[- Đưa tay đây.
Diệp Phàm nói, Tra Phi Lôi ngoan ngoãn đưa tay ra, Diệp Phàm lấy hai ngón tay kẹp vào và bắt đầu kiểm tra. Hai tên vệ sĩ mà Tra Lôi Lạc Tư gọi tới đã đi ra ngoài rồi.
Diệp Phàm kiểm tra cẩn thận rồi đứng lên, không lâu sau hắn mở mắt ra, nói:
- Chủ tịch Tra à, có thể gọi Tra tam đệ nhà ông tới đây không?
- Anh gọi cậu ta đến làm gì?
Chủ tịch Tra có vẻ không vui, chuyện này càng ít người biết càng tốt, hắn làm lớn chuyện như vậy chẳng phải là muốn nhà họ Tra chúng tôi càng mất mặt sao.
Với lại, tên ấy Chủ tịch Tra cũng không hoàn toàn yên tâm. Không riêng gì anh ta mà tất cả con cháu Nhà họ Tra đều ham muốn có được tài sản của Nhà họ Tra. Nội bộ gia tộc này cũng không hề hòa thuận chút nào.
Hơn nữa, Tra Thiết Nhĩ lại đang trong viện tâm thần. Tra Phi Lôi thì lại như vậy. Chủ tịch Tra đúng là không gánh vác nổi rồi.
- Hỏi nhiều những cái này làm gì chứ, dù sao thì cũng có lợi cho việc chữa trị bệnh cho cậu ta đấy. Trong chuyện này là các ông phải nghe lời tôi đấy, bằng không tôi sẽ không quan tâm nữa.
Diệp Phàm hừ một cái, lớn tiếng quát.
Tra Thái Lâm vừa muốn nghe theo, vừa muốn chống lại, thế nhưng bị Chủ tịch Tra ngăn lại:
- Gọi anh ta tới đây.
Không lâu sau Tra Bỉ Thử bước vào.
Không ngờ là lại xảy ra sự cố.
Diệp Phàm bỗng nhiên cất bước, nháy mắt liền đứng trước mặt Bỉ Thử. Đưa tay ra ôm một cái, điều khiến cho Chủ tịch Tra kinh ngạc thiếu chút nữa đã thốt lên thành lời chính là em của ông ta không ngờ lại né tránh.
Diệp Phàm lại tóm lấy cằm của Bỉ Thử. Có điều là Tra Bỉ Thử cũng khá là nhanh nhẹn. Không ngờ anh ta lại trượt qua sườn.
- Ha ha ha...
Tra Bỉ Thử đột nhiên cười lớn, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Làm thế nào anh phát hiện ra tôi?
- Tôi đoán được đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Đoán được? Sao có thể chứ. Trên người tôi lại không có gì mùi lạ gì cả?
Tra Bỉ Thử sửng sốt, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha ha, trên người cậu đúng là không có mùi lạ gì cả, có điều trên người cậu chỉ có mùi thuốc đông y thôi.
Diệp Phàm cười đùa, rồi ngồi xuống ghế sô pha, không để ý tới Tra Bỉ Thử.
- Anh còn rất bình tĩnh sao, xem ra anh là cao thủ rồi?
Tra Bỉ Thử cảm thấy mình bị coi thường, cảm thấy không phục.
- Tôi đoán không sai thì cậu đúng là người của Ngũ Độc giáo. Hơn nữa lại là một cao thủ, không chừng cậu chính là ‘Thằng ngốc’ ở thị trấn Cảng Cửu rồi. Người ban đầu kia chỉ là giả mạo rồi. Còn làm sao cậu lại là Tra Bỉ Thử thì hi vọng cậu hãy thành thật nói ra, không chừng Diệp Phàm tôi đây lại cao hứng tha tội cho cậu.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể tha được tổng giám đốc Diệp ạ. Loại người xấu xa này phải diệt tận gốc mới được.
Tra Thái Lâm kêu lên.
- Ngươi không phải là Tra Bỉ Thử, vậy tam đệ tôi đâu?
Lúc này Chủ tịch Tra cắn răng hỏi.
- Tra Bỉ Thử á, ông cho rằng anh ta vẫn là một con chim ngoan đúng không? Hôm nay nói cho ông biết cũng không sao, người đứng sau điều khiển chuyện này chính là tam đệ Tra Bỉ Thử.
Mà Tra Thiết Nhĩ chỉ là một con rối mà thôi. Người hợp tác chân chính với chúng tôi lại là Tra Bỉ Thử.
Người này cười nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Con mắt của tổng giám đốc Diệp quả là tinh tường. Không ngờ lại nhận ra ‘Thằng ngốc’ tôi ở đây.
Không tồi chút nào, nghe nói anh còn có tài nữa. Một cao thủ như anh trốn ở tập đoàn Hoành Không làm gì, chủ tịch của cái xí nghiệp lụi bại này khó mà đứng dậy được.
Anh xem chúng tôi ăn sung mặc sướng, tiền tiêu thì bó lớn bó nhỏ, đàn bà cũng có, sung sướng vô cùng. Làm người phải sống như vậy mới đáng.
Bằng không sẽ lãng phí bản lĩnh của bản thân.
Bởi vì khi nói chuyện tới Cảng Cửu tên ngốc lại không chịu, nói cách khác, tên này sớm đã sợ tới mức tè ra quần rồi, đâu còn dám bình tĩnh ngồi ở đây.
- Ha ha, cậu còn ở đây giáo huấn tôi đấy. Vẫn còn có chuyện như vậy sao. Về sự yêu thích của tôi, không phiền cậu phải quan tâm, trước tiên cậu hãy nghĩ xem làm thế nào để thoát thân khỏi chỗ đấy đi mới phải.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Vào đi.
‘Thằng ngốc’ vỗ tay một cái, cánh cửa phát ra tiếng thình thịch, có người bước vào.
- Các ngươi mau bắt lấy người này!
Vừa thấy người đi vào là vệ sĩ của mình, Chủ tịch Tra liền hét lớn và chỉ tay vào ‘Thằng ngốc’.
- Ha ha ha...
Toàn bộ đám vệ sĩ cười lớn.
- Các người làm gì vậy?
Tra Thái Lâm nghiến răng quát.
- Làm cái gì, đơn giản như này mà ông cũng không biết à? Những người này đều là thuộc hạ của hắn, không phải là vệ sĩ của Nhà họ Tra các người.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Các người....các người tìm đủ mọi cách chỉ là muốn nuốt chửng tài sản của Nhà họ Tra đúng không? Tên khốn Tra Bỉ Thử đâu rồi, gọi hắn vào đây.
Chủ tịch Tra tức giận tới nỗi hai môi đều run rẩy.
- Hắn, ha ha ha...
‘Thằng ngốc’ cười gượng.
- Xem ra hắn cũng là kẻ dẫn sói vào nhà đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
- Ồ, thông minh, vẫn là tổng giám đốc Diệp thông minh nhất. Lẽ nào anh trẻ tuổi như vậy đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc rồi. Tuy là xí nghiệp lụi tàn nhưng dù sao cũng là một xí nghiệp lớn.
‘Thằng ngốc’ giơ ngón tay cái lên.
- Các người.... các người đã làm gì nó rồi?
Chủ tịch Tra giọng run rẩy, trong mắt muốn phun ra lửa.
- Chúng tôi chẳng thế nào với ông ta cả, chỉ là mượn khuôn mặt của ông ta dùng tạm thôi.
‘Thằng ngốc’ nói ra một câu khiến Diệp Phàm thấy lạnh sống lưng.
Chẳng trách ‘Thằng ngốc’ giống Tra Bỉ Thử thế. Người sống sờ sờ ra lại đi lột da mặt của Tra Bỉ Thử.
- Theo truyền thuyết thì phép lột da người sống vẫn là một bí thuật ở thời cổ đại, phép thuật này cần một người luyện công tài năng mới hoàn thành được.
Đầu tiên bọn họ dùng nội công để luyện con dao lột da người. Sau đó, người có nội công lạnh nhất lại dùng nội công để luyện lại con dao này.
Người cao thủ nhất sẽ ra một đao trước ở phần đầu để mở ra một cái miệng rộng khoảng bốn năm tấc. Sau đó dùng nội công để truyền một loại hỗn hợp thủy ngân đặc biệt chảy dần dần vào trong qua cái miệng này.
Do trọng lượng của hỗn hợp thủy ngân đặc biệt này nặng hơn nhiều so với lượng máu có trong cơ thể người. Mà dưới nội công của cao thủ đang đẩy vào một cách từ từ như vậy thì trong lúc đó da thịt của người bị lột da đã tách rời nhau rồi.
Bởi vì là lột da người sống, mà thủy ngân bị ép đi vào cơ thể thì nhất định là rất đau đớn rồi, người sống không chịu nổi đau đuốn này nên đành phải sống chui lủi rồi.
Đương nhiên, trước tiên phải tìm cho người này vào một cái bình đá được đặc chế vừa khít với cơ thể của người đó. Người đang đau đớn sẽ liều mình chạy chốn. Khi mà cơ thể chia lìa da và thịt thì sẽ tiết ra
một chất đặc thù, tạm thời sẽ dính vào cái bình đá đó.
Người tiếp xúc với bình đá đó, lúc này cái thứ chảy ra là một đống thịt và xương cốt đầy máu. Mà toàn bộ tấm da người đó thì dính lại trên chiếc bình đá kia.
‘Thằng ngốc’, có phải các ngươi cũng dùng cách này không?
Diệp Phàm hừ nói. Người nhà họ Tra nghe thấy đều muốn ói.
Chủ tịch Tra và Tra Thái Lâm toàn thân đang run lẩy bẩy. Chính đám nguời vệ sĩ của Ngũ Độc giáo cũng đang run sợ, đôi chân đều muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
- Thật là kiến thức sâu rộng, không ngờ tổng giám đốc Diệp lại hiểu về thứ thứ đồ vật này nhiều như vậy. Tuy nhiên, lời anh nói chỉ đúng một nửa, còn một nửa anh không hề biết, đương nhiên là chúng tôi không thể nói cho anh biết. Điều này là bí mật của chúng tôi.
‘Thằng ngốc’ cười nói, không ngờ lại đập tay nắm được.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua cửa sổ, một bóng người xông vào.
- Là ngươi?
Diệp Phàm vừa thấy, hừ nói.
- Là ta, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đệ nhất độc của Ngũ Độc giáo trăm năm qua Đàm Tiếu Tiếu cười với vẻ mặt quyến rũ, hướng về phía Diệp Phàm, bình tĩnh ngồi xuống cạnh hắn.
Kỳ lạ là Diệp Phàm lại không hề từ chối, lại để cho kẻ nữ nhân quỷ quái này ngồi bên cạnh. Dường như hai người là bằng hữu của nhau vậy.
- Có muốn thêm cà phê không?
Đàm Tiếu Tiếu quay đầu hỏi Diệp Phàm.
- Thêm vào đi, tôi khát nước rồi.
Diệp Phàm cười nói, Đàm Tiếu Tiếu rất dịu dàng, giống như một người vợ thêm cà phê vào cho Diệp Phàm.
- Chủ tịch Tra ngươi thì sao?
Đàm Tiếu Tiếu cười hỏi.
- Hừ!
Chủ tịch Tra hừ một cái làm ra vẻ không để ý tối cô ta, Diệp Phàm không kìm được trống ngực. Nhìn thấy Đàm Tiếu Tiếu cười tít mắt lại, đột nhiên đưa tay ra, Diệp Phàm cũng không ngăn cản, phải làm cho Chủ tịch Tra nếm chút đau khổ mới được.
- Quả nhiên, Chủ tịch Tra giống như một người điên, nhảy cả người lên, vừa cào vừa cắn quần áo của mình, chẳng khác gì tình trạng của Tra Thái Lâm, nước mũi nước dãi đều chảy ra rồi. Sợ quá, Tra Thái Lâm vội tiến lên kéo ông ta lại nhưng sức lực của Chủ tịch Tra lúc này thật là mạnh, Tra Thái Lâm cho ông ta một cước ngã ra đất.
- Ngươi cũng muốn thử sao?
Đàm Tiếu Tiếu cười như ma quỷ, nhìn Tra Thái Lâm đang nằm dưới đất một cái, Tra Thái Lâm sợ quá hét lên:
- Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi thật sự tới cùng hợp tác làm ăn với tập đoàn Hoành Không các anh. Lẽ nào ngay cả năng lực bảo vệ cho khách hàng, tập đoàn các anh cũng không có sao?
- Đủ rồi, mau giải độc đi.
Diệp Phàm vừa nghe đã không thấy vui.
- Tức giận sao, không phải là trừng phạt một chút sao. Ta chỉ là muốn tới để giúp chàng trút giận thôi. Bọn người này có ít tiền, nhưng rất cao quý, chúng ta phải khiến cho những người cao quý này mất mặt, ha ha ha...
Đàm Tiếu Tiếu nói câu này rồi rất có thể gây hiểu lầm, Diệp Phàm nhướn lông mày, chỉ tay vào đám người ‘Thằng ngốc’.
- Khoan đã, để tôi giải độc không được sao?
Nhìn thấy động tác của Diệp Phàm vừa ra tay, Đàm Tiếu Tiếu vội nói, lại đưa ngón tay ra, Chủ tịch Tra lập tức yên tĩnh trở lại. Hắn phát hiện ra mình đang cởi trần, sắc mặt rất khó coi.
Tra Thái Lâm vội vàng bò từ dưới đất lên đưa cho Chủ tịch Tra chiếc áo, lúc đó mới phát hiện ra mình chỉ mặc có một chiếc áo. Nếu cởi áo ra thì chính anh ta cũng phải ở trần rồi, nhất thời cảm thấy xấu hổ chẳng biết phải làm sao.
- Ý Hùng, mang cho Chủ tịch Tra một chiếc áo.
Diệp Phàm hướng ra cửa hô lớn, hắn đoán rằng Khổng Ý Hùng nhất định là bị người của Ngũ Độc giáo khống chế rồi.
Quả nhiên là không có âm thanh gì.
- Đàm Tiếu Tiếu, ngươi muốn ta tức giận đúng không?
Diệp Phàm đột nhiên thể hiện khí phách.
- Để anh ta vào.
Đàm Tiếu Tiếu ra hiệu, Khổng Ý Hùng sợ hãi bước vào. Nhìn thấy Diệp Phàm vẫn bình tĩnh ngồi đó, cũng thấy yên tâm hơn. Nhưng mà đúng lúc đó anh ta cũng nhìn thấy tình trạng thê thảm của chủ tịch Tra, cũng chỉ biết thở dài mà thôi.
Diệp Phàm ra hiệu cho Khổng Ý Hùng ở phía sau vào trong phòng lấy ra chiếc áo khoác đưa cho Chủ tịch Tra khoác vào.
- Công chúa, làm thế nào để trừng trị bọn người kia ạ?
‘Thằng ngốc’ xin chỉ thị.
Một tiếng “huỵch” vang giòn, ‘Thằng ngốc’ bị ăn một cái tát, cả người hắn văng ra đập vào vách tường rồi lại rơi xuống đất.
- Ta đang cùng tổng giám đốc Diệp nói chuyện và uống trà, ngươi dám xen vào sao? Một chút quy tắc cũng không hiểu.
Lúc Đàm Tiếu Tiếu nói những lời này bộ dạng vẫn đang cười tít cả mắt lại.
Đàm Tiếu Tiếu cũng biết được ‘Thằng ngốc’ kia cũng có vẻ không phục chính mình. Vậy nên nhân cơ hội này phải cho hắn một bài học mới được.
- Rất xin lỗi công chúa.
‘Thằng ngốc’ mặt đỏ bừng, vẫn còn dương cây cung hướng về phía Đàm Tiếu Tiếu.
- Tốt lắm Đàm Tiếu Tiếu, ta còn muốn bàn chuyện làm ăn cùng Tra Đổng, các người đem Tra Bỉ Thử cút hết cả đi.
Diệp Phàm nói.