- Mình làm sao vậy, lại nghĩ tới một cậu nhóc?
Hạ Giai Trinh thầm trách:
Điều kỳ quái là càng muốn gạt đi thì ý nghĩ về Diệp Phàm lại càng hiện rõ, làm Hạ Giai Trinh thậm chí nghi ngờ mình bị tẩu hỏa nhập ma.
- Xuất 400 vạn là tốt, xem ra bản đại quy hoạch của mình lại tiến thêm một bước rồi.
Diệp Phàm mừng thầm, hỏi tiếp:
- Còn chuyện khu nhà ở của trạm phát điện tại xã Khanh Hương thì thế nào?
- Ai! Chuyện này chắc bên trong có ẩn tình, phó tổng Phạm ấp a ấp úng, biểu hiện hết sức khó khăn, chắc không hy vọng gì rồi, nói là sau khi ủy ban xã Khanh Hương chuyển đi thì nơi đó trở nên vắng vẻ, công nhân viên chức không ai muốn vào.
Lúc ấy tôi hỏi y tình huống thế nào thì y không trả lời.
Chuyện này chắc có gì đó khó nói, khộng biết trong tập đoàn bọn họ có người phản đối hay không.
Hạ Giai Trinh thở dài.
Không có mấy trăm vạn này thì tài chính của thị trấn Lâm Tuyền chắc sẽ phiền toái.
- Cô có dò ra tin tức gì không vậy?
Diệp Phàm chấn động, ngồi thẳng lên nhìn chằm chằm vào Hạ Giai Trinh.
Lúc trước hắn chưa ngồi lên chiếc ghế chủ tịch thị trấn có lẽ còn chưa lo lắng, nếu không có tiền tự Mâu Dũng sẽ phải đi tìm.
Hiện giờ đã ngồi lên chiếc ghế chủ tịch thị trấn này, nếu không có tiền thì mọi việc sẽ trút lên đầu hắn.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy chiếc ghế chủ tịch thị trấn không phải dễ ngồi như vậy, ngồi vào sẽ phải chịu cực khổ ra sao, trọng trách trên vai cũng nặng.
- Tôi nghe được một số tin tức, cũng không biết có phải nguyên nhân này không.
Hạ Giai Trinh ấp úng, hình như khó mở miệng.
- Chuyện này có quan hệ với tôi.
Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh bật thốt lên.
- Ừ! Nghe nói là thế.
Hạ Giai Trinh ngượng nghịu cười, vội vã cuối đầu tìm cách lựa lời.
- Nói nghe một chút.
Diệp Phàm nghĩ ngược lại cười nhạt, thầm nghĩ , “ Hừ! Có phiền toái sẽ phải giải quyết, mình không tin sẽ không biết được điểm mấu chốt.”
- Chủ tịch thị trấn Diệp có phải anh đắc tội với Cục trưởng Vương Thiên Lượng?
Hạ Giai Trinh hỏi.
- Ừ! Vào thời gian trước cháu y là Vương Tiểu Ba ở Thủy Vân Cư cưỡng bức bà chủ ở đó hầu rượu, còn muốn người ta hầu hạ qua đêm.
Tôi tức giận nên ra tay, vì thế kết thành thù hận.
Sau đó tiểu tử kia thông đồng với phó cục trưởng Cổ Thu Hoa dùng tư hình với tôi nên bây giờ còn đang nằm viện, chắc sau khi ra viện sẽ vào nhà tù.
Hôm trước Cục trưởng Vương Thiên Lượng có đánh cuộc với tôi ở cuộc họp thường vụ, sau đó nghe nói là giận ngất tại chỗ, bệnh tim tái phát.
Mối thù này lại càng lớn rồi, ha hả.
Diệp Phàm nhíu mày cười khổ.
- Khốn kiếp!
Hạ Giai Trinh đột nhiên mắng ra miệng, thấy Diệp Phàm có vẻ ngạc nhiên thì vội vàng giải thích.
:
- Chủ tịch Diệp, tôi không mắng anh.
Là Vương Tiểu Ba, quả thực là không bằng súc sinh.
- Ừ! Đích xác là đồ súc vật.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cục trưởng Vương Thiên Lượng có một em trai tên là Vương Á Triết, hiện giờ là phó cục trưởng cục điện lực thành phố.
Hạ Giai Trinh nói ra một cái tên làm Diệp Phàm cuối cùng hiểu rõ, hừ nói:
- Vốn là nghĩ thu được về tính sổ rồi chứ.
- Cũng không hẳn là ở phương diện này, Vương Á Triết dĩ nhiên là ra mặt cho Cục trưởng Vương Thiên Lượng và Vương Tiểu Ba.
Chuyện này là do phó tổng Phạm nói đến khu nhà ở của trạm điện tại xã Khanh Hương, đã được tổng giám đốc Trần Quang Thu của tập đoàn điện lực Mặc Hương gật đầu.
Bởi vì mảnh đất này thật ra cũng tốt, nếu xây ở địa bàn ủy ban nhân dân xã thì có thể tiết kiệm được trăm vạn, quan trọng là vị trí tốt.
Tập đoàn điện lực cũng không thiếu tiền, đúng ra là giàu đến chảy mỡ.
Bởi vì tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương trực thuộc cục điện lực thành phố nên phải báo cáo lên.
Để xét duyệt, ai ngờ vừa cầm đi đã bị phó cục trưởng phụ trách xây dựng cơ bản Vương Á Triết bác bỏ, nói là xã Khanh Hương đã sáp nhập, còn xây khu nhà ở ở đó làm gì.
Còn nói là đại biểu cho toàn thể công nhân viên chức của trạm điện, lý do nghe rất đường hoàng.
Sau lại có người đề nghị nói nếu không xây ở xã Khanh Hương vậy cũng nên xây ở thị trấn Lâm Tuyền, xây ở chỗ khác quá xa xôi.
Thị trấn Lâm Tuyền sau khi sáp nhập thì về phương diện giao thông sẽ thuận tiện, tuy nhiên vẫn bị Vương Á Triết bác bỏ, nói là tốt nhất xây ở vùng sát huyện thành Ngư Dương, cán bộ công nhân viên của trạm điện sẽ được hưởng thụ cuộc sống huyện thành….
Hạ Giai Trinh ra vẻ tức giận nói:
- Xây ở vùng sát huyện thành Ngư Dương rõ ràn là không thích hợp, ở xa như vậy, việc đi lại của cán bộ công nhân viên trạm điện sẽ rất khó khăn, cũng không dễ dàng chăm sóc người nhà, thật ra thì xã Khanh Hương xã còn có nhân viên ủy ban đóng ở đó, trường học bệnh viện, các phương tiện khác cũng còn nguyên, chuyện này thế mà y cũng nói ra được, nói trắng ra là muốn gạt tên Lâm Tuyền của chúng ta.
- Vương Á Triết chỉ là một Phó Cục trưởng, cán bộ cấp phó phòng.
Lão tổng Trần Quang Thu nghe nói chẳng những là tổng giám đốc của tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương mà còn kiêm chức phó cục trưởng cục điện lực thành phố.
Theo lý mà nói thì quyền lực còn lớn hơn cả cục trưởng Vương Thiên Lượng rất nhiều, tại sao lại không tranh giành, chuyện này cũng không rõ ràng.
- Chuyện này có khúc mắc, nghe nói cục trưởng cục điện lực Lô Đạo Thành chuẩn bị thăng lên làm Phó Chủ tịch thành phố hoặc là đến cục điện lực tỉnh làm Phó Cục trưởng.
Nếu y rời đi thì vị trí cục trưởng có mấy người đang nhìn vào, chỉ riêng trong cục điện lực thành phố Mặc Hương đã có tới bốn Phó Cục trưởng.
Ngoài thành phố cũng không kể đến, trước mắt người hy vọng nhất là thường vụ Phó Cục trưởng cục điện lực Lý Minh Toàn và tổng giám đốc tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương Trần Quang Thu.
Hai người này gần đây vận động vô cùng lợi hại.
Còn nhân vật số ba của cục điện lực là Phó Cục trưởng Vương Á Triết gần như không có hy vọng với vị trí này.
Mục tiêu của y chính là
cái ghế tổng giám đốc của tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương, đó cũng là mục tiêu của phó tổng Phạm.
Cho nên Vương Á Triết cùng phó tổng Phạm biến thành một đôi oan gia đối đầu, phó tổng Phạm nói lên chuyện sửa đường kia suýt nữa thì thành một điểm yếu để đối phương nắm thóp.
May là phó tổng Phạm cuối cùng cứng rắn, buộc lão tổng Trần Quang Thu lấy ra 400 vạn sửa đường.
Tóm lại có rất nhiều nguyên nhân, dù sao trạm phát điện cũng xây ở trong Ngư Dương, chúng ta coi như là địa chủ rồi.
Bọn họ muốn qua đây thì cũng phải nạp tiền lộ phí đi, tuy nhiên phó tổng Phạm gần đây đúng thật là khó xửa, 400 vạn kia đã là quyền lợi lớn nhất của y rồi.
Y nói thật xin lỗi anh, 400 vạn coi như bồi thường! Ai!
Hạ Giai Trinh thở dài nói, quan hệ trong quan trường quá mức phức tạp, có khi muốn nói rõ mà không được, có lúc muốn giải thích lại càng loạn hơn.
- Phó tổng Phạm cũng không dễ dàng gì, bí thư Hạ thử đoán xem Vương Á Triết và Trần Quang Thu có giao dịch gì hay không không?, hay đã đạt thành hiệp nghị gì, nếu không chuyện này đã thông.
Trần Quang Thu là phó Cục trưởng cục điện lực kiêm tổng giám đốc tập đoàn điện lực, thực lực chắc chắn mạnh hơn Vương Á Triết.
Vì sao khu nhà ở của trạm phát điện lại không thông qua, chỉ bằng thân phận tổng giám đốc của y cũng có thể cưỡng ép thông qua.
Tập đoàn điện lực tuy nói trực thuộc cục điện lực nhưng quyền lợi của một tổng giám đốc thì một phó cục trưởng có thể so sánh.
Diệp Phàm đưa ra đưa ra nghi vấn
- Ừ! Tôi cũng cho rằng bọn họ đã làm chuyện gì giao dịch sau lưng.
Trần Quang Thu muốn lên vị trí cục trưởng cục điện lực, nếu có Vương Á Triết ủng hộ thì chắc chắn sẽ tăng thêm cơ hội rất lớn.
Bởi vì anh trai Vương Thiên Lượng của Vương Á Triết là Cục trưởng cục tài chính thành phố.
Nếu y ra mặt ủng hộ cho Trần Quang Thu thì khả năng của Trần Quang Thu tăng lên rất nhiều.
Dù sao cục tài chính là quan trọng hàng đầu trong các cục của thành phố.
Cục trưởng Vương Thiên Lượng có thể ngồi lên vị trí này chứng tỏ có quan hệ rất tốt với bí thư thị ủy Dương.
Nếu không chuyện này làm sao rắc rối như vậy.
Hạ Giai Trinh cũng hơi nghi ngờ, dĩ nhiên đó đều là phán đoán.
- Nếu thật như vậy thì lần này phó tổng Phạm muốn lên vị trí tổng giám đốc chắc là khó khăn, có Trần Quang Thu ủng hộ thì Vương Á Triết chắc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Hơn nữa bản thân y là phó cục trưởng cục điện lực, trong cục cũng có tiếng nói.
Nếu phó tổng Phạm không thể đi lên thì chuyện khu nhà ở trạm điện đặt ở xã Khanh Hương chắc chắn không có hy vọng.
Đây chính là món tiền năm, sáu trăm vạn a!
Diệp Phàm nhíu mày, cảm thấy cái ghế chủ tịch thị trấn đúng là không dễ ngồi, nếu không có năm, sáu trăm vạn này thì đúng là kinh tế thị trấn sẽ gặp khó khăn, bản thân mình cũng vậy.
- Bản đại quy hoạch Lâm Tuyền cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tai hại nhất là nếu không có năm, sáu trăm vạn này thì chuyện của nhà máy giấy Lâm Tuyền cũng ảnh hưởng rất lớn.
Bởi vì chuyện mà chủ tịch Hồ Thế Lâm thỉnh cầu xây nhà xưởng cho nhà máy giấy Lâm Tuyền chắc sẽ bị đình trệ.
Chủ tịch huyện Trương Tào Trung đã đồng ý xuất ra 200 vạn, tuy nhiên còn phải chờ đến hai tháng sau.
Còn 300 vạn bản thân mình xin được các cục của thành phố nhưng sau khi trừ đi cũng chỉ còn khoảng 200 vạn
200 vạn tuy cũng là khoản tiền lớn, cũng là một năm tài chính thu vào của thị trấn Lâm Tuyền nhưng nếu nhét vào lỗ thủng này thì chắc nhân viên toàn bộ thị trấn sẽ uống gió tây bắc mà sống, nói chi đến triển khai công tác.
Nguyên dự tính là từ khu nhà của trạm điện sẽ thu về năm, sáu trăm vạn rồi phân ra hai mươi tư vạn sẽ giải quyết vấn đề.
Bây giờ việc không thành thì còn giải quyết cái gì, lỗ thủng này còn rất lớn a.
Năm, sáu trăm vạn không phải là con số nhỏ, Diệp Phàm cảm thấy rất kỳ lạ.
Mấy ngày hôm trước mình ngồi cái ghế chủ tịch thì chưa cảm thấy già, chính là cái ghế của vị chủ tịch đã treo cổ Ngô Tín Dân, hôm nay lại cảm thấy bất đồng.
Cảm thấy dưới mặt ghế hình như gồ gề khó chịu.
Diệp Phàm cũng biết được là do nguyên nhân tâm lý, bởi vì chuyện khu nhà ở của trạm điện nên trong lòng khó chịu, lập tức điện thoại cho chủ nhiệm ban đảng chính Vương Nguyên Thành tới, bảo y lập tức đổi ghế.
Vương Nguyên Thành ngạc nhiên mất một thoáng, bởi vì một giờ trước y còn đặc biệt hỏi han Diệp Phàm.