gật đầu mời họ vào.
Đi vào là một người trung niên và một người thanh niên, ăn mặc vô cùng nghiêm túc, đều là tây phục.
-Tổng giám đốc Diệp, tôi là Cố vấn ban giám đốc tập đoàn Chính Hà Tra Thái Lâm, đây là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn chúng tôi Tra Phi Lôi. Người trung niên giới thiệu.
- Xin chào, mời ngồi. Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh.
Bên này Khổng Ý Hùng đang pha cà phê. Diệp Phàm cũng không lên tiếng trước. Tra Thái Lâm uống nửa ly sau rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: - Tổng giám đốc Diệp, đầu tiên tôi được sự ủy quyền của công ty, thành thật xin lỗi Khổng tiên sinh và Ngô tiên sinh.
- Chỉ có tỏ vẻ xin lỗi sao? Hai người họ ngồi xổm trong phòng giam của đồn cảnh sát Tử Cảnh mấy ngày đấy. Đồn cảnh sát cũng không phải là nơi tốt. Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng.
- Tổng giám đốc Diệp Diệp, chúng tôi đến để giải quyết vấn đề. Tra Phi Lôi mạnh mẽ hơn nói.
- Hả, các anh muốn giải quyết vấn đề như thế nào? Diệp Phàm hừ nói.
- Nói trắng ra, bọn họ muốn bao nhiêu tiền bồi thường? Tra Phi Lôi này có cá tính của công tử rồi nhìn Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm một cái nói.
- Đây cũng không phải là vấn đề tiền, trên thực tế, cấp dưới của tôi không có chút sai nào.
Hai người họ chịu sự ủy thác của tôi đến tập đoàn các anh bàn bạc chuyện góp vốn xây dựng nhà máy lần trước. Các anh chẳng những không nhìn thẳng vấn đề này.
Hơn nữa, vị phó tổng giám đốc Ticher kia còn xui khiến cấp dưới đánh họ, cuối cùng còn vu khống hãm hại khiến họ phải vào đồn cảnh sát.
Nếu không phải tôi lấy danh nghĩa công ty bảo lãnh họ ra, hai người họ bây giờ vẫn còn đang trong tù.
Tội vu cáo hãm hại, tội xui khiến cấp dưới đánh người của phó tổng giám đốc các anh, còn có tội cấu kết với phó đồn Hậu Tiên Thanh tra tấn bức cung nữa.
Đây là vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết sao? Chúng tôi đã cùng với phó giám đốc sở Cảnh sát Hồng Kông đưa ra can thiệp. Diệp Phàm mất bình tĩnh hừ nói, đây là một phen buộc tội.
- Tổng giám đốc Diệp, nói quá lời đi, đây chỉ là các nhân viên an ninh không hiểu chuyện nóng lòng muốn làm việc vì công ty cho nên ra tay hơi nặng.
Hơn nữa Khổng tiên sinh và Ngô tiên sinh cũng không bị thương quá nặng. Còn chuyện đồn cảnh sát Tử Cảnh, người ta là phá án không liên quan gì đến tập đoàn Chính Hà chúng tôi.
Tổng giám đốc Diệp nói chúng tôi kết phường với đồn cảnh sát Tử Cảnh có chứng cứ gì chứng minh? Nếu không, Tổng giám đốc Diệp nói lời này là vu cáo hãm hại rồi. Tra Thái lâm cũng không vừa.
- Hả, phải không? Diệp Phàm hừ một tiếng, nhìn Tra Thái Lâm một cái nói: - Nếu cố vấn Tra cho là tôi vu cáo hãm hại thì thật là tốt rồi, các anh có thể báo đồn cảnh sát Tử Cảnh bảo họ điều tra theo trình tự là được. Diệp Phàm tôi tuyệt đối phối hợp với họ điều tra đến cùng. Nếu thật sự như vậy, Diệp Phàm tôi tâm phục khẩu phục.
Diệp Phàm nhấn mạnh mấy chữa điều tra tới cùng . Thái độ kiên quyết.
Tra Phi Lôi vừa nghe không nhịn được hừ nói: - Tổng giám đốc Diệp cho rằng chúng tôi không dám có phải không? Tập đoàn Chính Hà chúng tôi là tập đoàn lớn của Hồng Kông, không phải khoác lác mạnh miệng, chỉ là cần chúng tôi báo án thì Sở cảnh sát sẽ lập án điều tra đấy.
- Ha ha, Diệp Phàm tôi cũng không khinh thường tập đoàn các anh. Lần này tôi từ Thiên Vân đến đây chính là vì muốn cùng tập đoàn Chính Hà bàn việc kinh doanh.
Tập đoàn Hoành Không chúng tôi quy mô cũng lớn không kém tập đoàn Chính Hà các anh. Hơn nữa giờ Hồng Kông cũng quay về Trung Quốc rồi.
Đang ở nước chúng ta lại
muốn uy hiếp người Hoa chúng ta hay sao? Diệp Phàm nói trong tiếng cười chứa sát khí mơ hồ. Hắn nhìn Tra Phi Lôi con nhà giàu mới nổi một cái nói;
- Và Diệp Phàm dù nói trước kia công tác trong cơ quan nhà nước.
Nhưng đã tiếp xúc rất nhiều thương nhân giàu có. Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân các anh cũng đã nghe nói rồi, chính là tôi mời được họ đến Phong Châu tỉnh Tấn Lĩnh đầu tư. Hiện giờ tập đoàn Phong Thiên do họ thành lập đã đi vào hoạt động khoản đầu tư ban đầu đã lên đến ba tỷ.
Diệp Phàm tôi không muốn khoác lác, nhưng tôi cũng phải giải thích rõ ràng với một số đồng chí tự cho là đúng. Tôi có thể lăn lộn tới ngày hôm nay không phải là dọa người ta.
Đều là do tự tôi phấn đấu đấy. Tôi cũng muốn nói với những người khác một chút, Hồng Kông này là Hồng Kông của Trung Quốc không phải Hồng Kông là thuộc địa của Anh lúc trước.
- Anh đang uy hiếp chúng tôi có phải không? Tra Phi Lôi tương đối tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói: - Tuy nói chúng tôi không phải là người Hồng Kông, nhưng chúng tôi đã ở Hồng Kông mấy chục năm.
Hồng Kông mặc dù trở về Trung Quốc nhưng Hồng Kông có pháp luật riêng. Tất cả đều làm việc theo pháp luật. Quan liêu như đại lục các anh không thể làm ở đây được.
Hơn nữa, mặc dù là cán bộ đại lục chúng tôi cũng quen không ít.
- Đó là chuyện của các anh, không liên quan đến tôi. Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Tổng giám đốc Diệp hôm nay chúng tôi mang theo thành ý đến đây. Người của tập đoàn Chính Hà chúng tôi đã gây tổn thương cho cấp dưới của anh, các anh có thể ra giá. Tra Thái Lâm vội vàng xen vào chỉ sợ Tra Phi lôi không chịu nổi tức giận thì việc càng khó giải quyết.
Tra Thái Lâm biết rõ năng lực và thực lực của Bộ Công an Trung Quốc. Diệp Phàm là trợ lý bộ trưởng, đây không phải chỉ là hư danh. ngảy cả sở Cảnh sát Hồng Kông cũng phải nể mặt hắn.
- Tôi nói rồi, chúng tôi không nói chuyện tiền, chúng tôi đến đây để bàn lại việc tập đoàn Chính Hà lúc trước đến tập đoàn Hoành Không chúng tôi ký kết hợp tác thành lập công ty Chính Thông. Hơn nữa chúng tôi có hợp đồng. Nói đến đây Diệp Phàm nhìn Ngô Lâm một cái nói: - Đem hợp đồng ra để Cố vấn Tra xem một chút, cho anh ta biết chúng ta không phải là kẻ lừa đảo.
Ngô Lâm lấy trong túi ra bản hợp đồng.
Tra Thái Lâm sau khi nhận lấy cẩn thận xem qua một lần vẻ mặt có chút khó coi ngẫm nghĩ một chút nói: - Tổng giám đốc Diệp, đây chỉ là một hợp đồng không có hiệu quả.
bởi vì, công ty tôi người đảm nhiệm phó tổng giám đốc của tôi đã chạy mất rồi, vì thế công ty chúng tôi cũng đã báo án rồi.
Nghe nói tập đoàn Hoành Không các anh cũng đã báo án rồi. Đây chỉ là hành vi cá nhân của anh ta, hoàn toàn là một âm mưu được tính toán kỹ càng.
Đáng tiếc là các đồng chí công ty anh kinh nghiệm thiếu nên để anh ta lừa rồi.
Việc này chỉ là hành vi cá nhân của Guillian cũng không phải hành vi của công ty chúng tôi. Không liên quan gì đến công ty chúng tôi.
Nếu Tổng giám đốc Diệp muốn tìm thì phải tìm Guillian có phải không? Hi vọng Tổng giám đốc Diệp phân rõ ràng, một là một, hai không thể mơ hồ.
- ừ, vậy sao? Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, nhìn Tra Thái Lâm một cái nói: - Dấu đóng trên hợp đồng này đều là giả dối có phải không?
- Đó phải các cơ quan chức năng giám định mới có thể kết luận, nhưng, việc này thật sự không có liên quan đến công ty chúng tôi.
Guillian làm trộm lấy con dấu của công ty chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là người bị hại thôi. Vì thế chúng tôi đã báo cho sở cảnh sát và văn phòng trong sạch hóa bộ máy chính trị và các cơ quan liên quan việc này rồi.
Con dấu ban đầu cũng đã đăng báo tuyên bố hủy bỏ. Xem ra, tập đoàn Chính Hà đã chuẩn bị kỹ càng.
- Ha ha, các anh đăng báo nói rõ tôi cũng xem rồi. Tn, khi Guillian ký kết hợp đồng với chúng tôi là lúc tập đoàn Chính Hà cũng chưa tuyên bố hủy bỏ con dấu.
Các anh đăng báo cũng sau đó, điều này nói rõ thời gian đó con dấu của công ty anh vẫn có hiệu lực pháp lý.
Nếu theo logic mà nói thì người công ty anh ký kết hợp đồng với công ty khác mấy ngày hôm sau phát hiện đối tượng thì các anh lập tức tuyên bố con dấu hết giá trị.
Người ta sẽ thừa nhận sao? Diệp Phàm thản nhiên cười - Nếu đều làm như vậy thì thế giới chẳng phải loạn sao. Tất cả mọi người có thể làm trước rồi phủi tay thì pháp luật còn có giá trị gì?