- Đồng chí Vân Lượng, chẳng nhẽ bí thư Cái không suy xét đến điểm này sao?
Ngô Hồng Sơn cố ý nói, quay nhìn Cái Thiệu Trung rồi nói:
- Điểm này không cần đến đồng chí Vân Lượng nhắc nhở, tin rằng bí thư Cái cũng đã sớm suy nghĩ chuyện này rồi.
- Đồng chí Ngô Hồng Sơn nói cũng có lý, bí thư Cái chắc trước cũng đã suy xét rồi. Nhưng đồng chí Vân Lượng nhắc nhở cũng có lý. Hai người này cùng phải suy xét một chút.
Cung Trường Hỷ nói.
- Hừ, một nhân viên ghi chép lại nội dung cuộc họp có cần phải các vị ở đây giơ tay biểu quyết không?
Cái Thiệu Trung hừ nói, để chén trà thật mạnh xuống bàn.
- Ha ha, nếu như bí thư Cái thấy biểu quyết là có thể có tác dụng. Tuy chỉ là một nhân viên ghi chép lại nhưng đây là chỗ nào? Là phòng họp hội nghị thường vụ.
Những hạt nhân quan trọng của tập đoàn đểu ở đây. Mỗi một phát ngôn của từng người, sự quyết định xử lý những vấn đề lớn, có nhũng chuyện có liên quan đến dự án hàng trăm triệu.
Người ghi chép lại không hề đơn giản, viết thừa hay thiếu một nét lại hoàn toàn không giống nhau rồi.
Diệp Phàm nắm ngay lấy cơ hội để nói, Cái Thiệu Trung liền tức giận nói :
- Đồng chí Diệp Phàm, lẽ nào anh không hiểu ý của tôi?
- Tôi không hiểu cái “ý” mà anh nói đó là ý gì cả?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi nói là một người ghi chép không cần phải lấy biểu quyết.
Cái Thiệu Trung suýt nữa thì phát điên.
- Nhưng vừa rồi đồng chí không nói như vậy, đồng chí nói là “ nhận viên ghi chép có phải thông qua biểu quyết hay không”. Đó là câu mà đồng chí hỏi mà.
Nếu như bí thư Cái đã hỏi rồi thì chúng ta có thể thảo luận đúng không? Lẽ nào ngay cả quyền thảo luận đồng chí cũng không cho các đồng chí ở đây thảo luận sao?
Thế thì còn ngồi đây làm gì nữa?
Diệp Phàm đã ép Cái Thiệu Trung.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi nghĩ ý nghĩ bẻ cong của anh đúng là không đơn giản. Tôi có nói là không cho các đồng chí thảo luận không? Cái Thiệu Trung tôi trước giờ đều rất tôn trọng các vị ngồi đây. Nên thảo luận mà.
Cái Thiệu Trung hừ nói.
- Nếu bí thư Cái đã tôn trọng các vị thì cũng phải xem chứ. Vậy chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này luôn đi.
Nếu như không thảo luận chứng tỏ là bí thư Cái bá đạo rồi. Vì thế các đồng chí nhất định phải bàn bạc, nói ra ý kiến của mình.
Chúng ta đều là lãnh đạo, là bộ máy của Hoành Không.
Diệp Phàm nói.
Cái Thiệu Trung càng lúc càng xám xịt mặt mày vào. Bộp một tiếng, bàn lại bị ông ta gõ một cái:
- Công ty mở cuộc họp thường vụ đều là để giải quyết việc lớn, đồng chí Diệp Phàm khi nãy anh nói có những chuyện còn liên quan đến dự án hàng trăm triệu.
Nếu như ngay một vấn đề là nhân viên ghi chép mà cũng phải thảo luận thì chúng ta hàng ngày cứ ngồi đây mà thảo luận cũng không hết.
Các vị còn có thể làm được gì nữa, tập đoàn Hoành Không còn cần phải hoạt động, còn cần phải phát triển. Có những đồng chí cũng cần phải chú ý, đừng để những chuyện nhỏ nhặt cũng đè lên hội nghị thường vụ thế. Bằng không chỉ nói thôi cũng đã khiến mọi người mệt chết rồi.
Các đồng chí chúng ta không phải là đang tán chuyện vỉa hè, mà là lãnh đạo của doanh nghiệp hàng chục tỷ, là tầng lớp quản lý.
- Ha ha, sao lại có thể nói là chuyện nhỏ được, là nhân vật nhỏ được? Việc này có phải là có chuyện không, nhân viên ghi chép cuộc họp trong cuộc họp thường vụ hoàn toàn không phải nhỏ.
Vừa rồi bí thư Cái cũng đã nói rồi mà. Sao cứ gặp chuyện cần thảo luận thì lại vùng lên vậy?
Khi nãy vấn đề về người ghi chép, các đồng chí cũng đã có ý kiến rồi, những ý kiến đó không thống nhất.
Nếu đã không thống nhất đương nhiên là phải thảo luận rồi, phải đưa ra quyết định cuối cùng đúng không?
Ngũ Vân Lượng cười nói.
- Anh nói ai vùng lên, đồng chí Diệp Phàm, nói như thế có phải là nói xằng bậy không/ Nói như vậy thì chắc chắn Ủy ban kỷ luật của Hoành Không sẽ phê bình anh.
Cái Thiệu Trung hừ nói.
- Không cho thảo luận lẽ nào không phải là dựng lên sao?
Ngũ Vân Lượng hừ nói.
- Đồng chí Vân Lượng, hôm nay anh phải nói rõ cho tôi, tôi dựng lên chỗ nào? Cái Thiệu Trung tôi đến Hoành Không, việc đầu tiên sẽ xử lý chính là anh.
Cái Thiệu Trung không ngờ lại vịn vào xử Ngũ Vân Lượng rồi.
- Ha ha, đồng chí Thiệu Trung. Việc đầu tiên anh làm là xử lý đồng chí Ngũ Vân Lượng phải không? Nhưng xử lý cũng được, cái gì cần xử lý là phải xử lý thật đúng không? Bằng không anh là bí thư Đảng ủy Hoành Không nhưng cũng không thể nói xử lý ai là xử lý đúng không? Người ta cũng là ăn uống, lớn lên. Không phải là thổi một cái mà lớn được.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh ta công kích lãnh đạo công ty lẽ nào tôi không được phê bình anh ta một câu sao. Đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy hai từ “dựng lên” phải nhường cho anh mới đúng.
Cái Thiệu Trung hừ nói.
- Dựng lên, các vị ngồi đây đều biết rõ, rốt cuộc là ai dựng lên? Có cần phải giơ tay biểu quyết không?
Diệp Phàm nói.
- Được, chúng ta không nói những chuyện nhảm này nữa, đổi chủ đề.
Cái Thiệu Trung thấy không được, nên đã chuyển giọng.
- Bí thư Cái có chuyện gì xin cứ nói.
Diệp Phàm nói, ra vẻ đúng là lãnh đạo công ty, Cái Thiệu Trung tức nhưng biết rằng đã đánh mất thời cơ.
Nhưng người này kinh nghiệm phong phú, lập tức lấy lại tinh thần nói :
- Nghe nói gần đây công ty gặp phải hai chuyện rắc rối.
- Ý bí thư Cái là?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng cũng thầm hiểu rồi.
- Không phải ở thành phố Liễu Tân có xây dựng nhà máy đúc mô hình lớn, nghe nói đầu tư 5, 600
triệu. gọi là công ty Đúc Khánh Đông. Là công ty do tập đoàn Đông Hà chiếm 49%, còn 51% còn lại là chính quyền ủng hộ, đầu tư. Việc này không biết chủ tịch Diệp có để ý không?
Cái Thiệu Trung hỏi.
- Đương nhiên là có quan tâm rồi. công ty đã cho đồng chí Ngô Hồng Sơn cho người tiến hành rồi. Việc này để cho đồng chí Hồng Sơn nói thì hay.
Diệp Phàm nói.
- Thật xin lỗi, chúng tôi đã đến nhưng tập đoàn cơ khí Trung Hoa cũng cho người đến. Mà chất lượng của chúng ta không bằng của họ.
Trước kia chúng ta cạnh tranh là điểm bán duy nhất, cùng với mặt hàng của họ nhưng giá ưu đãi hơn.
Nhưng hiện tại họ hình như theo chúng ta đến cùng. Chúng ta đưa ra giá thế nào, họ cũng đưa ra giá thấp hơn.
Về cái khó khăn của sản phẩm chính là giá. Chúng ta làm thế nhưng vẫn không hiệu quả.
Mà nói về quan hệ, lãnh đạo nào đó của bên Liễu Tân lại thân thiết hơn với bọn họ. Và nghe nói họ cũng sắp ký hợp đồng với bên Trung Quốc rồi.
Việc này tôi vừa về đã báo cáo cho chủ tịch Diệp biết rồi. Nhưng gần đây chủ tịch luôn bận dự án phát điện bên Canada.
Nên việc này đã bị gác lại.
Ngô Hồng Sơn có chút xấu hổ nói.
- Các đồng chí, đơn hàng lớn 500 triệu. Ít nhất thiết bị cũng đạt đến 400 triệu.
Chúng ta không thể để nó trôi đi dễ dàng phải không? Đồng chí Diệp Phàm là chủ tịch của công ty, khi đó cũng là bí thư Thường vụ.
Chuyện lớn như vậy mà lại có thể gác lại sao. Lẽ nào lại cứ đứng nhìn đơn hàng lớn vậy để bên Trung Quốc lấy đi sao?
Cách là do con người nghĩ ra, họ có thủ đoạn của họ, chúng ta cũng phải có cách của chúng ta.
Đồ đến tận cửa nhà rồi, còn đi Canada làm gì chứ? Bên đó cạnh tranh kịch liệt, sản phẩm của chúng ta mà mang sang đó thì có được ưu thế không?
Cái Thiệu Trung nhân cơ hội phê bình Diệp Phàm.
- Nghe bí thư nói tôi thấy có chút bất công.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ồ, chỗ nào bất công vậy?
Cái Thiệu Trung nhìn Diệp Phàm nói.
- Rất đơn giản, bên Canada có dự án phát điện đến 900 triệu đô, nếu tính ra tiền mình thì cũng đến 6 tỷ. Như vậy còn muốn tôi dông dài nữa không?
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm đúng là đã cho chúng tôi một cái bánh lớn. Đơn hàng đến 6 tỷ.
Nhưng không phải là Cái Thiệu Trung tôi khinh thường tập đoàn chúng ta. Trong top 500 doanh nghiệp mạnh có 3 công ty lớn luôn tham dự và đấu thầu, tập đoàn Hoành Không chúng ta có thể có bao nhiêu đơn hàng?
100 triệu hay 200 triệu, tôi thấy có đơn hàng 100 triệu cũn đã phải thắp hương thơm rồi. Mà tập đoàn Trung Quốc đã cùng liên thủ với tập đoàn Điện khí Tây Nam
Bời vì tập đoàn Bang Đỗ đặt hàng không chỉ là thiết bị điện lực mà còn có cả thiết bị cơ khí.
ở Liễu Tân chúng ta đã thua Trung Quốc một trận, nếu như cộng thêm thực lực lại hơn chúng ta vì đã liên kết với Tây Đại, như vậy chúng ta có thắng được không?
Đây chỉ là trong nước, còn nếu như so sánh hay cạnh tranh với top 500 trên thế giới thì chúng ta có thể có đơn hàng không?
Cái Thiệu Trung nói đến đây rồi nhìn mọi người rồi nói tiếp:
- Các đồng chí, việc kia đáng nhẽ chúng ta phải nắm được trước.
Sao biết là không có kết quả gì mà còn gây sức ép. Mà đơn hàng trong nước, gần mình mà lại gác sang một bên.
Đây là chuyện việc kia chưa tới mà đã mất cả việc này. Tôi thấy vẫn là nên có được đơn hàng kia mới được.
Các đồng chí, chúng ta phải xác định rõ ràng hướng đi của mình mới được. Tham vọng nhiều mãi mãi không bao giờ đạt được. Chúng ta phải tính đến con đường thực tế.
- Bí thư Cái, tôi đã nói rồi, dự án của công ty Đúc ở Liễu Tân chúng ta đã hoàn toàn thua rồi.
Ngô Hồng Sơn đỏ mặt nói, biết là Cái Thiệu Trung quan trọng chuyện này nến cũng nhắc lại.
- Thua, sao có thể nói thế, bên họ còn chưa ký hợp đồng mà? Đồng chí Ngô Hồng Sơn phải thay đổi lại cách suy nghĩ.
Nói ra phải để cười đến cuối mới là anh hùng. Trước khi họ chưa ký hợp đồng chính thức thì chúng ta vẫn phải tranh thủ.
Việc này chưa gì đã từ bỏ rồi thì còn sao được. Các đồng chí, chúng ta phải kiên trì chứ?
Cái Thiệu Trung nghiêm nghị phê bình.
- Bí thư Cái có thể thử mà, đồng chí Ngô Hồng Sơn không có cách nhưng không có nghĩa là bí thư Cái không có cách đúng không? Việc này biết đâu là vấn đề năng lực không cho phép?
Dương Chấn Đông nói.