- Bọn họ muốn Vệ Quốc phải chết mà.
Diệp Phàm chau mày nói.
- Chết cũng không phải chết mà có thể là ngồi tù cả đời.
Bao Nghị nói, :
- Chúng tôi không thể cứ thế vào, thế nên Xa Thiên đành lén lút vào.
Dùng một phương pháp đặc biệt, tên anh hai kia đã không biết, chúng tôi đã ghi chép hết lại sự việc.
Đương nhiên những thứ này âm thầm sẽ là chứng cứ, không thể thấy được. Chỉ là tên anh hai tôi đang lo lắng hắn ta sẽ thay đổi bất thường, chỉ sợ đến lúc đó lại trở mặt thì phiền.
- Ừ, nếu như hắn biết là ám chỉ hắn để nói ra thì chắc chắn là sẽ thay đổi. việc này không thể chậm trễ được, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi.
Diệp Phàm nói, :
- Nhưng đã điều tra ra ai là người xui khiến hắn không?
- Anh hai này không chịu được, nói là chính là Sở trưởng sở tạm giam Ngô Hoài Bao chỉ dặn. Nhưng có chúng cứ thì anh ta lại không có.
Xa Thiên nói :
- Nhưng cũng không cần phải lo lắng, trên người Anh Hai, tôi dùng thủ đoạn đặc biệt, tin rằng hắn ta nếu sợ chết thì cũng không dám cắn người điên loạn lên đâu.
- Giờ anh lập tức đi đi, đưa cái này cho anh ta xem. Yêu cầu anh ta nhanh chóng gặp Ngô Hoài Bao.
Sau đó yêu cầu Anh Hai đó đưa ra những thứ ám hiệu, những thiết bị này anh cũng mang đến cho hắn ta.
Diệp Phàm lấy ra một hạt đụ tằm lớn và một tờ giấy đưa cho Xa Thiên, Xa Thiên cũng đã biết cách dùng bởi vì cũng đã có lần cùng đi với Diệp Phàm rồi.
Giấy chứng nhận chính là để định tâm còn hạt đậu kia là để nghe lén đó. Không cần nói đên sở trưởng sở tạm giam huyện có tìm ra được không, ngay cả nhân viên trên tỉnh cũng không thể nhận ra được.
Xa Thiên vội vàng đi, đối với một sở tạm giam nhỏ như thế thì Diệp Phàm chẳng phải lo lắng gì.
Ba tiếng sau Xa Thiên đã quay lại.
- Trông sắc mặt anh thế kia chắc chắn là có tiến triển rồi đún không?
Diệp Phàm cười nói.
- Thấy giấy tờ này của anh tên anh Hai kia còn dám nói gì nữa, đã đồng ý là phối hợp rồi, tranh thủ để lập công.
Hắn ta cũng có chút kiên nhẫn, dù sao cũng là xã hội đen. Dùng chút thủ đoạn để có thể lừa Sở trưởng Ngô mà.
Sau đó còn giả bộ là từng bước “lập công”. Để cho Đỗ Vệ Quốc chết cũng không có chỗ chôn, còn muốn bày ra tội danh gì khác.
Sở trưởng Ngô cũng không hoài nghi gì, dù sao đây cũng là trại tạm giam, là địa bàn của ông ta.
Sở trưởng Ngô tin rằng tên anh Hai kia có thế nào thì cũng không thể phản lại ông ta được, như thế có khác nào tìm đường chết đâu.
Kết quả tự nhiên lại lòi ra một chút ám chỉ. Tôi giờ đã lấy lại, mà để một thiết bị nhỏ gắn lên trên người anh ta.
Chúng ta đều có thế nắm bắt được tình hình bất cứ lúc nào được.
Xa Thiên cười nói.
- Tối nay ngay lập tức sẽ hành động, phải nắm được sở trưởng Ngô, ép người lên trên phải ra mặt. Đương nhiên, chúng ta cũng phải có chừng có mực.
Việc này chắc chắn là không thể tránh khỏi việc liên quan đến Chu Lâm Tùng. Nhưng lần này chúng ta là cứu người, chứ không phải là quản việc nhàn hạ gì cả.
Chúng ta không cần phải mất quá nhiều sức lực.
Diệp Phàm nói :
- Đương nhiên để cho một người nhất định bị trừng phạt cũng là đáng thôi.
Xa Thiên và Bao Nghị cũng hành động.
Diệp Phàm gọi điện cho Đoàn Hải Thiên, hỏi thăm tình hình của anh anh ta. Nếu lần này đến cũng phải đi chào hỏi anh Đoàn Hải Thiên mới được.
Trời vừa rạng sáng Bao Nghị và Xa Thiên đã vội vàng trở về.
- Sở trưởng Ngô nói là việc này do Phó cục trưởng cục công an thành phố là Lưu Bình Xương đã có chỉ thị xuống, mà ông ta còn là cốt cán của chủ tịch thành phố Chu Lâm Tùng đó.
Anh Diệp, có cần phải điều tra tiếp lên trên nữa không. Có thể nếu cứ tiếp tục tiến hành thì chắc chắn sẽ lien quan đến Chu Lâm Tùng mất. Mẹ kiếp chỉ trong nháy mắt đã khiến chủ tịch thành phố như một trò chơi.
Tuy nói là chức chủ tịch Huyện nhưng người ta còn là cán bộ cấp Phó giám đốc sở mà.
Bao Nghị vẻ mặt hưng phấn nói.
- Không cần, đến Lưu Bình Xương dừng lại là được rồi. Còn nói về Chu Lâm Tùng, ha ha chắc chắn ông ta sẽ phải biết được mùi sợ hãi.
Tin chắc là khi chúng ta đã ra tay thế này thì sau này ông ta cũng không dám gây khó dễ cho nhà họ Đỗ đâu. Tôi muốn chủ tịch Chu phải nhớ đến ân đức của nhà họ Đỗ.
Ở thành phố An Tân này, ông ta đúng là muốn làm cái lồng cho nhà họ Đỗ rồi.
Diệp Phàm cười nói:
- Đánh người cũng không cần phải đánh cho đến chết, cách này còn thích hợp hơn việc trực tiếp đánh vào Chu Lâm Tùng.
Mà ông ta có thể ngồi lên vị trí đó có thể cũng đã có hậu thuẫn đằng sau, chúng ta có điều tra thì điều tra Lưu Bình Xương dễ dàng hơn.
Nhưng nếu như điều tra ra Chu Lâm Tùng thì chắc cũng khó khăn hơn.
- Đúng chỉ lộ ra thân phận anh chắc chắc Chu Lâm Tùng cũng không dám.
Bao Nghị cười nói.
- Ừ, lộ thì cũng lộ đúng rồi, thường thì không lộ nhưng lẫn này nhất định tôi phải lên giọng rồi. Vì nhà họ Đỗ tôi phải lên tiếng. Mẹ kiếp, danh hiệu trợ lý cũng đã đến lúc phải mang ra rồi.
Diệp Phàm cười nói.
Sang ngày thứ hai.
Nhà họ Đỗ sống trong một căn nhà nhỏ hai tầng trong khu ngoại ô thành phố Đồng Thương, nhìn thì rất cũ, nhưng lại không phá đi. Xem ra thường ngày cũng được xử lý đến.
- Ôi, trước đây sống trong thành phố, mà còn có nhà đến 200 mét vuong. Chỉ là sau khi Vệ Quốc xảy ra chuyện đã phải bán hết đi rồi. Đó chỉ để phục vụ cho việc “điều động kinh phí” để đưa Vệ Quốc ra. Không ngờ bỏ ra bao nhiêu tiền mà người vẫn trong tù. Hơn nữa lại còn không để cho chúng tôi gặp mặt, họ đúng là ức hiếp người quá đáng.
Đỗ Thành đón Diệp Phàm rồi nói.
- Vụ việc này là do cục công an thành phố An Tân làm, hiện giờ Chu Lâm Tùng là người phụ trách công việc của An Tân. Công an cũng không phải là do ông ấy nói là được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, giờ đang trong giai đoạn điều tra chứng cứ, cục công an dựa vào cái gì cũng không thể khiến chúng tôi gặp mặt được. Chúng tôi chỉ muốn gặp một lần, cho dù là phạm tội giết người cũng phải có cơ hội như vậy không?
Đỗ Thành nói.
Chị dâu của Đỗ Thành – Mộc Thủy Hương rõ ràng là tiều tụy đi trông thấy,
mặt đã sưng cả lên rồi. Nghe nói Ngô Đại Thuận còn chưa đến 50 thì chắc chắn Mộc Thủy Hương cũng không quá 50 được.
Nhưng, giờ nhìn chị ấy thì đúng như một bà già 60 vậy. Những ngày này đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến chị ấy phải lo lắng rồi.
Thấy Diệp Phàm bước vào, Mộc Thủy Hương nắm chặt tay Đỗ Thành hỏi:
- Chú à, có phải là có tình hình rồi sao, Vệ Quốc có thể được ra ngoài không?
- Chị dâu, không phải lo. Vị này là chủ tịch Diệp của tập đoàn Hoành Không. Ngày trước anh ấy và anh trai là bạn thân. Nghe nói đến chuyện của anh, anh ấy đã ngay lập tức đến đây. Việc này để cho anh ấy lo liệu.
Đỗ Thành nhanh chóng giới thiệu.
- Bí thư Diệp, ôi…
Mộc Thủy Hương hai vai run rẩy, khóc òa lên.
- Chị, đã khiến chị phải khổ rồi, chúng tôi đã đến muộn rồi, chị yên tâm, việc của Vệ Quốc cứ để cho chúng tôi. Nếu không khiến cậu ấy ra được thì tôi không còn là Diệp Phàm nữa.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên vai Mộc Thủy Hương, an ủi.
- Bí thư Diệp, uống trà… uống trà…
Mộc Thủy Hương nói năng đã lộn xộn.
- Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi để con pha trà.
Người con gái đứng bên cạnh nhìn rất giống Mộc Thủy Hương đã đến đỡ Mộc Thủy Hương.
- Cô là Mộc Hinh phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, bí thư Diệp, mời ngồi, mời uống trà.
Mộc Hinh đỏ mặt, có chút sợ hãi nói.
- Có muốn gặp anh của cô không?
Diệp Phàm hỏi.
- Muốn, đến mơ cũng muốn gặp, mẹ tôi cũng muốn đến ngã bệnh rồi. Từ khi anh bị bắ đều đã không được gặp, nghe nói trong đó rất lộn xộn, vàng thau lẫn lộn thôi, cái gì cũng có.
Sao anh có thể chịu nổi. Mà việc này lại có người hãm hại, chỉ sợ là những người này có thể đánh anh ấy, anh ấy bị đánh chết thì sao?
Đã có người bị đánh chết rồi mà. Bí thư Diệp, xin anh cho chúng tôi đi gặp anh ấy đí? Mộc Hinh tôi nguyện làm thân trâu ngựa để đền ơn lại.
Mộc Hinh đột nhiên dung cảm, nước mắt tuôn rơi, quỳ trước mặt Diệp Phàm.
- Đứng dậy, con của Đỗ Nhất Sinh phải mạnh mẽ chứ. Đứng dậy, chúng ta đến sở tạm giam, gặp anh của cô.
Diệp Phàm đau xót trong lòng, nét mặt nghiêm túc.
- Thật sự là có thể gặp được sao hả bí thư Diệp?
Mộc Thủy Hương cũng có chút không tin, tội ngiệp ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm.
- Nhất định có thể, chúng ta đi thôi.
Diệp Phàm gật đầu, mấy người liền cảm kích, Mộc Thủy Hương bảo người mua ít thức ăn bồi bổ, mấy người lên xe đến thẳng trại tạm giam của An Tân.
Nhưng giữa đường Diệp Phàm và họ đã tách ra. Diệp Phàm và Bao Nghị đến thẳng cục công an thành phố An Tân mà đi.
- Đồng chí, cục trưởng của các anh đâu?
Vừa bước vào cửa thấy một đồng chí cảnh sát, Bao Nghị đã liền hỏi.
Vừa thấy Bao Nghị có thái độ thế, anh cảnh sát kia đã đứng không vững, bởi vì người ta uy nghiêm, vừa mở miệng đã hỏi đến cục trưởng.
- Cục trưởng của chúng tôi, đồng chí, tôi cũng không biết là anh ấy có trong văn phòng không. Có thể anh ấy có việc, hay là để tôi đưa các anh đi một vòng nhé.
Đồng chí đó nói.
- Đi.
Bao Nghị nói.
Ba người đi vào văn phòng của Cục trưởng.
Vận may đúng là không tồi, đúng lúc cục trưởng Thái Hưng đang trong văn phòng.
Nhưng thư ký của ông ta nói là Cục trưởng đang bận việc nên phải hẹn trước.
- Gọi anh ta lập tức ra đây, lãnh đạo của chúng tôi cũng đến tuần tra đây.
Bao Nghị uy nghiêm nói.
Thư ký Tôn không dám chậm trễ, nhanh gõ cửa vào hồi báo.
Một người tầm ba mươi, đầu hói, một người có vóc dáng gầy đi ra, bên cạnh còn có một người cao, gầy.
- Đồng chí, anh là?
Thái Hưng Đông có chút nghi ngờ, hỏi Bao Nghị, bởi vì Diệp Phàm có chút điềm tĩnh nhưng còn quá trẻ.
Cục trưởng Thái đã nghĩ Bao Nghị chính là lãnh đạo. Diệp Phàm sẽ được coi là nhân vật thư ký thôi.
Nhưng cục trưởng Thái có chút không hiểu. Thư ký mà lại đứng trước thế này sao, lãnh đạo lại đi đằng sau sao. Quy tắc sao lại ngược lại thế này.
- Anh là cục trưởng Thái?
Bao Nghị hỏi.
- Vâng, đồng chí, anh là?
Thái Hưng Đông vẫn khách sáo nói.
- Ồ, tôi là Bao Nghị, bên sở công an tỉnh Thiên Vân. Vị này là trợ lý Diệp của bộ trưởng bộ công an.
Bao Nghị giới thiệu.
- Trợ lý Diệp, chào anh, Thái Đông tôi đã thất lễ rồi.
Thái Đông Hưng nhanh chóng lui lại chào một tiếng, sau đó đưa hai tay ra.
- Xin chào trợ lý Diệp, tôi là Lưu Bình Xương.
Lưu Bình Xương cũng rất nhiệt tình, thấy Thái Hưng Đông bắt tay Diệp Phàm xong cũng đưa tay ra bắt.
- Anh chính là đồng chí Lưu Bình Xương sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, là tôi ạ.
Lưu Bình Xương nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.
- Cục trưởng Thái, chúng ta nói chuyện chút.
Diệp Phàm nói, nhìn Lưu Bình Xương nói :
- Đồng chí Lưu Bình Xương, anh cũng vào đi.
Thái Hưng Đông lập tức dẫn Diệp Phàm vào văn phòng, Lưu Bình Xương cũng ngồi bên cạnh, anh ta dường như cũng đã cảm nhận được gì.
- Cục trưởng Thái, trong Bộ đã nhận được cái này.
Diệp Phàm ra hiệu cho Bao Nghị lấy tài liệu ra.
Thái Hưng Đông tuy nghi ngờ nhưng vẫn cung kính nhận lấy.