- Chủ tịch huyện Chu, vẫn là một câu nói anh có chứng cứ hay không? Nếu không anh có nói nữa cũng vô ích, mà chuyện ma quỷ của sơn trang Chu Tước cũng đã có từ vài chục năm nay rồi. Điều này người Hoành Không cũng đã biết rồi, anh nói đi chủ tịch Chu, có phải là có chuyện này không?
Bao Nghị hôm nay đúng là mạnh bạo.
- Việc này…
Chu Nhất Đán không nói được gì.
- Lẽ nào chủ tịch Chu vẫn chưa nghe đến chuyện đó sao? Hôm nay trước mặt chủ tịch Bố, cùng các vị lãnh đạo trong tỉnh, mời anh cứ nói ra sự thật, anh có biết hay không? Đây là một vấn đề nghiêm trọng, điều tra là rõ liền.
Diệp Phàm hừ nói, ép đến cùng.
- Cũng nghe nói qua việc này rồi, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn thôi. Trên đời này làm gì có quỷ, chẳng qua là có một số người sợ, nhát gan nên nói vậy. Cái đó thì có thể chứng minh điều gì chứ, chẳng nói lên gì cả.
Chu Nhất Đán đỏ mặt nói.
- Lời đồn, lời đồn mà lại có thể truyền lại suốt mấy chục năm sao? Mà trước kia không phải cũng có người bị đánh sao, những người đó giờ vẫn ở trấn Hoành Không, hay là mời họ đến hỏi?
Mười mấy năm trước khi bí thư Diệp và tôi còn chưa đến Hoành Không, nên không thể nói là chúng tôi ngầm giở trò được.
Chẳng nhẽ hai chúng tôi lại không có việc gì làm hay sao?
Bao Nghị nói ra đột nhiên cười toáng lên.
- Chuyện lúc đó không giống như bây giờ, bây giờ cần phải đối chiếu. Đây rõ ràng là hành vi có âm mưu mà.
Cục trưởng cục công an Cái Phi của huyện Hoàng Cương chen vào phản kích.
- Ha ha như thế chỉ có thể chứng minh là các anh đã phạm phải việc đối kỵ với quỷ mà thôi, người ta chuyên đánh người xấu thôi có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, là một Đảng viên, lẽ nào anh cũng mê tín như vậy?
Chu Nhất Đán tức giận đến đỏ mặt tía tai.
- Sao nói như thế, đó mà là mê tín sao? Chủ tịch Chu, đừng có lung tung thế, bằng không tôi sẽ nói với chủ tịch Bố là anh đã bịa đặt lời nói của tôi đó.
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc này chúng ta không nói đến, hãy nói về chuyện của tập đoàn Tinh Đại trước đã.
Lưu Tiêu Thành vừa thấy đã liền lên tiếng, quay ra hỏi Diệp Phàm:
- Bí thư Diệp, anh nghĩ thế nào?
- Đầu tiên, các anh không hề nói với Hoành Không chúng tôi một tiếng mà đã tự mình ký kết hợp đồng với Tập đoàn Tinh Đại để khai thác núi Thông Thiên, như vậy đã là vi phạm quy định.
Mặc dù các anh nói là hợp đồng đó được ký trước khi trên tỉnh có công văn xuống, nhưng cũng không thể bỏ qua được chúng tôi đang nắm giữ Thông Thiên có phải không?
Chúng tôi không phải không đạt tình đạt lý, nhưng các anh lại chỉ trích tôi rằng đã ngầm âm mưu thủ đoạn lại với các anh.
Chuyện không có chứng cứ thế này mà anh cũng có thể nói ra sao, tôi cũng nói thật với các anh, Diệp Phàm tôi không thèm chơi trò tiểu nhân đó.
Còn nữa, việc của các anh không cần biết đến quyết định của chính quyền. Nhưng tôi muốn nói với người xa lạ. Các anh đúng là không biết sao?
Diệp Phàm nói đến đây liền đập bàn, nhìn Chu Nhất Đán nói :
- Đồng chí Chu Nhất Đán, anh phải nói rõ ràng, mấy ngày trước khi chính quyền còn chưa tuyên bố là Hoành Không quản lý trấn Hoành Không các anh có phải đã biết rằng chính quyền có quyết địn đó không? Nói.
Bố Hoa Thanh vừa nghe, đúng là muốn tức điên rồi, không ngờ Chu Nhất Đán lại sửng sốt nói :
- Chúng tôi biết.
- Ai nói cho anh biết?
Diệp Phàm cũng không thèm để ý đến Bố Hoa Thanh kia, lập tức ép đến cùng, đương nhiên là đã dùng hóa âm mê thuật rồi.
Giờ đã là thập nhị đẳng rồi, hóa âm mê thuật đột nhiên lại phát huy tác dụng.
- Ngày đó Bí thư Lưu đã có nói với chúng tôi.
Chu Nhất Đán đã không kịp điềm tĩnh, lại thốt ra.
Lập tức toàn hội trường đã ồ lên.
- Đồng chí Chu Nhất Đán, tôi nói với anh chuyện này bao giờ. Đó là quyết định của Tỉnh ủy, mà lại còn là quyết định của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đó.
Việc này, tất cả đều là bí mật trước khi tuyên bố ra, Lưu Tiêu Thành tôi có bao giờ được tham gia vào hội nghị cấp cao đâu.
Việc này, sao có thể biết được chứ, có phải anh đã quá hồ đồ rồi không?
Lưu Tiêu Thành đã tức rồi, môi cũng run lên, người không kiềm chế được, đứng lên.
- Tôi… khi nãy tôi có chút hồ đồ, nói sai rồi, chúng tôi chưa hề nghe nói đến.
Chu Nhất Đán đã phản ứng lại, nhưng tiếc rằng đã quá muộn.
- Chủ tịch Bố, đồng chí Chu Nhất Đán đúng là có vấn đề, lúc nói thế này, lúc nói thế kia.
Rõ ràng là biết ngay cả bên ngoài cũng biết sao. Hiện giờ lại lật lọng không thừa nhận, đồng chí này rất không thành thật.
Là chủ tịch huyện Hoàng Cương, là một chủ tịch quản lý mấy chục nghìn người, là một Đảng viên lão thành sao lại có thể không thành thật như vậy được?
Mà khi nãy các vị ngồi ở đây cũng đã thấy, Diệp Phàm tôi có dùng thủ đoạn gì đâu, chính là anh ta tự nói ra mà.
Đồng chí Chu Nhất Đán lại có thể không thành thực như vậy sao?
Diệp Phàm nói đến đây nhìn Bố Hoa Thanh một cái, nói :
- Có phải cần giải quyết không, bằng không có đồng chí như thế, thì hình tượng cán bộ của chúng ta chắc chắn là hỏng rồi.
- Chủ tịch Bố, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ. Khi nãy đã nói sai, nói sai rồi, chứ không phải Chu Nhất Đán tôi không thành thực. Chu Nhất Đán tôi là người trung thành, đã là Đảng viên lão thành bao nhiêu năm rồi, tôi biết được tính quan trọng của việc thành thật.
Chu Nhất Đán tối sầm mặt lại.
- Nói sai, nói sai, nói vậy cũng được sao? Anh nói rằng đó là cái tật nói của anh mà được à, về viết bản kiểm điểm cho tôi, rồi còn phải học ăn nói đi, thật không ra sao.
Bố Hoa Thanh cũng không còn cách nào, đành phải xử lý nhẹ thôi.
Bằng không Diệp Phàm chắc chắn sẽ bám riết lấy việc này không tha. Nhưng chủ tịch Bố cũng chỉ ám chỉ là ý “tật nói sai” của anh ta thôi. Nếu là nói sai thì những lời mà Chu Nhất Đán nói sẽ không phải sự thật.
- Chủ tịch Bố, chủ tịch Chu không phải là nói sai. Ông ấy nói đều là sự thật. Việc này
đồng chí Lưu Tiêu Thành trước khi ký hợp đồng cũng đã biết rồi.
Có thể thấy những đồng chí ở huyện Hoàng Cương cũng không coi quyết định của UBND Tỉnh là gì rồi.
Điều này có khác gì so với việc giải phóng mặt bằng để rồi nhận tiền bồi thường?
Loại hành vi này là không thể được, rõ ràng là lại làm ngược lại, việc này nếu như nói rộng ra chính là khinh thường quyết định của UBND Tỉnh.
Còn nhẹ hơn tức là tư chất và tác phong làm việc của ai đó có vấn đề.
Diệp Phàm cũng không thể bỏ qua vấn đề của hai người này.
- Đồng chí Diệp Phàm, nói ra thì cũng phải có chứng cứ chứ. Anh lại muốn hủy hoại Lưu Tiêu Thành tôi là có ý gì? Chủ tịch Bố, tôi thấy có đồng chí đang có vấn đề về tư tưởng. Là một cán bộ Đảng, không hề có căn cứ mà lại dám nói ra.
Lưu Tiêu Thành tức rồi, đã xông ra nói lại Diệp Phàm.
- Vừa rồi chính mồm đồng chí Chu Nhất Đán đã nói rồi đó thôi, cái này gọi là không có căn cứ sao?
Bao Nghị cũng hừ nói :
- Bí thư Lưu chắc cũng không thể nói các vị lãnh đạo ở đây đều mù, đều điếc chứ?
- Đúng vậy, lúc này đều có những tiếng nói xôn xao lên. Tôi không biết bản chất của bí thư Lưu rốt cuộc là thế nào? Nói ra rồi còn không nhận, còn phải là Đảng viên không?
Cung Trường Hỉ cũng lên tiếng rồi.
- Đó chỉ là doo đồng chí Chu Nhất Đán tức thì hồ đồ, nếu như Lưu Tiêu Thành tôi nói cục trưởng Bao anh giết người thì người khác có tin không? Nếu như theo logic của đồng chí Diệp Phàm thì người ta chắc chắn sẽ tin. Mà nếu thế thì anh đã phạm tội giết người rồi?
Lưu Tiêu Thành tím mặt, lại phản lại.
- Đồng chí Lưu Tiêu Thành, anh nói thế là không được. Bao Nghị tôi khi nào đã trở thành tội phạm giết người rồi?
Là bí thư huyện ủy Hoàng Cương, những chuyện không căn cứ thế này mà anh cũng có thể nói ra được sao? Chúng ta hãy nhân cơ hội có cả bí thư Cái ở đây để phân rõ ràng.
Bí thư Cái, anh nói xem, có phải đồng chí cấp dưới của anh có vấn đề không, đúng là bừa bãi.
Thậm chí những lời đó mà cũng nói ra được.
Bao Nghị lấy được khí thế, mũi súng lại chĩa về Cái Thiệu Trung rồi.
- Đồng chí Tiêu Thành đã quá lo lắng rồi, nhưng anh ta cũng chỉ là lấy ví dụ, Bao Nghị anh đừng quá tức giận, chỉ là ví dụ thôi mà.
Cái Thiệu Trung nói :
- Nhưng vấn đề của anh và Chu Nhất Đán lại không giống nhau. Anh chỉ là lấy ví dụ, còn khi nãy đồng chí Chu Nhất Đan lại như đã điều tra rồi.
- Bí thư Cái, tôi đúng là bị oan, cái tật nói sai của tôi vẫn thế. Chủ tịch Bố cũng đã nói rồi mà.
Chu Nhất Đán vừa nghe đã lo lắng, nói ra rất to.
- Đồng chí Nhất Đan, nói thì phải khách quan chứ. Lúc nào tôi đã thừa nhận, đã nói là anh có tật nói sai, đúng là vớ vẩn.
Bố Hoa Thanh cũng có chút tức giận, không ngờ anh lại kéo tôi vào à, Bố Hoa Thanh này không ngu như vậy đâu.
Mà khi nãy rõ ràng là thất sách của Chu Nhất Đan, việc này nếu thay đổi thì cũng chỉ có thể là cục diện xoay mà thôi.
Nếu muốn quay lại, thì chẳng phải là Bố Hoa Thanh tôi đã để lại ấn tượng không tốt trong các đồng chí cấp dưới sao.
- Bí thư Cái…
Chu Nhất Đán tội nghiệp nhìn Cái lão hổ, hy vọng ông ta có thể ra tay giúp.
- Khi nãy anh nói chính xác là bị bệnh nói sai sao?
Cái Thiệu Trung nghiêm túc hỏi.
- Đúng là tôi đã nói sai, nhất thời hồ đồ, nói sai rồi.
Chu Nhất Đá như cây cỏ cuối cùng được cứu.
- Vớ vẩn!
Cái Thiệu Trung lại bệnh cũ, đập bốp cái lên bàn, chỉ vào Chu Nhất Đán nói:
- Hai người anh, hai người lão thảnh Đảng viện cái gì là trung thực đều không biết sao?
- Bí thư Cái, chuyện này tôi cũng không hiểu, chúng tôi hình như chẳng có chỗ nào là không thực sự cầu thị cả?
Lưu Tiêu Thành không vui vẻ gì, nói.
- Đồng chí Tiêu Thành, tỉnh ủy đã thảo luận về tập đoàn Hoành Không xong đã có quyết định. Mà chủ tịch Khúc còn đích thân gọi điện thoại cho tôi.
Căn dặn tôi, yêu cầu tôi phải cho Hạng Nam chuẩn bị tốt. Để có thể làm lại việc quy hoạch khu vực hành chính trong thành phố.
Mà không phải tôi đã nhắc hai anh, đã gọi hai anh đến văn phòng rồi dặn đò rồi sao? Nếu là quyết định của Tỉnh, chúng ta chỉ có thể phục tùng vô điều kiện thôi.
Về việc này tôi đã dặn dò hai đồng chí về để làm tốt công tác chuẩn bị, đồng chí Tiêu Thành, đồng chí Nhất Đán, Cái Thiệu Trung tôi có nói thế không?
Hôm nay hai người lại làm gì ở đây? Rõ ràng là làm, tôi sẽ phải phê bình tư tưởng này của các anh.
Không thể chấp nhận được.
Cái Thiệu Trung nghiêm túc nói.
Toàn hội nghị liền trừng mắt, lẽ nào Cái Thiệu Trung đang giúp Hoành Không sao?
- Đồng chí Thiệu Trung, anh đúng là đã nhắc nhở hai người họ sao?
Bố Hoa Thanh vừa nghe đã liền chau mày, nhanh chóng nhắc nhở Cái Thiệu Trung, nhắc rằng anh đừng có làm nhầm đối tượng. Đương nhiên Cái Thiệu Trung sắp đến Hoành Không, điều này Bố Hoa Thanh biết, nhưng cũng không thể quá mức như thế được.