- Việc này nói thì dễ làm thì khó như đi lên trời, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước và lãnh đạo tỉnh Thiên Vân có lý do gì phải giúp chúng ta.
Hơn nữa, đối với Hoành Không mà nói, Hoành Không có lợi ích, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cùng Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân mới có lợi.
Tình hình Hoành Không rất gay go, nếu như có thể nhận được tiền bọn họ sẽ chào đón hơn. Bằng không bọn họ còn phải viện trợ thêm.
Cho nên, việc này, bọn họ sẽ không giúp đỡ chúng ta. Cho dù thủ trưởng quân khu ra mặt, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ ra mặt phê bình Diệp Phàm vài câu.
Phỏng chừng vẫn sẽ tha đấy. Cho nên, chúng ta phải bắt tay với bên bản địa vào làm mới được.
Trưởng ban Long thở dài, lông mày nhíu lại.
- Nhà máy Phi Không tốt hay xấu vẫn ở trong tỉnh Việt Đông, quân khu ra mặt không bằng quân khu tỉnh Quảng Đông lên tiếng kêu gọi, sẽ liên lạc lại với tỉnh ủy Việt Đông.
Nhân vật số 1 tỉnh Việt Đông chúng ta là bí thư Triệu Xương Sơn. Xuất thân trong gia đình quân nhân họ Triệu. Cho nên, nhất định sẽ ủng hộ chúng ta.
Đến lúc đó, chẳng nhẽ một Chủ tịch công ty như Diệp Phàm lại có can đảm đối đầu với Bí thư Triệu hay sao? Hơn nữa, lực lượng quân đội hai bên cùng ép, bất cứ kẻ nào cũng không thể đỡ nổi.
Rồng mạnh cũng khó đấu với hổ nhà nha…
Chủ nhiệm Cung Tử Thu có chủ ý cùi bắp.
- Ừ, biện pháp này cũng không tệ.
Trưởng ban Long thở dài một hơi nói,
- Việc này chủ yếu ủy ban quân giới bên kia còn chưa phê xuống dưới.
Nếu cấp trên chính thức gửi văn bản xuống dưới, đem việc của nhà máy Phi Không ra bàn hội nghị, Diệp Phàm hắn còn dám kiên cường sao?
Xét cho cùng, bản thân chúng ta có phần lo lắng quá. Nếu không, làm gì có phiền toái như vậy.
Đương nhiên, chúng ta đưa ra giá tiền như vậy là hơi thấp một chút. Lần này trở về sẽ điều chỉnh cao hơn một chút. Thủ trưởng cùng tỉnh ủy Việt Đông đàm phán cũng có chút lo lắng.
Bí thư Triệu thông minh, anh mời ông ta ra mặt, cũng không có thể áp chế được Phi Không có phải không? Dù sao, thành phố Phi Không là thuộc sự quản lý của tỉnh Thiên Vân đấy.
Tỉnh ủy Việt Đông ra mặt chẳng phải là so tài cùng với tỉnh Thiên Vân. Nếu như vậy, cũng có lý để đánh nhau phải không?
- Việc này đúng thật là một trở ngại. Chỉ sợ Bí thư Triệu băn khoăn về vấn đề này. Vị ở Thiên Vân kia hình như là người của Phí gia. Việc này, thật là có chút mơ hồ rồi.
Cung Tử Thu lại chau mày, không thể tưởng tượng được lại có chuyện này xảy ra.
- Tôi nghĩ hai tỉnh không đến mức đánh nhau trong cuộc họp như vậy. Hơn nữa, nhân vật số 1 tỉnh Thiên Vân kia cũng là người hiểu biết. Nhất định sẽ lấy việc xây dựng quốc phòng làm trọng.
Thượng ta Dương có chút không xác định.
- Hiện tại mấu chốt của vấn đề là Bộ Quốc phòng có phê xuống dưới hay không, nếu có văn bản chính thức căn bản là không cần bọn họ ra tay.
Trưởng ban Long nói.
- Chúng ta trở về báo cáo trước với tư lệnh viên Đàm, chuyện lần này là tư lệnh chuyên môn Trương quyết định trong hội nghị
Tất cả mọi người trong quân khu từ cao xuống thấp đều ủng hộ, quyết tâm phải thông qua được dự án cảng quân sự. Hơn nữa, bên kia đã có cấp trên ủy viên phụ trách gật đầu.
Chỉ có điều còn phải có thêm một bước thảo luận. Xây dựng một cảng quân sự là một việc rất lớn. Tuy nói cảng quân sự này có kích thước bình thường.
Nhưng nó cũng là lớn rồi. Còn đối với trong quốc phòng là nhỏ phải không?
Cung Tử Thu gật gật đầu nói.
- Lão Long, nhìn vẻ mặt của anh có vẻ ‘Xanh xao’ đấy, có phải là có chuyện phiền toái không?
Trưởng ban Long đẩy cửa phòng của tư lệnh phó quân khu Việt Đông Đàm Thành Lý vào cười nói. Quan hệ của hai người rất tốt, nói chuyện cũng rất hiểu ý nhau.
- Lão Đàm, lần này thực ra tôi có một tên chọc tức.
Trưởng ban Long vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế.
- Đừng nóng vội đừng nóng vội. Chúng ta uống trà đã, vừa uống vừa tán gẫu.
Tư lệnh viên Đàm đi tới vỗ vỗ vào bả vai Bộ trưởng Long một cái, hai người đi tới bên một bàn trà rồi ngồi xuống.
- Chính là chuyện nhà máy Hán Phi Không thuộc tập đoàn Hoành Không, chúng tôi…
Bộ trưởng Long kể lại tỉ mỉ lại một lần.
Ông ta liếc mắt nhìn Tư lệnh viên Đàm một cái, cười nói,
- Lão Đàm, ông nói xem. Buồn cười không thể cười được. Không ngờ người này dở trò xảo trá với chúng tôi. Cái này cũng không hiểu được là từ đâu mà có.
- Anh nói hắn không đến ba mươi tuổi, việc này, thật là có chút mơ hồ. Nghe nói là ở tập đoàn Hoành Không nhưng là cấp thứ trưởng. Người này trẻ tuổi như vậy đã ngồi vào vị trí Chủ tịch, còn là quyền Bí thư. Điều này giải thích cái gì hả ông Long?
Tư lệnh Đàm vừa rót trà cho Bộ trưởng Long vừa nói.
- Không đến ba mươi tuổi mà đã làm cán bộ cấp Thứ trưởng, mặc dù còn có một ranh giới, nhưng nếu hắn đã đến gần ranh giới, người này có thể chính thức trở thành Bí thư.
Khi đã làm được một vài năm phỏng chừng sẽ trở thành Phó chủ tịch tỉnh. Dù cho là trên năm năm nữa. Lúc đó hắn mới 34 – 35 tuổi, cũng thuộc vào loại nhân vật cấp “nghịch thiên”.
Đứng sau người này là một thế lực không nhỏ. Khó trách dũng khí tràn đầy như vậy. Tuy nhiên, hắn cũng đã ‘kéo’ quá xa à.
Mặc dù là có hậu thuận ở phía sau cũng không thể không để ý đến ý nghĩ của chúng tôi có phải không? Quân khu Việt Đông chúng ta cũng không phải chỉ ăn chay để sống, hơn nữa là vì việc lớn xây dựng quốc phòng.
Trưởng ban Long hừ nói.
- Người đứng sau khẳng định có, hơn nữa, có phải là người này từ Bắc Kinh xuống dưới này. Ông có biết chút lai lịch nào của hắn không?
Tư lệnh Đàm nói.
- Ông nói có khả năng hắn được sinh ra trong một gia đình lớn ở Bắc Kinh sao? Ví dụ như, là con cháu trong khu biệt thự Tây Viên?
Trưởng ban Long sửng sốt, lập tức, sắc mặt hơi khó coi.
- Đấy là một chút ví dụ, tuy nhiên, ông có nghĩ tới không. Có thể hắn đến từ tỉnh Thiên Vân, nếu tập đoàn Hoành Không là do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cùng tỉnh Thiên Vân, tỉnh Điền Nam quản lý. Người này được bổ nhiệm đầu tiên phải được sự đồng ý của hai tỉnh mới được.
Tư lệnh Đàm nói.
- Điều đó là đương nhiên, khẳng định phải được cả ba bên đồng ý. Tuy nhiên, ở Bắc Kinh hình như không có gia đình họ Diệp.
Trưởng ban Long nói.
- Đúng, chưa nghe nói qua đến gia đình họ Diệp, nhưng việc này thật ra có vẻ hơi kỳ lạ.
Tư lệnh Đàm cau mày, ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên phá lên cười ha ha.
- Vẫn còn cười được sao, lão Đàm, tôi còn đang lo lắng đến chết đây. Nhưng tư lệnh Trương hạ mệnh lệnh, chỉ giao cho tôi một tháng.
Hơn nữa, chuyện chuẩn bị xây dựng cảng lần này là lão Đàm ông phụ trách, lão Long tôi chỉ là người
giúp việc thôi đấy.
Đến lúc đó không lấy được có thể phải cùng nhau bị ăn gậy. Hơn nữa, gậy này còn khá nặng đó.
Trưởng ban Long vừa nói vừa mỉm cười. Hơn nữa, trong mắt có tỏ vẻ may mắn vui mừng.
- Lão Long ông cười tôi, tuy nhiên, đến lúc đó tôi bị tư lệnh Trương tóm, nhưng tôi cũng phải lôi ông vào cùng. Ha ha, trở lại chuyện chính thôi…
Tư lệnh Đàm sang sảng mỉm cười, liếc mắt nhìn Long Học Tiến một cái, nói,
- Quân khu chúng ta vẫn có rất nhiều người nha, ông không nghĩ tới ‘mượn lực đẩy lực’ à.
- Mượn lực đẩy lực.
Long Học Tiến trầm ngâm một chút, tuy nhiên, vẫn không hiểu được nhìn tư lệnh viên Đàm một chút, hỏi,
- Lão Đàm, ông cũng đừng thừa nước đục mà thả câu, cứ nói hẳn ra là được. Hiện giờ nhiệm vụ vẫn rất nặng nề, tôi không có thời gian để suy nghĩ mấy thứ này.
- Sư đoàn Hồng Kiếm nha.
Tư lệnh Đàm cười nói, cười rất rạng rỡ.
- Thật đúng là thiên tài bị bỏ quên, đồng chí Kiều Thế Hào, ha ha…
Trưởng ban Long hiểu ra, đứng dậy vỗ đầu mình vội cầm cặp công văn để đi.
- Đừng nóng vội thế lão Long.
Tư lệnh Đàm kéo tay áo Long Học Tiến.
- Ông không vội nhưng tôi vội, không được, phải khẩn trương nói chuyện với đồng chí Kiều Thế Hào.
Long Học Tiến vẫn vội vã đi.
- Ông nên nghĩ kĩ trước khi nói, Kiều Thế Hào đứng đầu sư đoàn Lĩnh Quân còn chúng ta đứng đầu sư đoàn Nhất Ngưu của quân khu. Chưa chắc anh ta cho ông trong ban hậu cần. Hơn nữa, thân phận của Kiều gia ở vị trí nào chứ. Ông không thể ra lệnh cho anh ta, mà chỉ có thể làm công tác tư tưởng thôi.
Tư lệnh Đàm nói.
- Không sao, tôi nghĩ, cảng quân sự xây xong đối với sư đoàn Hồng Kiếm bọn họ cũng rất có lợi. Không phải sư đoàn Hồng Kiếm bọn họ đều có cả ba quân chủng hải quân lục quân không quân sao.
Tất cả các quân chủng hợp lại thành sư đoàn. Sư đoàn của bọn họ có lục quân hải quân không quân, có thuyền có trực thăng có đại bác.
Đến lúc đó, dù sao thuyền của bọn họ cũng phải đi vào bên trong cảng quân sự của chúng ta phải không? Nếu chúng ta cho bọn họ chỗ tốt hơn, ví dụ như sắp xếp ưu tiên cho bọn họ vị trí tốt nhất trong cảng quân sự.
Ông nghĩ, đồng chí sư trưởng Kiều có thể từ chối được sao?
Trên mặt Trưởng ban Long lộ ra vẻ tươi cười, thật sự là vén mây ra là gặp mặt trời rồi.
- Lão Long rất lợi hại còn biết cả người của ban hậu cần, một kích có thể nắm bắt được điểm yếu của Kiều Thế Hào.
Xây dựng quân đội, mua thuyền súng không cần tiền giấy. Người này ở ban hậu cần là đại hồng nhân.
Đi tới đâu người ta cũng vây quanh ông. Ông thấy không, ông đi một chút, ngay cả những quân đoàn trưởng của các tập đoàn quân kiêu ngạo cũng phải kéo xuống rồi.
Ông đi theo sau lưng là vội vội vàng vàng đấy. Chắc Kiều Thế Hòa cũng sẽ không ngoại lệ.
Tư lệnh Đàm cười nói.
Bộ trưởng Long liếc mắt, nói:
- Tuy nói tôi là ban hậu cần, nhưng tư lệnh Đàm ông được phân công quản lý hậu cần quân khu đấy. Nếu ông muốn đi xuống thì đám tư lệnh quân đoàn trưởng sẽ phải khai ông ra.
- Ha ha ha, chúng ta đều là thần tài nha.
Tư lệnh Đàm nở nụ cười rất lớn. Trưởng ban Long vội vàng cầm cặp công văn đi.
- Diệp Phàm, muốn đánh người chết.
Diệp Phàm vừa nói chuyện với Vương Nhân Bàng qua điện thoại, người kia cũng kêu lớn trong điện thoại.
- Có chuyện gì vậy đồng chí Vương Nhân Bàng, ai dám đánh cậu một cục trưởng cục Cảnh vệ Trung ương, đây chẳng phải là phản thiên hay sao?
Diệp Phàm chuyển lời nói. Cho rằng người này đang đùa giỡn.
- Là thật mà Diệp Phàm.
Vương Nhân Bàng lại thêm vào một câu, trong lòng Diệp Phàm sửng sốt, dường như giọng điệu thằng này rất đứng đắn, không giống như là ‘Đùa cợt’
Không nhịn được hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
- Tôi chính là người bị hại.
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Cậu bị ai hại?
Trong lòng Diệp Phàm muốn cười, cảm thấy người này chắc chắn là có chút nói ngoa, ai còn dám đánh lão người của Vương gia, đây chẳng khác gì là bản thân tự thắt cổ.
- Còn không phải tên lão Lang kia, vừa rồi không ngờ vọt vào phòng làm việc của tôi. Không nói lời thứ hai lập tức cầm tôi lên như con gà. May mắn là tôi phản ứng nhanh.
Vương Nhân Bàng nói.
- Phản ứng mau, không thể nào, người ta đã ở cấp đỉnh giai, người này mới cấp đầu tiên nhưng thực lực còn kém xa.
Hơn nữa, lão Lang là người đi ra từ máu và lửa. Vương Nhân Bàng hiểu được lão Lang làm gì khi luyện công.
Lần này có thể đột phá còn không phải đồng chí Tuyết Nha Nha cho chỗ tốt. Bằng không, trên 3 ~ 5 năm cũng khó nói.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Ôi, thật đúng là để cậu đoán trúng. Thôi vậy, hai anh em ta còn có gì để che dấu cái xấu. Lão Lang xốc lên vào tôi
Tuy nhiên, tôi cũng nhanh như chớp. Thấy tình huống không ổn, tôi còn tưởng rằng lão Lang cùng tôi đùa cho vui.
Cho nên khẩn trương lộn ngay tại chỗ một cái, tránh bàn làm việc ở phía dưới. Lão Lang nói: cậu lại bỏ đi à?
Tôi trả lời: ông lại đến à, nam tử hán đại trượng phu, không nói ra lời không được.
Vương Nhân Bàng vừa nói ra, thiếu chút nữa Diệp Phàm cười bể bụng.