Phát hiện cả người con rùa bốc lên khói, khí cháy xém, mùi thịt tỏa ra. Nó trúng hơn mười viên đạn nhưng vẫn còn chưa chết, miệng hơi mở ra, sương mù màu máu tím lại bắn ra.
- Bắn vào miệng nó. Diệp Phàm nói, ba người cầm lấy lựu đạn ném về phía miệng con rùa, sau đó lui nhanh.
Không lâu, bên trong tiếng nổ vang lên.
- Ôi mẹ nó, cuối cùng cũng xong đời. Phí Nhất Độ cười nói.
- Nếu mà không chết nữa thì không phải là thần tiên sao? Xa Thiên cũng cười nói.
Sau hơn mười phút, bên trong quả nhiên không có động tĩnh.
Ba người can đảm đi xuống.
- Còn chưa chết, lại vùng lên kìa. Phí Nhất Độ khiếp sợ đến mức miệng thiếu chút nữa không khép lại được rồi, phát hiện phía dưới bị nổ thành hai lỗ thủng lớn.
Mà con rùa vẫn còn chưa chết, chỉ là người đầy máu. Thấy ba người Diệp Phàm, con rùa há miệng rồi khép lại, xem ra, tuy nói không chết nhưng không xê dịch gì nhiều.
- Lạ nhỉ, vừa rồi chúng ta ném ba quả lựu đạn vào miệng nó, miệng này đáng lẽ nổ tan rồi. Các cậu xem, miệng nó chỉ hơi chảy máu, chẳng lẽ lựu đạn của chúng ta là hàng giả? Xa Thiên có chút nghi ngờ.
- Có thể là bị nó phun ra, cậu xem, bên kia nổ thành lỗ to. Tuy nhiên, cũng không phun xa cho nên, nó cũng bị thương. Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm bức ra con dơi đi thẳng đến chỗ con rùa. Con dơi chui vào lỗ mũi con rùa không tiếng động. Diệp Phàm phát hiện đầu lưỡi của nó hình như bị chặt đứt một nửa, có lẽ là bị nổ đứt.
Chui vào xa hơn, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, trong bụng con rùa lại có cái gì đó giống như tổ ong, bằng nắm tay, bên trong có rất nhiều lỗ.
Tuy nhiên, tổ ong này hình như được hình thành từ da thịt của con rùa vậy.
Chẳng lẽ đây là chỗ loài muỗi đáng sợ kia sống. Diệp Phàm thầm nghĩ, hết sức tò mò, loại quan hệ cộng sinh này thật là kỳ lạ.
Vì thế khống chế con dơi chui vào tổ muỗi, phát hiện bên trong không còn nhiều muỗi nữa. Mà có một con muỗi đặc biệt lớn, có lẽ là muỗi chúa, ta gần bằng đầu ngón tay út.
Đi một vòng, Diệp Phàm đang muốn khống chế con dơi tiêu diệt hết muỗi trong bụng con rùa thì đột nhiên cả người ngây dại.
Bởi vì, Diệp Phàm đột nhiên phát hiện, bên trên tổ muỗi lại có chữ chằng chịt. Diệp Phàm cẩn thận quan sát một chút, thật sự là giống chữ, có vẻ là chữ Phạm, chẳng qua Diệp Phàm không nhận ra.
Rùa này có bí mật, Diệp Phàm lập tức hưng phấn lên.
Ba người thấy con rùa mất đi lực công kích, cùng liền không để ý đến nó đi đến chỗ nó ở.
Tuy nhiên, điều khiến ba người thất vọng chính là chỉ là một cái hang, ngoài trừ phân rùa không có cái gì khác.
Ban đêm lặng lẽ đến, đêm khuya, ba người Diệp Phàm lấy con rùa lên xe, lấp lại giếng, Diệp Phàm giơ tay làm cho người nhà họ Uông tỉnh lại, lên xe chạy thẳng.
Suốt hai mươi mấy tiếng, con rùa già được đưa về Hồng Diệp Bảo. Hồng Diệp Bảo có mấy tầng hầm, trước kia chủ nhân để rượu. Được thiết kế rất khoa học, hơn nữa không có chút hơi ẩm nào.
- Con rùa lớn như vậy, thật đúng là hiếm thấy. Phí Đống nhìn thấy cũng chậc lưỡi khen không ngừng, chuyển xe lăn đến gần con rùa.
Diệp Phàm dùng thiết bị đặc biệt lấy toàn bộ tổ muỗi trong bụng con rùa ra.
- Đúng vậy là chữ Phạn ( Chữ Phạn: Là một loại chữ cổ của Ấn Độ - DG) Phí Đống nói.
Mấy chuyên gia về chữ Phạn của Tổ A lập tức tiến hành giải mã, không lâu sau bản dịch được đưa ra.
Một lão chuyên gia hạ kính xuống nói: - Đây là do một Đạt ma dùng hơi thở trong lòng phật để viết lên đấy. Mà tổ muỗi này còn được người này dùng keo bong bóng đặc biệt từ da cá chế tạo thành.
Vì da cá có tỉnh cộng dung với con rùa, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng con rùa.
Người nọ nói là mình sắp chết, không muốn thả con rùa này ra ngoài, sợ người khác bắt được giết nên nghĩ ra cách như vậy.
Đã bồi dưỡng loại muỗi máu tím này trong vòng mười năm. Loại muỗi này không tấn công người, chuyên môn hút chất lỏng của thực vật sau đó chuyển hóa thành một loại chất lỏng đặt biết cung cấp dinh dưỡng cho con rùa.
Tuy nhiên, muối máu tím tuy nói không tấn công người nhưng chúng cũng là vật kịch độc, nếu chọc vào nó là không thể rồi.
Tuy nhiên, nước bọt con rùa lại có thể giải độc. Bị thương chỉ cần nhỏ lên một giọt là có thể giải được.
Hơn nữa, nước bọt rùa có thể chế thành Giải độc hoàn, có thể giải được nhiều chất đôc. Con rùa này đạt ma gọi là Hải Bá, là một loại rùa quý lớn trong biển.
Tuy nhiên, qua trên một trăm năm xa biển, rùa đã thích ứng được cuộc sống trên cạn.
Hơn nữa tình tình Hải Bá dịu ngoan, chỉ cần có thể lấy được lòng tin của nó, nó sẽ trở thành người bạn thân của anh.
Đương nhiên, nếu anh muốn giết nó, nó tức giận thì độ công kích cũng khá đáng sợ đấy, tuyệt đối không thua kém một cao thủ 11 đẳng, một chưởng chụp được đến ngàn cân lực.
- Có nói Hải Bá này phát hiện lúc nào không? Diệp Phàm hỏi.
- Không nói, cũng không biết là lúc nào. Lão chuyên gia lắc đầu nói - Tuy nhiên, nước bọt rùa đúng thật là bảo bối.
Lấy về cho chuyên gia tổ Khoa học năng lượng nghiên cứu một chút nhất định có thể chế tạo ra rất nhều thuốc có tính phòng độc.
Mà muỗi này cũng hữu dụng ở chỗ bồi dưỡng một chút không chừng dùng độc của nó cũng có thể là một dụng cụ tấn công.
- Rùa này tối nay chúng tôi sẽ cho người đến trở đi. Chúng tôi kiểm tra qua, nếu trị liệu thích đáng, nó chắc sẽ không chết. Con rùa này là vật trường thọ, sống trên mấy trăm năm thậm chí hơn một nghìn năm cũng không có vấn đề gì. Lão chuyên gia nói.
- Được, Tuy nhiên, trị liệu và nghiên cứu xong thì rùa này phải đưa lại đây. Diệp Phàm nói.
- Điều này e rằng không được, trong tổ chắc chắn không chịu. Lão chuyên gia lắc đầu.
- không chịu, không chịu thì các ông cũng không
cần phải trở đi, tôi sẽ tự sắp xếp người đến trị liệu cho nó. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Trưởng phòng Diệp anh không nên làm khó tôi. Chúng ta cũng không quyết định được việc lớn này, phải xin chỉ thị trong tổ. Lão chuyên gia nói.
Bởi vì Hồng Diệp Bảo còn treo một tấm biển là viện nghiên cứu, cho nên lão chuyên gia gọi Diệp Phàm là trưởng phòng.
- Vậy được, ông cứ nói vậy trước nếu tổ không chịu thì nói tôi không cho phép mang nó đi. Con rùa này là tôi phát hiện, nó thuộc về tôi. Diệp Phàm vô cùng hống hách.
Lão chuyên gia lắc đầu đi xin chỉ thị.
Không lâu Cung Khai Hà gọi điện thoại đến, sau khi trao đồi với Diệp Phàm một hồi thì đồng ý.
- Cậu giữ nó làm gì? Phí Đống có chút không hiểu hỏi.
- Để sau này con tôi làm ngựa cưỡi không tốt sao? Diệp Phàm cười nói.
- Cậu đúng là tính trẻ con, Tuy nhiên, muốn làm ngựa cưỡi thì phải hàng phục rùa này mới được. Nếu không sẽ làm bị thương người đấy. Phí Đống cười nói.
- Từ từ sẽ được, một ngày nào đó sẽ bị hàng phục. Chỉ cần chúng ta đối tốt với nó, nó sẽ hàng phục. Hơn nữa, tiền bối, ông nói xem, nhiều năm như vậy trong bụng rùa có bảo bối gì không? Diệp Phàm cười thần bí.
- Của quý của rùa, rất có thể. Động vật năm sáu trăm năm trở lên đều có thể ngưng tụ một ít bảo bối. Thật ra là động vật ăn vào hấp thu dinh dưỡng ngưng tụ lại. Vật này đại bổ, không khác gì con rắn cậu phát hiện ở hoang đảo. Phí Đống hai mắt sáng lên.
- Tiền bối, chúng ta giữ nó lại từ từ nghiên cứu. Khi cần lấy quy bảo ra, tiền bối có thể ăn vào không chừng có thể đi lại được.
Nếu may mắn có thể đột phá Tiên thiên. Tiền bối ít nhất có thể sống thêm mười mấy năm là không thành vấn đề. Nghe nói thân thể khi đạt đến Tiên Thiên Đại Năng Giả một lần nữa tẩy tủy.
Có thể trẻ hóa, sống lâu hơn. Ông xem, chúng ta người thường thọ có thể đạt đến 140 tuổi.
Tiên Thiên Đại Năng Giả chẳng lẽ còn không bằng người thường sao? Diệp Phàm nói.
- Ôi, nếu cậu chính là vì tôi. Việc này sau này hãy nói, nếu Thanh Sơn có thể làm ra một vật tốt từ con rắn trên hoang đảo là tốt nhất. Nếu không, giết rùa này tôi cũng biết được là có chút tiếc. Phí Đống có chút cảm động nói.
- Đén lúc đó hay nói, Tuy nhiên, mặc dù là lấy ra quy bảo xong rùa này chưa chắc đã chết. Có lẽ cơ thể sẽ chịu vết thương lớn, không chừng còn sẽ không chết. Diệp Phàm nói.
- Cũng có thể. Phí Đống gật đầu.
- Tiền bối, nước rửa chân của ông đến rồi. Đường Thành rất ân cần mang đến trước mặt Phí Đống.
- Ha ha, làm phiền cậu rồi. Mỗi ngày bê nước cho nửa chân sống nửa chân chết của tôi rửa, một ngày còn ba bốn lần. Phí Đống cười nói.
- Không có việc gì tiền bối, ông cứ việc sai khiến y, ngàn vạn lần đừng khách khí. Thằng nhóc này vẫn khá hiếu thuận. Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, hiếu thuật thì hiếu thuận nhưng mấy chiêu của tôi cho y không ít. Phí Đống cười nói.
- Ha ha, lão Phí, mấy chiêu của ông giữ lại cũng chỉ giữ lại, không cần quá tiếc. Thằng nhóc này chăm chỉ như vậy, tôi thấy hay là lão Phí thu y làm đệ tử cuối cùng. Dù sao nhà rỗi cũng nhà rỗi, nhận một đệ tử cũng tiện có người sai khiến thuận tai. Ngoài ra cuộc sống cũng thú vị hơn một ít. Diệp Phàm cười khan một tiếng, biến thành thuyết khách.
- Sư phụ, đệ tử cuối cùng tôi muốn. Tuy nhiên, tôi biết Đường Thành tôi còn lâu mới được.
Cho nên, có thể xin sư phụ nhận tôi làm đệ tử ký danh. Còn đệ tử cuối cùng tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Nhưng tôi biết không dễ dàng. Cho nên mời sư phụ xem biểu hiện của tôi sau đó mới quyết định. Đường Thành da mặt thật đúng là cũng không phải để trưng cho đẹp, thấy Diệp Phàm nháy mắt với mình lập tức quỳ xuống đất.
Y không quan tâm người ta có đồng ý hay không, gọi một tiếng "sư phụ " rồi nói sau.
- Ha ha ha, tiểu Diệp, cậu xem, đệ tử này có thể nhận hay không? Không thể tưởng tượng được lão Phí đặt quyền quyết định trong tay Diệp Phàm.
- Việc này tôi nào có quyền quyết định, đây là chuyện của ngài. Tuy nhiên, nếu lão Phí để mắt đến tôi, tôi cảm thấy nên đề nghị vài câu. Nhận Đường Thành làm đệ tử ký danh cũng không tệ lắm. Đệ tử ký danh này cũng chỉ xem như bên ngoài, còn đệ tử cuổi cùng phải xem biểu hiện của y. Quyền chủ động vẫn trong tay ngài. Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy rồi sư phụ, ngài xem biểu hiện của Đường Thành tôi là được. Đường Thành tiếp tục da mặt dày.