Quan Thuật

Người Của Ủy Ban Quản Lý, Giám Sát Tài Sản Quốc Gia Đến.


trước sau

[- Là ai?

Điền Nhất Đao truy hỏi.

- Người này tôi không tiện nói, nói thế nào nhỉ. Ông ta đang làm việc trong một đơn vị bộ đội thần bí của nước ta.

Lần trước có người trúng độc nặng đã được ông ta chữa khỏi, tuy nhiên, cũng vì thế mà nhà nước đã tổn thất rất nhiều. Ví dụ như một số dược liệu không thể mua được ở ngoài thị trường, còn cả một số thiết bị bổ trợ và một loạt phương pháp điều trị.

Mấy thứ đó tôi nghe nói chỉ cung cấp cho những đồng chí trong đơn vị đó dùng. Không mở rộng ra bên ngoài.

Lang Phá Thiên thể hiện vẻ mặt nghiêm túc, Diệp Phàm và Đới Thành nhìn thấy phát buồn cười, cảm thấy gã này diễn kịch thật giỏi.

- Việc này, có thể cho tôi mượn dùng được không, tiền không thành vấn đề?

Điền Nhất Đao đã sập vào bẫy.

- Vô dụng, nhà nước có quy định mang tính cứng rắn. Cái này chỉ được sử dụng cho người trong quân đội, bởi vì, cách điều trị này cũng là cơ mật quốc nhà. Tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu truyền ra ngoài thì phải chịu trách nhiệm.

Lang Phá Thiên lắc đầu vẻ mặt nghiêm trọng.

- Việc này chẳng nhẽ không thể thương lượng được?

Sắc mặt Điền Nhất Đao tương đối khó coi.

- Tuyệt đối không thể, chỉ có có thể người trong quân đội mới được dùng.

Lang Phá Thiên lắc lắc đầu.

- Diệp tổng, anh xem…

Điền Nhất Đao quay người sang cầu cứu Diệp Phàm.

- Ôi, Tư lệnh Lang, anh xem xem có thể đứng ra liên hệ một chút được không. Về tiền thì Điền tổng đã nói không khó. Việc này có thể giúp thì giúp một lần đi…

Diệp Phàm cố ý nói.

- Diệp tổng, chúng ta là bạn, vì thế mới đồng ý gặp mặt anh ta. Tôi vốn cho là mình có thể giải quyết được nên mới đồng ý.

Tuy nhiên, anh ta trúng độc quá sâu. Ngay cả loại độc này là độc gì thì tôi cũng không rõ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy liệu có phải là loại độc khiến cho người ta khổ sở, hơn nữa còn ăn mất công lực của người ta nữa.

Mà dược liệu thì do bộ đội khống chế, nên tôi cũng không làm được.

Lang Phá Thiên tỏ vẻ khó xử.

- Đúng vậy, tôi cảm thấy công lực thay đổi hàng ngày, sắp cạn kiệt rồi.

Điền Nhất Đao gật đầu nói.

- Lẽ nào họ cũng không nể mặt anh sao? Tôi thây Điền tổng cũng là người thoải mái. Đến khi đó quyên góp một khoản tiền để xây dựng quân khu tỉnh cũng chẳng có gì là khó.

Diệp Phàm nói.

- Vô dụng thôi, có thêm nhiều tiền cũng chẳng làm được. Hơn nữa, Diệp tổng, anh cũng đừng bảo tôi phải phạm sai lầm nhé. Một số quy định của quân đội chính là pháp luật, bất kỳ đồng chí nào cũng không được vi phạm.

Lang Phá Thiên hết sức kiên quyết.

Đới Thành không nhịn được nữa, vội vàng đi vào nhà vệ sinh, cười ầm lên ở bên trong một lúc.

- Ôi, việc này, Điền tổng, việc này có lẽ là không được rồi.

Diệp Phàm vẻ mặt khó xử nói.

- Chẳng lẽ không có cách nào cả sao?

Điền Nhất Đao lo lắng.

- Đúng rồi, vừa rồi tư lệnh Lang chẳng phải nói chỉ sử dụng cho người trong quân đội hay sao?

Diệp Phàm bắt đầu ném “kẹo đường” ra.

- Ý của Diệp tổng là tôi trở thành người nội bộ của đơn vị bộ đội đó là có thể được điều trị?

Điền Nhất Đao nhíu mày.

- Tư lệnh Lang, nếu Điền tổng muốn gia nhập thì có thể được điều trị không?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này, tôi cũng không dám chắc. Nghe nói việc thẩm tra chính trị và các sát hạch khác của đơn vị đó hết sức nghiêm khắc.

Rất khó vào được, đương nhiên, Điền tổng tôi nghe Diệp tổng nói cũng có thân thủ nhất định. Nếu dựa vào cái này thì có thể thử xem.

Nếu Điền tổng có ý tôi sẽ có thể người dẫn đường cho. Tuy nhiên, cũng phải nói trước.

Có thể vào được hay không thì còn phải xem vào thái độ của người ta nữa.

Lang Phá Thiên nói còn tỏ ra khó khăn.

- Gia nhập bộ đội, việc này…

Điền Nhất Đao do dự.

- Gia nhập bộ đội chẳng qua là trở thành quân nhân, tuy nhiên, đơn vị đó hình như không giống với đơn vị quân đội bình thường.

Rất giống với An ninh quốc gia, ví dụ như, sau khi anh gia nhập thì anh vẫn cứ làm việc của mình. Ví dụ nghe nói anh là giám độc công ty Mỳ Điền Nhất Đao, anh vẫn có thể tiếp tục làm. Đương nhiên, khi gặp phải nhiệm vụ khẩn cấp thì đơn vị sẽ triệu anh đến làm nhiệm vụ. Tuy nhiên cũng không cần phải quá lo lắng gì cả.

Nghe nói đơn vị đó đều nhận những nhiệm vụ trọng đại, những nhiệm vụ như thế cũng không nhiều. Nhưng, phải nói rõ trước, nhiệm vụ trọng đại tuy số lần không nhiều.

Nhưng độ nguy hiểm lại rất cao. Thậm chí có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu muốn an toàn sống sót thì tôi khuyên anh hay là không nên thử nữa. Đối với sự tự do của anh cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Anh hãy suy nghĩ kỹ đã rồi hãy nói. Nếu đồng ý có thể liên hệ với Diệp Phàm.

Lang Phá Thiên nói thật.

- Việc này…tôi…cảm ơn các anh. Tôi phải suy nghĩ cho kỹ đã.

Điền Nhất Đao nói.

Điền Nhất Đao muốn cáo từ ra về.

- Anh nói anh ta trở về có thể làm được gì?

Lang Phá Thiên cười nói.

- Còn có thể làm gì, nhất định là lập tức đi tìm cách giải độc.

Đới Thành cười nói.

- Đúng vậy, e là còn có người có thể giải được độc của anh ta. Như là cao thủ của Ngũ Độc giáo. Đến khi đó chúng ta chẳng phải chúng ta là công dã tràng sao?

Lang Phá Thiên nói.

- Không sao.

Diệp Phàm cười thần bí, lắc đầu.

- Ý thế nào hả đại ca Diệp, ví dụ như để anh ta tìm được người, anh ta bỏ ra khoản tiền lớn cũng có thể chữa được. Đến lúc đó, nhiệm vụ của anh lại đổ sông đổ biển mất rồi.

Lang Phá Thiên nói.

- Trước kia “Thằng ngốc” có thể chữa được, bây giờ thì, dù là Đàm Tiếu Tiếu cũng chữa không nổi đâu.

Diệp Phàm cười một tiếng quỷ quái.

- Hiểu rồi.

Lang Phá Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, dựng đứng ngón tay cái lên nói:

- Anh đúng là đồ đểu, vừa rồi đã động tay động chân thế nào tôi lại không phát hiện ra?

- Ha ha, tôi động thủ các cậu đều có thể nhận ra thì lão đại tôi chẳng phải là kém quá à?

Diệp Phàm ra vẻ.

- Vậy thì chúng ta phải cách xa một chút, nếu không, lúc nào trúng độc cũng chẳng biết được.

Đới Thành cười.

- Nói cũng phải.

Diệp Phàm ra vẻ nghiêm chỉnh gật gật đầu.

Ha ha ha.

Cao thì cao thật…

Buổi trưa Diệp Phàm nhận được điện thoại của Chánh Văn phòng Tổng Công ty Tào Hùng Khải, nói là đã có người của Uỷ ban Quản lý Giám sát Tài chính xuống.

Diệp Phàm hỏi có chuyện gì thì Tào Hùng Khải nói là không rõ, người của bọn họ xuống muốn diện kiến Diệp tổng. Diệp Phàm đành phải vội vàng quay về tổng bộ Hoành Không.

Bên này việc Bao Nghị tiếp nhận chức vụ cũng đã bày ra trước mắt, đồng chí Chiến Vân Cương của Cục Bảo vệ Vũ trang hôm qua đã thúc dục rồi.

Quan trọng là về vấn đề nhân viên có chút phiền phức.

Vừa về đến Tổng bộ Hoành Không, Khổng Ý Hùng đến nói:

- Diệp tổng, người của Uỷ
ban Quản lý, giám sát Tài sản Quốc gia đang ở trong phòng khách.

- Là những người nào xuống thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Là đồng chí Phó Cục trưởng thường trực Cục Giám sát Uỷ ban Kỷ luật Uỷ ban Quản lý Giám sát Tài sản Quốc gia Trương Ẩn Hào.

Khổng Ý Hùng nói.

- Quái, bọn họ làm cái gì, chẳng nhẽ đến điều tra vụ Chu Đống lừa đảo?

Diệp Phàm hỏi.

- Không rõ, bọn họ không nói, chỉ là yêu cầu bọn tôi phải liên lạc nhanh với Diệp tổng, yêu cầu anh lập tức về.

Khổng Ý Hùng nói.

Diệp Phàm xoa cằm một chút rồi chạy thẳng đến phòng họp.

Khi nhìn thấy Trương Ẩn Hào, Diệp Phàm lập tức sửng sốt, cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm không nhớ nổi. Trong lòng cũng có chút bực bội, dường như mình chẳng có người quen nào ở Uỷ ban Quản lý, giám sát Tài sản Quốc gia.

- Xin chào Diệp tổng.

Trương Ẩn Hào ra vẻ khách khí bắt tay Diệp Phàm. Tuy Trương Ẩn Hào là cán bộ của Uỷ ban Quản lý, giám sát Tài sản quốc gia cơ quan cấp trên của Tập đoàn Hoành Không, nhưng so với cấp bậc của Diệp Phàm cũng chẳng là gì, Trương Ẩn Hào cũng không dám tự cao tự đại.

Tuy nhiên, lễ tiết này tuy nói là khách khí, nhưng dường như không hề có sự nhiệt tình, hơn nữa còn ẩn trong đó một sự lạnh nhạt và nghiêm túc, việc này cũng là liên quan với công việc kiểm tra, kỷ luật của anh ta.

Hai bên sau khi ngồi xuống nói chuyện, mấy nhân viên do Trương Ẩn Hào dẫn theo có cán bộ bộ của các Cục Quản lý Tiền lãi và bộ phận đánh giá xử lý của Uỷ Ban Quản lý, giám sát Tài sản quốc gia.

- Diệp tổng, hôm nay chúng tôi xuống chủ yếu là muốn điều tra một việc.

Trương Ẩn Hào vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Cục trưởng Trương mời anh nói.

Diệp Phàm cũng khách khí nói.

- Gần đây các anh có phải đã nhận một lô hàng, đặt mua của Tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị?

Trương Ẩn Hào hỏi.

- Đúng là có chuyện như vậy, là đích thân Chủ tịch hội đồng quản trị Cổ Thiên Tắc qua đặt. Tuy nhiên, có vấn đề gì sao?

Diệp Phàm gật gật đầu, trong lòng tự hỏi việc này có vấn đề gì.

- Tổng kim ngạch là bao nhiêu?

Trương Ẩn Hào hỏi, nghiễm nhiên thể hiện thế thẩm vấn.

- Gần một tỷ, là do Nhà máy chế tạo cơ khí thuộc tập đoàn Hoành Không chúng tôi tiếp nhận đơn. Việc này, có vấn đề gì sao?

Diệp Phàm có chút bực bội, cho rằng Trương Ẩn Hào giọng điệu ép người, ta đây cũng chẳng phải là tội phạm, ngươi lại dùng khẩu khí như vậy để hỏi.

- Việc này vốn là không có vấn đề gì, tuy nhiên, mấu chốt là số hàng đó vốn là do Tập đoàn Cổ Thị đã ký kết trước với Công ty Tập đoàn chế tạo cơ khí TQ.

Bọn họ nói là các anh đã cướp miếng ăn của họ. Cướp đơn hàng đã ký kết từ trước của bọn họ.

Nói các anh đã sử dụng âm mưu, thủ đoạn, là tập đoàn lớn trong tỉnh Thiên Vân, vốn phải là công ty anh em, phải giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng các anh lại dồn họ vào chân tường, dùng thủ đoạn bất chính, vi phạm hình thức vận hành kinh doanh chính đáng, không tuân thủ nguyên tắc kinh doanh.

Yêu cầu Uỷ ban Quản lý, giám sát tài sản quốc gia chúng tôi đứng ra điều tra xử lý việc này.

Trương Ẩn Hào nói xong Diệp Phàm cũng đã hiểu. Hoá ra là như vậy, Diệp Phàm vốn cũng đã có sự chuẩn bị nhất định.

- Đây là hồ sơ tố cáo của bọn họ.

Một cán bộ của Uỷ ban Quản lý, giám sát Tài sản quốc gia đưa tài liệu cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm cầm và đọc qua một lượt, cười nhạt nói:

- Bọn họ bịa ra tội danh cũng thật quá.

Bọn họ nói chúng tôi vi phạm quy trình, sử dụng âm mưu, thủ đoạn, việc này không vấn đề gì, bảo bọn họ đưa bằng chứng ra đi.

Công ty mình sản xuất ra sản phẩm chất lượng kém không có người muốn, lại còn quay lại đổ vào đầu Tập đoàn Hoành Không chúng tôi.

Bây giờ là thời buổi kinh thế thị trường, kinh tế thị trường thì phải tuân theo quy luật của nên kinh tế thị trường. Giờ không còn là thời kinh tế bao cấp nữa rồi.

Hơn nữa, bọn họ có ký kết gì với Tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị thì chúng tôi đâu biết được. Và Tập đoàn Cổ Thị lại đặt hàng sản phẩm của chúng tôi.

Đương nhiên cũng phải nói là chất lượng sản phẩm của chúng tôi tốt, giá rẻ, đây gọi là hàng đẹp giá rẻ. Việc này thì vi phạm nguyên tắc gì nào?

- Hàng đẹp giá rẻ, Diệp tổng, câu này của anh thật hay. Nhằm vào điểm này mà bọn họ nói các anh đã lạm dụng phá giá.

Dùng cách phá giá để cướp đo đơn hàng của Tập đoàn Cổ Thị. Như các sản xuất của các anh, không những không thể kiếm được tiền, mà còn là lưỡng bại câu thương.

Là lãnh đạo cấp trên chủ quản của hai tập đoàn các anh, chúng tôi nhắm vào việc này để điều tra, xin mời Diệp tổng có thể lý giải.

Tuy nhiên, bọn họ chắc chắn đã đưa ra bản hợp đồng đã ký kết với Tập đoàn Cổ Thị. Nếu không phải các anh thì số hàng đó không thể “bay” đi được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện