- Tôi thấy thị trấn Hoành Không nếu mười hai mười ba năm trước khi tập đoàn Hoành Không phát triển cực thịnh thì đương nhiên là “lợi” rồi.
Lúc đó Hoành Không là thị trấn lớn nhất của thành phố Hạng Nam chúng ta, dù tính trên toàn tỉnh thì đúng ở trong top 15 đấy.
Hiện tại không được, gần như là một thị trấn mục nát, là một cái xác thị trấn rồi. Không cần nói là xếp số, chính là đếm ngược cũng không sai biệt lắm.
Đối với thành phố chúng ta mà nói, cũng không có nhiều ưu đãi gì.
Tằng Vân Nhàn nói.
- Đúng vậy, như một thị trấn rách nát thôi. Cái xác thị trấn Hoành Không này bọn họ muốn thì cho bọn họ. Còn có thể thể hiện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hạng Nam chúng ta ủng hộ quyết định của Ủy ban nhân dân tỉnh có phải không?
Che lão hổ lộ ra nụ cười hiếm thấy.
- Thế nào lại là quyết định của Ủy ban nhân dân tỉnh?
Trịnh Nhất Thiên có chút không hiểu.
- Cậu nghĩ xem, việc này Hoành Không là tập đoàn trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh, yêu cầu của Hoành Không Chủ tịch tỉnh có thể không đồng ý sao?
Bây giờ Chủ tịch Khúc trong lòng chỉ trông cậy vào Diệp Phàm có thể vực dậy tập đoàn Hoành Không, đó là cầu được ước thấy.
Ngoại trừ việc không đưa tiền, cái khác đều cho. Thành phố Hạng Nam của chún ta cùng huyện Hoành Cương mặc dù phản đối, nhưng nhảy cao được đến đâu.
Cùi chỏ còn có thể vượt qua đùi sao? Đến lúc đó, cùng với khiến tất cả mọi người không thoải mái, không bằng thể hiện sự tốt bụng của chúng ta.
Để Ủy ban nhân dân tỉnh có ấn tượng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hạng Nam làm đúng chỉ thị của Ủy ban nhân dân tỉnh, ủng hộ việc phát triển tập đoàn Hoành Không.
Ví dụ như ngay hôm qua cho họ tám mươi triệu. Các cậu không hiểu được, hôm nay Chủ tịch tỉnh Khúc cùng Phó Chủ tịch tỉnh Thái đều tự mình gọi điện thoại đến.
Khen ngợi thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hạng Nam ủng hộ tập đoàn Hoành Không. Thể hiện tình nghĩa anh em trên cùng địa bàn.
Còn riêng chỉ tên biểu dương tôi và đồng chí Tồn Quân khẳng khái giúp tiền là điển hình của cả tỉnh…
Hơn nữa, nếu thị trấn Hoành Không vào trong tay họ trở thành gánh nặng, lúc đó Diệp Phàm muốn cầu chúng ta thu hồi chúng ta sẽ không muốn.
Cái lão hổ cười nói.
- Ừ, có lý.
Trịnh Nhất Thên nói, tất nhiên y có chút khoa trương.
- Tuy nhiên, chỉ sợ đến lúc đó đồng chí Lưu Tiêu Thành của huyện Hoành Cương sẽ gây sức ép. Người này không phải nghe nói có hậu thuẫn sao?
Mà lúc này tập đoàn Hoành Không và huyện Hoành Cương đang có mâu thuẫn, hậu trường ở tỉnh của y nhất định sẽ ra tay.
Đến lúc đó, chúng ta ủng hộ như vậy, đây chẳng phải là biến thành ủng hộ tập đoàn Hoành Không sao?
Tằng Vân Nhàn nói.
- Chúng ta đều xoay tuy nhiên chẳng lẽ huyện Hoành Cương lớn hơn so với thành ủy thành phố Hạng Nam sao? Cậu nghĩ xem, hậu trường y cứng rắn, nhưng có thể cứng rắn hơn Chủ tịch Khúc và Bí thư Ninh không? Cậu cũng đừng quên, Diệp Phàm là Bí thư Ninh trực tiếp lấy được từ Tấn Lĩnh. Hai vị lãnh đạo đều trông cậy vào Diệp Phàm.
Cái lão hổ mặt trầm xuống hừ nói.
- Ừ, đúng thế, con tép phía dưới mặc dù luồn lên nhảy xuống tự mình gây sức ép cũng không làm được gì.
Tằng Vân Nhàn cũng gật gật đầu.
- Vân Nhàn, lập tức thông báo các ủy viên thường vụ mở cuộc họp khẩn cấp thảo luận việc tập đoàn Hoành Không xin thị trấn Hoành Không. Việc này nhất định phải được thông qua trên hội nghị. Một khi thông qua, lập tức báo cáo Ủy ban nhân dân tỉnh.
Cái lão hổ rất nhanh gọn, dứt khoát quyết đoán. Bởi vì, chuyện của y đến giờ vẫn trong giai đoạn bí mật.
Một khi để lộ tin tức, thì không thể như vậy rồi. Chưa lộ tin tức thì Cái lão hổ làm thế cũng không có gì.
Nếu lộ ra còn làm như thế thì là điển hình đi rồi còn thể hiện một phen.
Hai tiếng sau, Dương Chấn Đông gọi điện thoại đến báo cáo nói là văn bản xin đã được Thành ủy Hạng Nam thông qua.
Mà hai phần tài liệu, một do tập đoàn Hoành Không đưa đến Ủy ban nhân dân tỉnh, một do Thành ủy Hạng Nam đưa đến Tỉnh ủy.
Dương Chấn Đông tương đối thổn thức, nói đó là điều không có khả năng sao có thể biến thành có khả năng. Đương nhiên, Dương Chấn Đông cũng mơ hồ cảm giác được cái gì đó, có lẽ việc này là nằm trong kế hoạch của ông chủ Diệp rồi.
Dương Chấn Đông trong lòng thầm có tia gợn sóng, cảm thấy người thanh niên này thất đúng là không tầm thường.
- Cái gì, làm sao có thể?
Lưu Tiêu Thành vỗ bàn một cái, hỏi Chủ tịch huyện Chu đứng đối diện.
- Việc này là sự thật, vừa rồi văn phòng Thành ủy gọi điện thoại đến, mà văn phòng Ủy ban nhân dân cũng gọi điện thoại đến xác nhận chuyện này là chính xác.
Chu Nhất Đán có chút ủ rũ nói.
- Việc này chúng ta đồng ý sao?
Lưu Tiêu Thành hừ lạnh nói.
- Đương nhiên không đồng ý. Chúng ta làm sao có thể đồng ý. Tuy nhiên, lần này Bí thư che cùng Chủ tịch Lam đều quyết định rồi.
Nghe nói chuyện này được thảo luận trên hội nghị thường vụ Thành ủy. Bí thư Cái cùng Chủ tịch Lam không ngờ liên kết đồng ý một cách kỳ lạ.
Hai người họ đều đã đồng ý rồi. Hơn nữa Tằng Vân Nhàn cùng Trịnh Nhất Thiên nữa, những đồng chí khác còn có gì để nói.
Chỉ có thể im lặng tỏ vẻ đồng ý.
Chu Nhất Đán tức giận nói.
- Việc này làm sao bây giờ Bí thư Lưu.
Chẳng lẽ chúng ta chán nản bắt họ rút khỏi Chu Tước sơn trang sao. Thị trấn Hoành Không đã bị bọn họ tách ra, hơn nữa trước đó không hề có một thông báo gì.
Đây là vô cùng không tôn trọng những cấp dưới như chúng ta. Có còn coi những cấp dưới như chúng ta ra gì không?
Công việc này, còn để chúng ta làm không? Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hoành Cương về sau còn làm việc gì ở thành phố Hạng Nam này. Thị trấn Hoành Không là địa bàn của huyện Hoành Cương chúng ta.
- Việc này bọn họ đã báo cáo chưa?
Lưu Tiêu Thành sắc mặt khó coi thiếu chút nữa thành cà tím.
- Lập tức báo cáo lên, đồng thời báo cáo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Ra vẻ họ quyết tâm rất lớn, phải tranh thủ trong thời gian ngắn giải quyết việc này.
Chu Nhất Đán nói
- Bí thư Lưu hay là nhanh gọi điện thoại cho Bí thư Cái một chút, chỉ sợ quá muộn.
- Gọi điện thoại có tác dụng không?
Lưu Tiêu Thành nhìn Chu Nhất Đán một cái nói
- Việc này chẳng lẽ Bí thư Cái sẽ phủ quyết quyết định của chính mình sao?
- Điều này chắc chắn sẽ không, đây khác nào tự vả vào miệng rồi.
Chu Nhất Đán thật sự tiếc, đặt mông xuống ghế xoay, sắc mặt đen như Bao Công.
-
Tuy nhiên, tôi cảm thấy thật lạ, việc này Lam Tồn Quân đồng ý cũng bình thường. Nghe nói người này trước kia đã cùng làm việc với Diệp Phàm. Nhưng Bí thư Cái làm sao có thể đồng ý, chẳng lẽ ông ta đã quên “việc kia”.
Nói đến “việc kia” Chu Nhất Đán thấp thỏm không yên nhìn ra ngoài cửa. Nếu Che lão hổ nghe được.
- Cậu ra ngoài trước đi, tôi gọi điện thoại hỏi một chút.
Lưu Tiêu Thành nói.
Bên này tập đoàn Hoành Không của Diệp Phàm cùng tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô đàm phán đang lúc nóng bỏng. Diệp Phàm rõ ràng cứ như vậy mà làm một chai bia, vài củ lạc tự uống.
Mà Đổng Oanh Oanh cũng làm một ly nước chè xanh, hai đĩa điểm tâm ngọt ngồi ở trong phòng làm việc tại thành phố Việt Châu.
Chuông điện thoại di động vang lên, Đổng Oanh Oanh vừa thấy là Diệp Phàm đấy. Trong lòng tự nhủ, anh rốt cuộc ngồi không yên, vì thế tươi cười nghe điện thoại.
- Chủ tịch Đổng chuyện Đổng Nhiên thế nào?
Diệp Phàm cười hỏi, vẻ rất quan tâm.
- Ha ha, có lẽ anh đã biết trước rồi. Làm Chủ tịch một huyện.
Đổng Oanh Oanh vẫn không kìm nổi niềm vui. Anh trai cuối cùng đã có ngày nổi danh.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Đổng Oanh Oanh lập tức bình tĩnh lại, trong lòng tự nhủ chớ bị họ Diệp này dùng viên đạn bọc đường đánh trúng. Hắn đoán chừng là đánh bài tình cảm rồi.
- Ha ha, tôi gọi điện đến trước tiên chúc mừng một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Còn chưa quyết định, chuyện trong thể chế các anh, chỉ cần Ban tổ chức chưa tuyên bố cũng đều có thể biến thành không thể.
Đổng Oanh Oanh giọng hơi lười biếng.
- Việc này hẳn là quyết định rồi, tôi đã gọi đến cho Trưởng ban tổ chức. Có lẽ trong vòng hai ngày nữa là công bố quyết định. Tiền đồ của Đổng Nhiên không thể lường được, mới ba mươi tuổi có thể chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện, sau đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Phó chủ tịch rồi chủ tịch thành phố rồi…
Diệp Phàm cười nói.
- Anh cho anh tôi những lời tốt đẹp chính là một kế hoạch đúng không. Tuy nhiên, tôi biết, việc này nói thì dễ nhưng làm thì còn khó hơn lên trời. Ví dụ bước gần nhất này mà nói Chủ tịch huyện lên làm Bí thư huyện ủy nói còn khó hơn lên trời. Tuy nói cấp bậc cùng nhau nhưng nhân vật số một nhân vật số hai, khác nhau một trời một vực.
Đổng Oanh Oanh không mắc mưu.
- Ha ha, cô thấy tôi như thế nào?
Diệp Phàm cười khan ba tiếng.
- Anh đương nhiên hoành tráng lừa gạt trời rồi. Chủ tịch một tập đoàn cấp thứ trưởng. Nếu muốn nói về tiền đồ thì không thể giới hạn mà đó là chính anh. Anh ấy không phải là người may mắn như anh.
Đổng Oanh Oanh hừ nói.
Cô nàng này thật đúng là mạnh miệng. Diệp Phàm thầm hừ một tiếng cắn răng cười một cái nói
- Việc này cũng không hẳn thế, Đổng Nhiên có thể có tư cách lên Bí thư huyện ủy khi đó có lẽ tôi đã lên một tầng cao hơn nữa.
Cho đến lúc này, không chừng sẽ để Đổng Nhiên đi theo tôi có phải không? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Đổng Nhiên có thể làm việc.
Con người của tôi nói chuyện thô, nhưng mã mã hổ hổ cũng coi là một cán bộ đủ tư cách. Mặc kệ việc anh nói tốt đến đây, giao tình lớn hơn nữa tôi đều coi như cứt chó đấy.
- Đó là đương nhiên, anh thật sự làm việc mà. Tuy nhiên, lời này của anh hình như ám chỉ chút gì đó đúng không?
Đổng Oanh Oanh cười nói, kỳ thật trong lòng cũng quan tâm rồi. Tuy nhiên, cắn răng một cái lập tức nghĩ đây là viên đạn bọc đường của Diệp Phàm không thể nói.
- Cô cứ nói đi.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh đang đánh bài tình cảm có phải không?
Đổng Oanh Oanh cười khanh khách.
- Chúng ta là bạn bè, còn tình cảm gì?
Diệp Phàm cười nói.
- Hừ, anh có lòng tốt giúp tôi, còn không phải trông cậy vào tôi có thể nhượng bộ một ít sao. Tuy nhiên, việc này dính đến vấn đề cổ phần khống chế. Bãi Yến Nguyệt và xưởng đóng tàu các anh chỉ có thể lấy được một. Hai công ty dù sao các anh cũng phải để tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô khống chế một. Nếu không, chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận.
Đổng Oanh Oanh không ngờ nói.
- Xem ra tôi đã thành nhiều lời, người tốt khó làm rồi. Đến lúc đó Đổng Nhiên cần phải cô lại đến, có lẽ đã quá muộn.
Diệp Phàm nói.
- Anh đang uy hiếp tôi?
Đổng Oanh Oanh ra vẻ tức giận.
- Ha ha, phải dùng tới sao?
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.
- Anh cũng quá độc ác, cái gì cũng muốn nắm trong tay. Nhưng không phải là của riêng tập đoàn Hoành Không các anh.
Thiên hạ này thật là việc tốt cũng không thể đều bị anh chiếm hết có phải không? Tôi nghi ngờ, anh có phải muốn thông qua việc này nuốt luôn tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô.
Chỉ cần anh dám nuốt cũng đúng, Đổng Oanh Oanh tôi ở ngay đây. Bất cứ lúc nào anh đến nuốt luôn cũng được.
Đổng Oanh Oanh dù sao cũng là con gái, mặc dù là tinh anh kinh doanh, nhưng dù sao tuổi tác sẽ không lớn, tính tình cũng thích đùa.