Quan Thuật

Hàng Second Hand.


trước sau

- Tôi nói này anh Diệp, anh đã đồng ý với điều kiện của tư lệnh Trương rồi, sao lại còn lôi tôi vào chuyện này nữa.

Không được, không được! Tôi có thể đồng ý với anh đào tạo một người nhưng không có những nền tảng cơ bản thì không được.

Ít nhất, anh cũng phải chọn ra được một người lục đẳng để vào quân khu. Bằng không tôi không có cách nào mà dạy được đâu.

Lang Phá Thiên lập tức phản đối.

- Lục đẳng, việc này khó quá. Hơn nữa nếu là lục đẳng rồi thì chắc chắn bên kia cũng đã trông chờ rồi.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, bí thư Diệp anh chắc chắn có cách mà.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Việc này tôi cũng nói, cũng không thể thu vớt một mẻ cao thủ trong cả nước được đúng không? Dù sao cũng phải tạo ra mầm giống cho quân khu chứ.

Tư lệnh Trương không ngờ nói ra những lời thô tục.

Diệp Phàm ngay lập tức gọi điện cho Đới Thành, Đới Thành hình như do dự một hồi rồi nói phải được tổ trưởng Cung đồng ý mới được.

Diệp Phàm cũng không có cách nào đành phải gọi diện cho đồng chí Cung Khai Hà, nói lại một lượt chuyện này. Chuyện này không có gì để giấu, cũng không thể giấu diếm được.

- Không được, không được, nếu cho anh ta mượn thì ít nhất cũng là nửa năm. Chúng ta không thể đợi được.

Mà đến lúc đó Trương Thành Cao lại chơi trò quỵt nợ thì chắc chắn chúng ta phiền phức rồi. Việc như thế này không phải là đã không xảy ra lần nào.

Trước kia vốn có mấy đồng chí của quân khu đã có ý kiến với cao thủ trong tổ của chúng ta rồi.

Đến lúc đó lại gây áp lực thì đúng là phiền phức. Nhân tài mà ai mà chẳng muốn giữ.

Cung Khai Hà chẳng nghĩ gì đã lập tức bác bỏ.

- Việc này tôi đã cùng với tư lệnh Trương ký một bản “hiệp nghị địa hạ” rồi, tin chắc rằng đồng chí này cũng không thể nói suông được có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Hiệp nghị thì có tác dụng gì, không chừng đến lúc đó Trương Thành Cao lại phủi mông mà chạy.Người mới đến lại không thừa nhận bản hiệp nghị đó. Không được, việc này tuyệt đối không thương lượng được.

Thái độ Cung Khai Hà rất cương quyết, không dễ dàng gì có được một cao thủ thất đẳng, làm sao có thể để cho nó bay đi được như thế.

- Thủ trưởng Cung. Thật sự không được phải không?

Diệp Phàm cũng tức giận rồi, giọng có vẻ nặng nề hơn.

- Không được là không được.

Cung Khai Hà hừ nói.

- Không được vậy được, độc trên người Điền Nhất Đao còn chưa giải hết ra được, ha ha… đến lúc đó…

Diệp Phàm cười nói.

- Anh đang uy hiếp tôi có phải không?

Giọng điệu Cung Khai hà cũng rất nặng nề.

- Chưa đến mức uy hiếp, tôi cũng chẳng còn cách nào cả. Nếu như tổ có thể làm cho Phi Không chúng tôi một bến tàu thì việc này tôi đã không cần lo đến. Hơn nữa, tôi còn nợ tư lệnh Trương một ân tình. Mà tôi nhất định phải trả, nếu không trả thì đến ngủ cũng không yên.

Diệp Phàm nói.

- Yêu cầu này của anh rất vô lý. Tổ không thể đồng ý được.

Cung Khai Hà nói.

- Thế tôi cũng chẳng có cách nào khác.

Diệp Phàm bắt đầu giở trò chí phèo.

- Anh…

Cung Khai Hà tức giận đến nỗi không nói được ra, mãi lúc sau mới nói:

- Anh muốn mượn cũng được nếu đến lúc đó mà đồng chí Trương Thành Cao muốn ỷ lại, không trả về thì anh phải tìm một cao thủ bát đẳng thay cho tôi. Nếu anh đồng ý thì tôi sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý này của anh, chỉ có lần này là ngoại lệ, không có lần sau nữa đâu.

- Được. Tổ trưởng Cung, ông còn độc ác hơn cả Diệp Phàm này.

Diệp Phàm chọc tức, nói ra những lời cũng ghê gớm.

- Ha ha, thế mới được chứ. Không phải lo lắng gì, tôi tin rằng đồng chí Trương Thành Cao cũng là người trọng chữ tín.

Mà các anh cũng đã ký bản hiệp nghị địa hạ có phải không. Bí thư Diệp đến cả thủ đoanh nhỏ cũng không có sao?

Mà nói ra thì cũng phải là lùi một bước tiến ba bước, Điền Nhất Đao không quay lại thì anh cũng có mạng lưới cao thủ nơi khác mà.

Đồng chí Diệp Phàm anh hiện là Bá Nhạc trong tổ, không phải là có cơ hội để gặp cao thủ sao.

Đừng nóng vội, đừng nóng vội.

Cung Khai Hà đột nhiên vui vẻ, dùng những lời khi nãy Diệp Phàm nói để nói lại hắn ta.

- Ông đúng là cao thủ!

Diệp Phàm nói một tiếng rồi cúp điện thoại.

Nhưng vì “bảo hiểm” một chút Diệp Phàm cũng yêu cầu Trương Thành Cao ký hiệp định địa hạ. Lang Phá Thiên và tư lệnh Đàm là những người chứng kiến.

- Ha ha, chúng ta về uống rượu tiếp đi. Hôm nay đúng là rất vui, bí thư Diệp, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!

Trương Thành Cao cười nói.

- Uống gì chứ, tôi còn cả núi việc đây. Xin đi trước.

Diệp Phàm có chút buồn bực, cáo từ.

- Yên tâm, một khi nhà máy mới của các anh hoàn thành, anh nói với đồng chí Lang Phá Thiên. Quân khu chúng tôi sẽ cho binh đoàn đến để giúp các anh. Trương Thành Cao tôi đã đồng ý chuyện xây bến tàu nhất định chúng tôi sẽ làm, nhưng quy hoạch của các anh phải làm tốt, bằng không hồ đồ xây dựng sẽ tổn thất đó.

Trương Thành Cao nói đằng sau lưng Diệp Phàm.

- Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.

Diệp Phàm cũng không quay đầu lại, tiến vào trong xe rồi đi mất.

- Anh Diệp, lần này chắc chắn anh đã kiếm lời rồi.

Lang Phá Thiên vừa lên xe đã tếu táo.

- Lão Lang, tôi đang nghi ngờ anh và lão Trương cùng một phe. Sao lại có thể nói chỉ mình tôi kiếm lời, sao anh không nói là việc này khó làm lắm?

Diệp Phàm cười nói.

- Khó cái khỉ gì, chẳng phải là anh chỉ tốn tí nước bọt đấy thi. Nước bọt của anh đúng là đáng giá đó, lão Lang này đến phục anh, phục sát đất rồi.

Lang Phá Thiên hừ nói :

- Nhưng các anh còn chưa khởi động vốn thì cũng là chuyện khó phải không?

- Đúng vậy, bãi Yến Nguyệt kia chắc chắn đã được bán đi một phần. Nhưng phải đợi đến khi UBND thông báo mới có thể bán được, bằng không cũng không kiếm được là bao. Thời gian này chắc chắn là khó kiếm rồi.

Diệp Phàm nói.

- Khó gì chứ, tình nhân của anh không phải là bà tỷ phú sao, bảo cô ấy đầu tư. Mà bãi Yến Nguyệt anh nói sẽ làm mô hình nhà khách chắc chắn là kiếm được tiền đó. Đến lúc đó những nhân sĩ dũng mãnh các nơi sẽ đến đó, lão Diệp anh đếm tiền cứ gọi là mỏi tay.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Anh đang nói cái gì thế, tôi làm gì có tình nhân nào?

Diệp Phàm cũng có chút tức giận.

- Không phải là Đổng Oanh Oanh của Hoàng
Triều Đế Đô sao? Người ta đúng là lợi hại, còn trẻ hơn cả anh, thế mà đã là quý bà bạc tỷ rồi. Thật là đáng phục.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Lão Lang, chuyện này không thể nói lung tung được đâu. Ngày trước tôi phá án của nhà họ nên mới biết cô ấy, chứ chúng tôi không có quan hệ gì.

Diệp Phàm nhanh chóng phủ nhận.

- Anh em chúng ta thì cần gì phải giấu nữa. Lão Lang này sẽ không mang chuyện này ra Ủy ban kỷ luật đâu. Mà trái lại còn phải phục anh nữa. Cô nương đó đúng là to. Lão Lang này không có cái phúc phận đó, thật là buồn.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Ha ha, hay là để tôi giới thiệu cô ấy cho anh?

Diệp Phàm cũng cười nói.

- Thôi đi, tôi không thèm chơi hàng second hand.

Lang Phá Thiên nói ra một câu khiến Diệp Phàm nghẹn ngào.

- Anh mới là hàng second hand đấy.

Diệp Phàm tức giận mắng.:

- Đúng rồi, anh điều tra cho tôi anh tra Đổng Nhiên của Đổng Oanh Oanh đang làm gì?

- Làm gì, khi nãy vừa nói là không có quan hệ gì, giờ lại quan tâm đến “ông cậu” làm gì?

Lang Phá Thiên hừ nói.

- Có việc dùng, Đổng Oanh Oanh hiện giờ trưởng thành rồi. Nghiễm nhiên là người con gái mạnh mẽ trong giới thương nhân. Lần trước cô ấy cũng đã nói đến chuyện hợp tác làm xưởng tàu. Nhưng cũng rất keo kiệt, chẳng hề để ý đến ân cứu mạng trước.

Diệp Phàm buồn bực nói.

- Anh muốn ra tay với anh ta sao ?

Lang Phá Thiên là người thông minh vừa nghe là đã hiểu liền.

- Đúng , trước kia anh ta làm ở trong Tỉnh ủy. Nhưng đều bị thất bại sau đó tôi đã giúp anh ấy một lần. Giới thiệu cho anh ấy phó chủ tỉnh thường vụ - Lâm Phong. Và anh ta đã trở thành thư kí của ông ấy. Nhưng đã mấy năm rồi không biết phó chủ tịch Lâm còn ở Việt Đông hay không?

Diệp Phàm nói.

- Doanh trại Thiết Đả đã có binh lính đi ra, thời gian mấy năm rồi không có đồng chí nào muốn thay đổi. Trừ tôi ra. Lâm Phong có phải là loại người đó không?

Lang Phá Thiên hỏi.

- Năm ấy ông ấy vừa 50 đến bây giờ khảng 55, 56, đối với cán bộ cấp bậc thế này tuổi 55, 56 được gọi làm thời đại hoàng kim của ông ấy. Mà đứng sau ông ấy chắc chắn là phải có uy thế lắm, đó chính là đồng chí Uông Bác Minh phó bí thư thường vụ chính ủy quốc gia.

Diệp Phàm nói.

- Không phải Uông Bác Minh đã nghỉ hưu rồi sao? Nếu như đã về hưu rồi thì chắc chắn tiền đồ của Lâm Phong cũng không thể sang rọi được. Như cán bộ như thế, một khi đã về hưu, ông ấy muốn lên thêm một bước thì cũng khó như lên trời.

Lang Phá Thiên nói :

- Tôi cũng đã gọi điện thoại rồi, việc này chủ nhiệm chánh văn phòng chắc chắn cũng đã nghe nói đến chút. Dù sao tôi cũng còn treo chức ủy viên thường vụ mà.

Lang Phá Thiên dừng xe lại dưới một gốc cây rồi gọi điện thoại, ừ à một hồi. Rồi

quay lại nói với Diệp Phàm:

- Lâm Phong đã bị điều đi rồi, hình như có chuyện gì xảy ra nên ông ta có liên quan, điều đến chức phó chủ tịch Tỉnh, không vào được.

Còn về phần bí thư Đồng Nhiên, nghe nói khi đồng chí Lâm Phong đi đã sắp xếp cho ông ấy một vị trí, hình như là đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Huyện rồi.

Nhưng có lẽ đối thủ của Lâm Phong cũng không ra sao, Đổng Nhiên cũng đã bị liên lụy. Kết quả là Phó chủ tịch này còn chưa ngồi yên được nửa năm mà đã phải bỏ đi rồi.

Sau đó đoán chừng là Đổng Oanh Oanh đã ra tay, nên mới bảo vệ được Đổng Nhiên. Nhưng cũng chỉ là chức cán bộ nhàn tản.

Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc thành phố Kim Mã trực thuộc thành phố Hải Châu. Việc này còn làm gì nữa. Đổng Nhiên mới bao nhiêu tuổi, mới ba mươi chứ mấy.

Nhưng tôi cũng thấy lạ, Đổng Oanh Oanh có tiền có thế lực như vậy sao lại không giúp anh mình?

Vì sao Đổng Nhiên đến chết mà vẫn ôm thân phận viên chức công vụ chính quyền. Từ chức mà đi theo con đường kinh doanh có phải là hứng thú không.

So với chức ở chính quyền mà bị người ta khinh thường, hầu hạ các vị lãnh đạo cũng nhiều rồi.

- Đổng Nhiên đúng lang phá thiên có tính cách này, anh ta thích làm việc trong chính quyền. Tiền thì không thiếu, người này như một gân cây. Ngày trước nhà họ Đổng có khí khăn gì thì Đổng Oanh Oanh khuyên anh ta, nhưng anh ta không nghe. Nói là ghét làm thương nhân, chết cũng chỉ làm trong chính quyền thôi.

Diệp phàm cười nói.

- Đổng Oanh Oanh là người phụ nữ mạnh mẽ trong giới thương nhân, để anh một chức trong kinh doanh chắc chắn là không khó đúng không?

Lang Phá Thiên có chút không hiểu.

- Việc này cũng không nhất định. Đổng Oanh Oanh đúng là mạnh nhưng Lâm Phong cũng không kém đúng không?

Diệp phàm cười nói.

- Cũng đúng, có thể đọ sức với đồng chí Lâm Phong chắc chắn cũng phải là chức phó ban tỉnh ủy, nhưng người có cấp bậc như vậy chắc cũng lực bất tòng tâm mất.

Lang Phá Thiên gật đầu nói.

- Việc này phải giúp Đổng Nhiên mới được, có thể nên điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng việc này chắc chắn là Đổng Oanh Oanh cũng biết.

Diệp Phàm nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện