- Khói xanh này chính là tiến hóa của nội lực, theo truyền thuyết nó có thể khiến người ta sặc chết.
Mà dùng công lực, nó nhu sắt thép vậy, còn khi mềm mại lại như một làn khói thuốc.
Tốc độ nhanh như bay, không thể nào xử lý được.
Nam Vân Thiên My nhắc nhở Diệp Phàm.
Đại sư Phi Không cũng không thèm để ý gì đến Nam Vân Thiên My, tiếp tục nhả ra khói xanh.
Không lâu sau Diệp Phàm tuy nói là trượt nhưng cũng đã bị đám khói xanh kia vây kín người.
Trong nháy mắt cảm thấy người như bị dính trong keo cường độ cao vậy, cả người có cảm giác như ngưng trệ lại.
Chân cũng khó khăn, tay cũng khó mà cử động.
Mẹ kiếp, đúng là nó lợi hại thật. Diệp Phàm lo lắng, rồi bình tĩnh suy nghĩ, miệng vừa nói, hét ra một âm thanh sắc nhọn. Tử đỗng chung bỗng nhiên phát ra.
Phi Không liền hắt hơi vài cái, nhưng lão hòa thượng này có thể chịu được và vẫn tiếp tục để đám khói kia tấn công Diệp Phàm.
Khó thở rồi…
Chân cũng không nhấc nổi rồi…
Tay cũng có cảm giác như bị trói lại rồi…
Nửa phút trôi qua, Diệp Phàm cảm thấy người như không thể động đậy được.
- Tiểu tử, thấy Nhất trụ thanh này thế nào?
Phi Không mở to hai mắt, đắc chí nhìn Diệp Phàm, Nam Vân Thiên My cũng chau mày, sẽ ra tay.
- Từ đã, chúng ta vẫn có thể tiếp tục.
Diệp Phàm kêu lên, hôm nay phải thử sức thật sự rồi.
- Vậy được, thằng nhãi điên cuồng, ta sẽ cho ngươi biết Nhất trụ thanh là thế nào??
Phi Không khinh thường nói, đột nhiên phát lực, không lâu sau mũi Diệp Phàm cũng đã ra máu, chắc chắn là bị đám sương kia ép rồi.
Cứ như người đang ở dưới đáy biển vậy, hoàn toàn không thể chịu nổi sức nén đó.
Diệp Phàm cảm giác toàn thân tê liệt cả rồi, xương cũng đã kêu răng rắc rồi.
Xa Thiên lo lắng, muốn giơ dao trong tay ra.
- Chỉ cần một chân của ngươi thôi, không phải lo. Đại sư này là người giữ chứ tín, cái mạng nhỏ của ngươi ta không cần đâu/
Phi Không đắc chí cười nói, đến gần Diệp Phàm. Mà giơ tay lên đùi Diệp Phàm. Vừa mới ấn mà như kiểu đùi Diệp Phàm sắp rơi cả ra.
Nam Vân Thiên My cũng giơ roi ngũ sắc ra.
Xa Thiên cũng lao về trước.
- Phá thiên nhất chỉ.
Diệp Phàm đột nhiên quát một tiếng, két một cái, Diệp Phàm tung ra một chưởng xuyên qua màn sương, tấn công đại sư Phi Không.
Lão hòa thượng không ngờ ngón tay của hắn ta lại có thể cử động được. Theo lý mà nói thì sẽ bị màn sương kia khống chế, không thể cử động được chút nào.
Cho nên Phi Không mới yên tâm mà bước lại gần Diệp Phàm để mà giày vò hắn.
Khi nãy lão ta đặt tay lên đùi Diệp Phàm như để tìm ra chỗ để mà ra tay.
Miệng còn nói : chỗ này không được. từ chỗ này trở xuống cầm máu rất tốt mà không đến mức mất mạng.
Đại sư Quy Lâm không kìm được, cũng đành lên tiếng :
- Sư thúc tha cho hắn đi, hắn là thân thích của lão Phượng.
- Hừ, lão Phượng thì có sao chứ?
Phi Không tức giận, tay lại nhanh chóng ra sức. Nhưng đã bị Nhất chỉ của Diệp Phàm chọc trúng ngực, tuy lão ta có tránh nhưng tiếc là đã muộn.
Ngực lập tức có máu, Trạc tình chỉ này đúng là lợi hại.
a…
Cùng với mục tiêu của Trạc Tình chỉ, Diệp Phàm liền kêu lên. Con cá bị dính lại đột nhiên thoát ra.
Đúng thời điểm gian nan này, Diệp Phàm lại luyện được hình thức thứ tư Ngu phá long môn.
Lúc này.
Cả người Diệp Phàm nhảy dựng lên không trung, chuyển động mấy vòng nhanh chóng, thực ra hình ảnh cứ như rồng mới lột xác.
Mở long trảo (lòng bàn tay) chân Diệp Phàm biến thành đuôi rồng, chuyển một cái bay lên không trung.
Lão hòa thượng vẫn chưa có phản ưng gì lại, cả người kêu lên thảm thiết, phun cả ra máu tươi, mà cũng lộn nhào mấy vòng.
Cứ như Tôn đại thánh đang luyện cân đẩu vân, lộn đi lộn lại, bộp một tiếng rơi ngay trên đỉnh ngọn cây. Ông ta rơi như diều rơi vậy.
ảo ảnh mà Diệp Phàm hóa thân thành rồng cứ thế xông lên.
Liên tục giáng đòn, Phi Không giờ như anh Bát Giới vậy.
- Tôi chỉ lấy một chân ông thôi.
Diệp Phàm hét lên, vừa chộp được đùi phải của ông ta.
- Diệp tiên sinh ra tay xin lưu tình, chúng tôi sẽ trả lại thứ của các anh.
Đại sư Quy Lâm nói.
Nhưng Xa Thiên lên trước, cho một chưởng ông ta đã dính lên bức tường đổ đằng xa.
Lên… lên…
Các hòa thượng của Vân Quan tự đều tức giận, xông thẳng phía Xa Thiên.
- Được lắm,
Xa Thiên đồng loạt cho một chưởng, không lâu sau đám hòa thượng đã nằm đống ở trên đất rồi.
Thấy Diệp Phàm đã đặt tay lên đùi của Phi Không.
ầm…
Lão hòa thượng dùng thuật biến hóa, cả đùi như nhanh chộp lấy cái cây, Diệp Phàm cũng nhanh quay lại thì đã thất nhảy đi mười mấy mét rồi.
- Đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân, thi chủ bất khả đắc thế bất nhiêu nhân – phải biết khoan dung, độ lượng, thí củ không thể không tha người.
Lúc này có một âm thanh truyền đến.
Diệp Phàm phát hiện không biết từ lúc nào mà một hòa thượng tóc bạc trắng đã ngồi xếp bằng trên tường kia rồi.
- Đại sư Vân Ngư.
Lúc này các hòa thượng ở Vân Quan tự đều hô lên.
Vân Ngư, Diệp Phàm liền sửng sốt, biết là đại sư Vân Ngư – phương trượng phái Ngũ Đài của Hoa Không tự đến.
Chỉ biết ông chỉ ra một chưởng mà đã đến trước mặt Phi Không rồi, ông ta vỗ một cái mà Phi Không lập tức tỉnh dậy.
Vừa thấy cảnh đó, đột nhiên lão hòa thượng đỏ
mặt còn hơn cả đít khỉ.
- Sư thúc nghỉ ngơi đi.
Vân Ngư nói.
- Được bên này giao cho ông. Tôi không yêu cầu cao, chỉ cần một đùi phải là được.
Phi Không vẫn độc ác như thế, rồi ngồi lên ghế nghỉ.
- Su huynh Vân Ngư, tôi thấy việc này thôi đi.
Lúc này đại sư Quy Lâm nói.
- Không được.
Phi Không tức giận nói.
- Việc này, sư đệ, sư thúc nói rồi.
Đại sư Vân Ngư cũng nhìn đại sư Quy Lâm, còn nói vài câu gì đó.
- Tôi tin là lão Phượng có thể hiểu được, có những việc cũng chỉ nói đến một chữ Lý có phải không? Tuy chúng ta là người ngoài nhưng có những việc chúng ta không cần sợ. Nhà nước mà, còn có pháp luật chứ.
Đại sư Vân Ngư nói, đột nhiên giơ năm ngón tay ra hướng về phía Diệp Phàm
Ba ba ba…
Nam Vân Thiên My cũng giơ roi ngũ sắc tiến về phía ông ta, mà can tướng của Diệp Phàm cũng có thể ra tay lập tức tiến về đại sư Vân Ngư.
Hô…
Trước mặt hình như có trận gió. Can Tướng của Diệp Phàm và roi ngũ sắc bị trận gió này khiến di chuyển bị sai lệch.
Mà thứ này đúng là rất lợi hại.
Diệp Phàm và Nam Vân Thiên My đều đụng vào nhau, bộp một cái cả hai đều nhào lên trên đất.
- Không được rồi, lão hòa thượng này đã như cảnh giới trong truyền thuyết rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đúng, hai chúng ta có hợp sức lại cũng không thể ra một chưởng. hay là anh hãy chạy đi, dùng công phu kỳ quái của anh mà chạy, chắc chắn ông ấy cũng không làm gì tôi đâu.
Nam Vân Thiên My nói.
- Hừ, tiểu tử, trước mặt sư phụ ta thì sao mà chạy thoát được, ngoan ngoãn mà cống hiến cái đùi đi.
Phi Không bắt chân chéo, đắc ý nói.
- Sư thúc nói đúng, tôn nghiêm của Hoa Không tự không thể để cho ai xâm phạm được, ngay cả lão Phượng cũng không thể.
Vân Ngư cũng ra vẻ từ thiện, nhưng ông ta vừa nói cũng liền có nhất thanh sương tiến về phía Diệp Phàm.
Mẹ kiếp, lại là nhất trụ thanh. Lần này hoàn toàn khác với Phi Không. Nó giống như con rồng đang hung hăng lao về phía Diệp Phàm.
Khí thế của nó vùa phát ra đã khiến cho các cây bên ngoài lung lay. Nhưng tảng đá ngầm cũng lay động, làm loạn hết cả lên, thật là đáng sợ.
Diệp Phàm thấy thế đã thấy không xong rồi, liền dùng Ngư phá long môn, nhanh biến hình rồi trượt.
Nhưng đám khói xanh kia đúng là kinh khủng, tốc độ còn nhanh hơn cả Diệp Phàm. Không lâu sau Diệp Phàm lại thấy mình bị kìm hãm.
Biết không thẻ được rồi, Diệp Phàm buộc phải ép con dơi bay ra.
- Ồ.
Đại sư Vân Ngư có vẻ sửng sốt, dừng tay lại chút nhưng chỉ chốc lát Diệp Phàm phát hiện ra khuôn mặt hiền lành kia lại chuyển thành dữ tợn đến mức đáng sợ.
Quái lại hình như ông ta nhận ra là dấu hiệu của Bức Vương Nam Lăng Hậu. Nhưng sắc mặt đúng là đáng sợ. Vì sao?
Diệp Phàm đang suy nghĩ, thấy ông ta khẽ cắn răng, khói xanh đùng lên một tiếng, xuyên về hướng Diệp Phàm.
Lập tức thấy đau đớn. nhưng Diệp Phàm phát hiện nó tiến thẳng vào đan điền.
Biết ông ta muốn lấy đi mạng của mình, mà đó là sau khi nhận ra Bức Vương Nam Lăng mới quyết định.
Ngay khi Diệp Phàm cảm thấy sắp ngất đi thì trong tay liền xuất hiện đám sương tím kỳ lạ.
Nhanh chóng lớp sương đó đã ngưng tụ lại.
Không lâu sau thì tiến vào trong người hắn, Diệp Phàm thấy không hề đau nữa, ngược lại còn thấy thoải mái.
- Ừ, khói xanh đúng là lợi hại, là một vật quá, từ từ mà hưởng đi.
Âm thanh của Đán Phi Tử đột nhiên truyền đến.
- Người này còn chưa chết sao?
Diệp Phàm sợ hãi.
- Ha ha, không cần sợ như thế. Ta đã quy thiên rồi. Chỉ là những hồn sóng còn lại thôi. Trong trường hợp đặc biệt sẽ thấy.
Đán Phi Tử nhìn rõ tâm trạng của Diệp Phàm.