Thiên Sinh Bát giống như đang bay trên không trung vậy, trên đầu treo một cái khinh khí cầu lớn. Tuyết Nha Nha này cũng thật là thông minh, Đương nhiên, sức lực của Tuyết Nha Nha cũng khiến người ta kinh ngạc.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, giống như không chỉ có mình Tuyết Nha Nha. Trước tiên Tuyết Nha Nha kéo khí cầu chạy đi, đằng sau không có hai lão già phụ giúp Thiên Sinh Bát. Cứ như vậy, Thiên Sinh Bát giống như bay trên không trung vậy.
Diệp Phàm lấy kính viễn vọng đưa cho Xa Thiên, Xa Thiên cũng trố mắt đứng nhìn một hồi. Ngưu Bá cướp lấy chiếc kính viễn vọng nhìn nhìn, thầm nói: “Thì ra là thế, tuy nhiên, em gái nuôi của tôi làm sao lại có thể lợi hại như thế được. Nếu không biết chúng ta đuổi theo nhanh hỏi một chút.”
- Hỏi tật xấu à, anh muốn chết thì đi mà hỏi.
Xa Thiên tức giận hừ nói:
- Em gái nuôi của tôi sao có thể đối xử với tôi như thế được?
Ngưu Bá có chút không phục.
- Nói như thế cũng không chính xác, anh hãy suy nghĩ một chút, một cái tát của em gái nuôi anh có thể khiến anh từ thập đẳng khai nguyên đến cao thủ thập đẳng đỉnh giai. Nghĩ xem có lợi hại hay không?
Diệp Phàm cười nói:
- Anh nói em gái nuôi tôi là một cao thủ tuyệt đỉnh sao?
Ngưu Bá cũng không ngu, kịp phản ứng lại:
- Anh cứ nói đi?
Xa Thiên châm chọc nói:
- Không phải là cao thủ tuyệt đỉnh mà ngay đầu tiên Ngàn Sinh Bát này đã tin tưởng rằng có thể dùng treo ngược người lên.
- Sao có thể như thế được, em gái nuôi của tôi mới có mười mấy tuổi, dù có tập võ trong bụng mẹ cũng không thể đạt đến trình độ này được. Hồi nhỏ tôi đã từng đi phiêu lưu nên mới gặp vận may tốt đấy, tuy nhiên, cũng ba mươi tuổi đầu mới đạt thập đẳng đấy.
Ngưu Bá có chút không tin:
- Anh nói cái gì, anh so sánh cái gì với anh Diệp của chúng tôi vậy?
Xa Thiên tiếp tục đả kích Ngưu Bá:
- Ôi.
Ngưu Bá thở dài:
- Với tốc độ như thế này, đoán chừng tối nay sẽ tới Hồng Diệp Bảo.
Diệp Phàm nói:
- Chưa chắc, ban ngày cô ấy không nên vận chuyển đồ vật lớn như thế, như vậy không dọa chết người sao?
Ngưu Bá nói một cách khó chịu:
- Cũng phải, vận chuyển chậm chậm thôi.
Diệp Phàm cười nói:
Sau đó, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phí Đống, nói rõ việc này cho anh ta. Ngưu Bá đã cùng với Diệp Phàm và Xa Thiên đã đến Hồng Diệp Bảo. Tin rằng Ngưu Bá nhìn cao thủ kỳ lạ Tuyết Nha Nha cũng có chút mất mặt.
Buổi chiều ngày hôm sau một mình Diệp Phàm muốn đến tổng bộ Hoành Không, Bao Nghị gọi điện đến, nói:
- Anh Diệp, sự việc có vẻ không ổn.
- Nhanh như vậy sao?
Diệp Phàm hỏi:
- Thái Hưng Đông và Lưu Bình Xương vốn không chơi cùng nhau, trước đây Thái Hưng Đông đã nén giận, đó là bởi vì anh ta biết Lưu Bình Xương là thiết cán của thành phố Lưu Lâm Tùng.
Ngay cả Bí thư Thành ủy Võ Đông Sơn cũng bỏ thành phố Lưu Lâm Tùng mà đi rồi, Thái Hưng Đông ngay cả chức Bí thư Đảng ủy Công an cũng chưa từng nắm qua huống chi chức ủy viên thường vụ Chủ tịch thành phố, cục trưởng cục công an sao có thể động đến chủ tịch tỉnh Lư được?
Tuy nhiên, gần đây bởi vì chức Bí thư Đảng ủy thành phố Đồng Thương vẫn còn trống, Thái Hưng Đông đương nhiên sẽ suy nghĩ rồi.
Mà Lưu Bình Xương vẫn mơ ước vị trí của Thái Hưng Đông. Hai người sớm đã bắt tay vào tranh giành rồi. Bây giờ bị anh ép, ngược lại Thái Hưng Đông cũng không đếm xỉa đến.
Nếu không bắt Lưu Bình Xương anh chắc chắn cũng sẽ không để anh ta ăn đâu. Nếu mượn người của anh để bắt Lưu Bình Xương, cũng đã giải quyết được một đối thủ đáng gườm rồi.
Hơn nữa, việc này, mặc dù Chủ tịch thành phố Lưu cũng chỉ có thể câm điếc không dám đứng ra. Bởi vì, Thái Hưng Đông đã nhìn ra mưu kế rồi.
Việc này, không chừng còn có thể nhình rõ chủ tịch thành phố Lưu rồi, khiến anh ta không dám ra tay với chính mình nữa. Mà chủ tịch thành phố Lưu chắc chắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng rồi.
Nếu trợ lý Diệp thực sự muốn tìm hiểu sâu việc này, không chừng Lưu Lâm Tùng còn bị bới tung lên. Bởi vậy, có nhiều nguyên nhân gộp lại, chuyện của Thành phố Đông Thương từ Thành ủy đến Đảng ủy công an cũng đã bắt đầu vào cuộc rồi. Nhưng Lưu Bình Xương cũng không thể đứng vững được, bản thân cũng không biết thế nào. Tuy nhiên, người này nói chính anh ta là chủ mưu, nhận tiếng xấu cho Lưu Lâm Tùng.
Mà sự việc của Đỗ Vệ Quốc cũng đã xử án sai rồi. Khôi phục chức vụ ban đầu, hơn nữa, nghe nói đã đề cử đồng chí Đỗ Vệ Quốc làm Phó chủ tịch thành phố Đồng Thương.
Bao Nghị nói:
- Nếu xét xử như vây thì thôi, anh chuẩn bị một chút rồi lên tổng bộ.
Diệp Phàm nói:
- Anh Diệp, Thái Hưng Đông nói là muốn tự anh ta đến báo cáo kết quả xử lý với anh.
Bao Nghị nói:
- Hơn nữa, Chủ tịch thành phố Lưu nghe nói anh đã tới rồi, nói là nếu có rảnh rỗi muốn mời anh ăn một bữa cơm.
- Thái Hưng Đông tự mình đến đây, anh nói xem anh ta đang tính toán cái gì đây?
Diệp Phàm cười nói:
- Việc này rất đơn giản, đoán chừng là muốn cầu xin anh ra mặt cùng với sở công an tỉnh Điền Nam nói một chút.
Bổ nhiệm Bí thư đảng ủy bộ công an bên này cũng rất quan trọng. Về phần chủ tịch thành phố Lưu, đoán chừng cũng là muốn lấy lòng anh.
Bằng không, với tình thế nà đoán không chừng Đỗ Vệ Quốc sẽ nhận chức đấy. Tuy nói cấp bậc vẫn là phó phòng, nhưng chức vụ của Phó chủ tịch và Đỗ Vệ Quốc nếu như đem so sánh giống như một người trên trời một người dưới đất vậy.
Bao Nghị cười nói:
- Về việc này chủ tịch thành phố Lưu có thể hiện thiện chí là bỏ qua, chúng ta cũng không phải người nhu nhược, nhưng cũng không cần phải quản chuyện linh tinh này.
Diệp Phàm nói:
Buổi tối đã tới tổng bộ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa mới rửa mặt, Khổng Ý Hùng vội vàng mang theo cặp công văn vào. Từ xa đã gọi:
- Không xong rồi, đã xảy ra chuyện rồi bí thư Diệp à.
- Sợ cái gì, cứ nói từ từ xem nào.
Diệp Phàm vừa rửa mặt vừa hừ nói:
- Khương Quân đã bị bắt rồi.
Lời Khổng Ý Hùng vừa mới nói ra, chính Diệp Phàm cũng khá sợ hãi, đặt tay vào trong chậu, hỏi:
- Sao lại thế này, nói mau.
- Lúc sáng, chính Bạch Vân Am Mộc Chu Lệ kia nghe nói mẹ cô ta bị bệnh nên đã vội vã trở về rồi.
Bởi vì không gọi được xe nên Chu Lệ đã gọi điện cho Khương Quân, Khương Quân tự mình lái xe đến trở cô ấy về.
Tuy nhiên, vừa mới về đến nhà thì phát hiện ra mẹ cô ấy không bị bệnh, ngược lại trong nhà lại xếp ra hơn mười cái bàn.
Hơn một trăm người đang vui sướng, Vừa nhìn thấy cô Mộc thì đều chúc mừng. Cô nàng Mộc cũng không hiểu ra sao, vội vàng vào phòng, không ngờ phát hiện thấy Lý Chí của nhà Lý gia và viên tư lệnh Lý Thành Thọ đều ở đây.
Mà viên tư lệnh Lý
lại đang nói chuyện thân mật cùng với cha mẹ Mộc Chu Lệ. Vừa thấy cô Mộc bước vào, mẹ anh ta Nông Ngọc Kiều nhanh chóng vô cùng thân thiết kéo Mộc Chu Lệ qua một bên.
Nói là Lý Chí rất chung tình, muốn cưới Mộc Chu Lệ. Cho nên, anh ta muốn biết cô bây giờ thế nào, hôm nay Mộc gia đưa bạn bè thân thiết đến đây chính là muốn làm lễ đính hôn cho Mộc Chu Lệ và Lý Chí.
Tôi vẫn còn là ni cô, đính hôn cái gì? Thái độ của Mộc Chu Lệ kiên quyết. Tuy nhiên. Lý Chí đã tới. Gượng cười nói là ni cô không có việc gì cả, giữ lại tóc dài là hoàn tục thôi mà.
Đợi qua nửa năm mới tổ chức hôn sự thì lúc đó tóc cũng đã dài rồi. Mộc Chu Lệ tức giận. chỉ vào Lý Chí mà mắng, mắng y hạ lưu xấu xa.
Lý Chí nóng nảy, không ngờ trong đại sảnh lại kéo tay Mộc Chu Lệ đi. Còn nói là cha mẹ của cô đã đồng ý gả Mộc Chu Lệ cho y rồi, sau này Mộc Chu Lệ chính là bà xã của y.
Khương Quân vừa mới từ bên ngoài bước vào lập tức xông lên tách hai người ra. Lý Chí tiện tay cầm chiếc ghế bên cạnh đập tới tấp.
May mắn thân thủ của Khương Quân giỏi, tránh được. Chiếc ghế kia ngược lại lại đập trúng đầu Lý Chí.
Ngay sau đó, đầu người này bị đánh, máu chảy ròng ròng. Lý Thành Thọ chú của Lý Chí vừa nhìn thấy, lập tức nói bỏ ra.
Bật người từ bên ngoài vào qua mấy quân nhân vây lấy Khương Quân. Khương Quân ngay lập tức bị đánh ngã, bị thương nhiều chỗ.
Không có cách khác, lại không phản kháng được còn đang bị đánh thừa sống thiếu chết. Khương Quân tiện tay cầm ghế băng ngăn cản.
Không ngờ Lý Thành Thọ làm mặt lạnh đứng bên cạnh xem cuộc chiến. Mộc Chu Lệ vừa nhìn thấy, khóc bảo Khương Quân đi mau, đừng lo cho cô nữa.
Nhưng Khương Quân không chịu đi, kết quả là không có cách nào cả, cuối cùng, Khương Quân vẫn bị Lý Thành Thọ gọi người trói lại.
Bởi vì không ngờ cảnh vệ của Lý Thành Thọ rút sung ra.
Khổng Ý Hùng lo lắng nói:
- Người bây giờ đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi:
- Bọn họ nói Khương Quân tấn công quân nhân, bị nhốt ở phân khu Giang Hoa Quân.
Khổng Ý Hùng nói:
- Bí thư Ngũ đã nhanh chóng đi giải quyết rồi, chỉ có điều cục trưởng tạm thời không có ở đó.
- Chúng ta lập tức đuổi theo.
Diệp Phàm nói, đưa Khổng Ý Hùng đến cục công an Hoành Không mấy nhân viên công an vội vàng chạy tới khu Giang Hoa.
Sau ba giờ đến thành phố Giang Hoa đã hơn tám giờ tối rồi.
Từ bên này đi thẳng đến quân khu Giang Hoa, vừa mới tới cửa, thấy Ngũ Vân Lượng đã sớm ở đó đợi rồi.
- Tình hình như thế nào rồi.
Diệp Phàm hỏi:
- Không cho gặp người.
Ngũ Vân Lượng tức giận nói:
- Lý Thành Thọ có ở nhà hay không?
Diệp Phàm hỏi:
- Có. Tôi mới từ bên kia về. Tuy nhiên, thái độ của người này cứng rắn như sắt vậy. Việc này lại rơi đúng vào cháu họ của ông ấy, mà trước mặt ông ấy cháu của họ bị đánh, tất nhiên sẽ không chịu dàn xếp rồi.
Ngũ Vân Lượng nói:
- Đi vào!
Diệp Phàm nói, mấy người vội vàng đi vào phòng của Lý Thành Thọ.
Vừa hỏi mới biết đồng chí Lý Thành Thọ còn đang ở phòng họp. Diệp Phàm cũng không chờ được, đi thẳng đến phòng họp.
Tuy nhiên, hai tên thủ vệ làm mặt lạnh đứng hai bên cửa không cho vào.
Diệp Phàm ném giấy chứng nhận ra,nói:
- Tôi là người của bộ công an tới, có việc gấp muốn tìm tư lệnh viên Lý.
Hai tên thủ vệ kiểm tra một chút thấy cấp bậc cao như vậy cũng không dám chậm trễ, một người đi vào thông báo. Không lâu sau mở cửa, Lý Thành Thọ nhanh chóng đi đến.
- Trợ lý Diệp đã trễ thế này còn tới tìm tôi, có chuyện gì không?
Lý Thành Thọ nhìn Ngũ Vân Lượng đứng bên cạnh Diệp Phàm, lập tức hiểu ra, khuôn mặt tươi cười lập tức tắt hẳn lại, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc.
- Chúng tôi tới đây là đòi một người.
Diệp Phàm nói thẳng:
- Đòi người, ha ha, tôi không rõ. Có ai ở trong quân khu của chúng tôi đây?
Không ngờ Lý Thành Thọ cười cười.
- Khương Quân, anh ta là nhân viên làm việc ở tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Cục công an của tập đoàn chúng tôi muốn đưa người về. Có chuyện gì tập đoàn chúng tôi sẽ thành lập tổ điều tra điều tra rõ việc này.
Vẻ mặt Diệp Phàm đứng đắn nói:
- Nực cười, Khương Quân tấn công quân nhân ở quân khu của chúng tôi. Hơn nữa, tùy ý làm việc xấu, chẳng những tấn công quân nhân, mà còn cố ý gây thương tích cho công dân Lý Chí ở địa khu Giang Hoa, việc này, chúng tôi còn muốn đưa anh tar a tòa án xử theo pháp luật. Người này không trừng trị không thể được.
Vẻ mặt viên tư lệnh Lý ra vẻ chính nghĩa, nói:
- Tấn công quân nhân, các anh có chứng cứ không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Đương nhiên là có, nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, hơn nữa, ban bảo vệ của quân khu đang điều tra việc này. Tôi hy vọng trợ lý Diệp không nhúng tay vào việc này, việc này có lien quan đến việc tấn công quân nhân, không phải là chuyện nhỏ. Có một số việc, trợ lý Diệp sẽ rõ hơn tôi.
Lý Thành Thọ còn ra vẻ nhắc nhở Diệp Phàm một chút.