- Quá nguy hiểm Bí thư Diệp ạ, việc này không an toàn. Bao Nghị nói.
- Sợ cái gì? Quỷ này cũng là quỷ lương thiện. Cho dù công lực cao hơn nhiều so với tôi nhiều nhất là làm tôi bị thương đi, tuyệt sẽ không muốn lấy mạng của tôi. Mấy năm nay, cậu thấy khi nào thì y giết người? Diệp Phàm cười nói.
- Vậy tôi cùng anh đi bắt quỷ. Bao Nghị thích thú.
- Được, cậu cũng dọn đến ở đi, có bạn cũng rất tốt. Diệp Phàm cười nói Bao Nghị thích thú đi tìm Khổng Ý Hùng sắp xếp.
Khổng Ý Hùng vừa nghe lập tức há hốc mồm, chạy đến tận tình khuyên bảo một hồi lâu. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn kiên trì Khổng Ý Hùng cũng không có cách nào, chỉ sắp xếp người đi làm.
- Mẹ kiếp, tôi xem hắn có thể ở mấy ngày. Trưởng phòng Công an huyện Hoành Cương Cái Phi thở ra mắng.
- Nếu không không để họ chuyển vào? Phó cục trưởng Dương Thiên Trì hỏi.
- Không nên nản, hắn thích vào thì cho vào. Chúng ta chờ xem kịch vui là được, ha ha, đến lúc đó Chủ tịch tập đoàn Hoành Không sợ đến mức tè ra quần rồi.
Vậy cũng là tin tức lớn của tỉnh đó. Hơn nữa, chúng ta có thể cho hắn một biệt hiệu, Chủ tịch tập đoàn Hoành Không mê tín.
Tuy nói không thể làm gì anh ta, nhưng bôi xấu hắn cũng được. Cái Phi lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn.
- Kế này rất hay! Phó cục trưởng Dương khen, sau đó nghĩ một chút nói - Chỉ sợ việc này chính là trò quỷ của vị Diệp Phàm kia. Chúng ta đi vào ở xảy ra việc, hắn vào thì không sao. Chúng ta chẳng phải thua thiệt lớn sao?
Việc này cũng có khả năng, tuy nhiên cậu nói xem việc này thật đúng là khó hiểu. Chuyện ma quái trong Chu Tước Sơn Trang đã xảy ra mấy chục năm.
Từ sau giải phóng thu hồi đến giờ hình như vẫn thế. Từng đưa người vào chắc chắn không đầy ba ngày sợ tới mức trốn.
Nếu như nói người của tập đoàn Hoành Không đang làm trò quỷ, trước kia phòng này vốn thuộc về tập đoàn Hoành Không đấy, bọn họ sẽ muốn làm chính mình sao? Cái Phi nói.
- Cũng đúng vậy, quỷ này chắc chắn không phải Hoành Không làm. Như vậy tốt hơn, khiến cho đồng chí Diệp Phàm của chúng ta gặp quỷ đi. Không chừng còn sẽ xuất hiện liêu trai muội tử hay tiên nữ cái gì đó. Tổng giám đốc Diệp thật may mắn. Phó cục trưởng Dương cười đến thật sự rạng rỡ.
- Đồng chí Diệp Phàm. Tập đoàn Hoành Không các anh tính thế nào? Lúc chiều Phó chủ tịch tỉnh Thái gọi điện thoại đến.
- Có phải là chuyện nhét thị trấn Hoành Không vào cho tập đoàn Hoành Không quản lý không? Diệp phàm hỏi.
- Ừ, các anh làm như vậy rất không hợp lý, cũng không hợp pháp. Anh suy nghĩ xem, một công ty có văn bản nào quy định một công ty có thể quản lý chính quyền địa phương?
Trước kia chưa tách ra, công ty thường kêu khổ nói chính quyền nhúng ta nhiều quá, bà bà nhiều quá không thể làm việc được.
Sau đó Công ty lại ra đi. Đương nhiên, ngẫu nhiên chính quyền cấp dưới vẫn có khi nhúng ta.
Tuy nhiên, Đảng và nhà nước đã cho công ty nhà nước quyền tự chủ rất lớn. Đặc biệt tập đoàn Hoành Không các anh, từ nhân sự đến việc quản lý công ty, ngay cả tôi là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không cũng là hư danh thôi.
Các anh thật ra lòng dạ ngày càng cao rồi. Thậm chí ngay cả thị trấn Hoành Không đều quy hoạch vào. Có phải là công ty lại quay ra quản lý chính quyền rồi sao? Thái Cường mạnh nói.
- Chúng ta cũng không phải Công ty muốn quản lý chính quyền. Tuy nhiên, quy hoạch thị trấn Hoành Không là một dự án.
Chúng tôi đã thảo luận, tập đoàn Hoành Không muốn khôi phục, muốn quật khởi, không kiêu ngạo làm sao có thể. Những việc này đều cần thị trấn Hoành Không ủng hộ.
Ví dụ như liên quan đến đất đai, dân trong thị trấn Chủ tịch tỉnh Thái, ngài cũng hiểu, thị trấn Hoành Không là huyện Hoàng Cương quản lý, Bí thư Đảng ủy thị trấn chúng tôi cử ra người ta căn bản không để ý.
Gần đây chuyện Chu Tươc sơn trang ồn ào chủ tịch tỉnh Thái cũng biết. Anh xem một chút, một Chu Tước sơn trang có thể làm cho tập đoàn Hoành Không cả ngày không làm nổi công việc bình thường nữa.
Cho nên, lần này chúng tôi hạ quyết tâm, chính là muốn nhét thị trấn Hoành Không vào quy hoạch của tập đoàn chúng tôi.
Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không muốn thấy tập đoàn Hoành Không chúng tôi không dậy nổi. Cho nên, tôi cùng cần sự ủng hộ của các anh.
Hơn nữa, thời gian vẫn không thể kéo dài, kéo dài quá chúng tôi không theo nổi. Bởi vì, dự án bên Việt Châu đã khởi công rồi.
Một thời gian nữa tôi sẽ tập trung vào hai nhà máy bên tổng công ty. Nếu phương án quy hoạch Hoành Không không làm xong, sẽ kéo dài thời gian khôi phục của tập đoàn chúng ta. Diệp Phàm nói.
Nhưng là các anh cũng ăn nói lung tung. Việc này tuyệt đối không thể nào. Thái Cường không ngờ thái độ kiên quyết như thế.
- Việc đó tôi sẽ giải trình một chút với lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh các anh.
- Cậu đến thì đến, tuy nhiên, tôi có thể chắc chắn, yêu cầu của các anh không có hiệu quả. Bởi vì, không hợp pháp và cũng không hợp lý. Thái Cường hừ một tiếng cúp điệ.n thoại.
- Xem ra, có người đã nói chuyện với Thái Cường. Diệp Phàm hừ lạnh một tiêng.
- Ở tỉnh hình như không có động tĩnh. Chu Nhất Đán hỏi.
- Ha ha, lão Chu, đừng nóng vội. Ở tỉnh không có động tịnh đấy. Nhân vật số một Bí thư huyện Hoàng Cương Lưu Tiêu Thành cười thần bí.
- Việc này?
Chu Nhất Đán ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu được, nhìn Lưu Tiêu Thành một cái cười nói - Vẫn là Bí thư Lưu có chủ ý hay, lão Chu tôi chịu phục rồi.
- Ha ha ha Lão Chu tôi không làm gì? Anh xem, mấy ngày nay tôi đều ở lại huyện cũng chưa lên đến thành phố. Lưu Tiêu Thành mỉm cười.
Diệp Phàm vội vàng đến tỉnh thành.
Sáng ngày thứ hai mang theo công văn đến Ủy ban nhân dân tỉnh. Đầu tiên là báo cáo tình hình cho Thái Cường.
Tuy nhiên, Thái Cường thái độ trước sau như một, chính quyền tuyệt đối không ủng hộ. Ngoài ra còn yêu cầu Diệp Phàm lập tức rút đơn này về, đừng gây sức ép ở đây.
- Chủ tịch tỉnh Thái, đây không phải là gây sức ép mù, việc này là vì tập đoàn Hoành Không chúng ta. Ngài đang là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không. Anh không ủng hộ thì công tác của tôi làm sao có thể triển khai. Diệp Phàm cũng hơi.
- Tôi không ủng hộ công tác của cậu còn tùy cậu gây sức ép sao? Ủng hộ thế cũng khác nào phá
hư. Các cậu rõ ràng cố tình gây sự còn muốn tôi ủng hộ các cậu. Trừ phi Thái Cường tôi đầu óc hồ đồ rồi. đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng cậu có thể phân rõ sự thật. Mà không phải là gây sức ép mù quáng. Thái Cường nhìn Diệp Phàm một cái hừ lạnh nói.
- Tôi đã nói rõ từ trước, đây là vì phát triển tập đoàn. Đây là Đảng ủy tập đoàn đã suy xét cẩn thận mới đưa ra quyết định như vậy. Diệp Phàm hừ nói.
- Nhất định phải, đồng chí Diệp Phàm, chúng ta hôm nay đặt lên bàn thảo luận. Cậu nghĩ những việc các cậu làm cấp trên không biết có phải không?
Các cậu cùng huyện Hoành Cương gây sức ép thành dạng này thật không tốt. Một công ty không có ủng hộ của chính quyền địa phương các cậu có thể duy trì sao?
Không nói đến mâu thuẫn trước kia của cậu và Cái Thiệu Trung, hiện giờ lại gây ra mâu thuẫn với huyện Hoành Cương.
Đồng chí Diệp Phàm, cậu rốt cuộc muốn gây sức ép tới khi nào mới thu tay lại. Việc này rõ ràng đơn giản là chuyện Chu Tước sơn trang.
Ngược lại cậu lại muốn làm lớn rồi, muốn đem toàn bộ thị trấn Hoành Không nuốt vào. Đây là cậu muốn khoe khoang có phải không?
Khoe khoang cho ai xem, không phải là để đồng chí Cái Thiệu Trung và lãnh đạo Hoành Cương xem sao? Đồng chí Diệp Phàm, cậu muốn phát triển công ty thì cứ phát triển là được, việc này tôi không tham gia. Nhưng cậu lại gây sức ép ra chuyện này, huyện Hoành Đồi sẽ đồng ý sao? Hơn nữa, bất hợp lý cũng không hợp pháp.
Cậu không để ý gì rõ ràng còn muốn tôi ủng hộ cậu. Hôm nay chúng tôi liền nói trắng ra.
Việc này, Ban lãnh đạo chúng tôi sẽ không đồng ý. Tôi sẽ trực tiếp bác bỏ trong hội nghị ban lãnh đạo.
Đồng chí Diệp Phàm, chuyện lớn như vậy cậu có báo cáo Ban giám đốc tập đoàn Hoành Không sao? Chuyện lớn như vậy chắc chắn phải ban giám đốc, chỉ có ban giám đốc phê chuẩn cậu mới có quyền báo cáo.
Đây căn bản là cậu càn quấy. Nói đến hiện giờ, cậu lập tức đến văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh rút đơn về. Lập tức giải quyết mọi ảnh hưởng sinh ra từ đó.
Nếu không tôi thật sự phải lấy quyền phủ quyết của thành viên hội đồng quản trị phủ quyết quyết định của các cậu. Thái Cường vẻ mặt bình tĩnh, một chút đường sống cũng không chừa.
- Các anh vừa yêu cầu tôi cứu tập đoàn Hoành Không, vừa dùng dây thừng siết chặt.
Anh bảo làm sao tôi phát triển tập đoàn Hoành Không, làm sao phát triển được được tập đoàn Hoành Không. Diệp Phàm tôi dù giãy dụa đến chết cũng vô dụng.
Việc này nói trắng ra, thị trấn Hoành Không là một trong dự án quy hoạch lớn của chúng tôi. Nếu ban giám đốc phủ quyết quyết định của chúng tôi.
Thì tập đoàn Hoành Không đồng chí Thái Cường tự mình cứu đi. Diệp Phàm cũng nổi giận, đừng lên nhìn chằm chằm Thái Cường.
- Cậu có ý gì? Uy hiếp tôi có phải không? Rầm một tiếng, Thái Cường vỗ bàn một cái.
- Anh nghĩ thế cũng đúng. Diệp Phàm cũng vỗ bàn rầm một cái, đứng lên, hai người như hai con gà chọi.
- Được, thiên hạ này chẳng lẽ rời khỏi cậu trái đất không thể quay có phải không? Thái Cường thái độ cứng rắn.
- Thiện hạ này không có Thái Cường anh trái đất vẫn quay. Diệp Phàm cũng mất bình tĩnh hai người rùm beng lên.
Không lâu cửa mở ran, thư ký của Thái Cường nói Chủ tịch tỉnh Khúc gọi hai người sang một chút.
Hai người cùng liền thở phì phì tự mang cặp công văn đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Khúc. Việc này có lẽ là thư ký của Thái Cường nghe được động tĩnh sợ xảy ra chuyện lớn cho nên trộm nói với Chủ tịch tỉnh Khúc. Việc này tất nhiên muốn chủ tịch tỉnh Khúc ra mặt hòa giải rồi.
Hai người đều lạnh mặt vào phòng Chủ tịch tỉnh Khúc.
- Làm gì thế, nhìn sắc mặt hai người xem làm sao? Chủ tịch Khúc cười thành tiếng, bắt tay hai người mời hai người ngồi xuống.
Đây có lẽ là nơi mà Chủ tịch tỉnh nghỉ ngơi khi mệt mỏi.
- Chủ tịch tỉnh tôi muốn điều chỉnh phân công. Tập đoàn Hoành Không này Thái Cường tôi không quản được. đồng chí Diệp Phàm có năng lực, Chủ tịch hội đồng quản trị không nói được. Cứ bài trí thế người ta chướng mắt, không bằng tôi tự lui ra ngoài, cũng làm cho một số đồng chí bàn tay che trời. Thái Cường buồn rầu bước ra cửa.
- Ha ha, lão Thái, đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói. Chủ tịch tỉnh Khúc cười nói.
- Công việc này tôi thật sự không làm được, vẫn là thay đổi người đi. Nếu không, cứ giằng co như vậy làm chậm công việc không nói, còn khiến người khác nói Thái Cường tôi ngăn trở tập đoàn Hoành Không phát triển. Tôi thành tai họa rồi. Thái Cường kiên vường.
- Đồng chí Diệp Phàm, rốt cuộc sao lại thế này? Cậu giải thích rõ ràng cho tôi. Chủ tịch tỉnh Khúc không phản ứng Thái Cường, quay sang hỏi Diệp Phàm.