- Vừa rồi Trương Hùng thông báo, trong nhà Không Nhà họ Không Trạch có năm người là thập nhị đẳng.
Tuy nhiên,chỉ có mình Không Trạch Bản Tú là bán thần tiên thôi. Chúng ta nắm chắc phần thắng rồi.
Với thực lực của anh, ngoài ra còn có tôi hoàn toàn có thể khống chế được Không Trạch Bản Tú.
Mà Nam Vân Thiên Mi đối phó với bảy, tám cao thủ t thập nhị đẳng cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, Nhà họ Không Trạch không thể có nhiều cao thủ thập nhị đẳng như vậy. Xa Thiên nói.
Buổi chiều ngày hôm sau, hai giờ, ba người Diệp Phàm đứng trước khu rừng cách nhà họ Không Trạch khoảng mấy trăm mét.
Nhà họ Không Trạch nằm ở một sườn núi hẻo lánh. Là một ngôi nhà Nhật Bản điển hình. Tuy nhiên, tương đối rộng, chừng 1000m.
- Không Trạch Bản Tú ở nhà không? Diệp Phàm nghiêng đầu hỏi một người trung niên bên cạnh, người này được gọi là "Tổng vô tình" là trạm trưởng trạm thường trú của Tổ đặc nhiệm A ở Nhật Bản.
Giống mấy quốc gia lớn, Tổ đặc nhiệm A cũng có người thường trú ở đây.
Đương nhiên, đóng quân bí mật, hơn nữa, bên ngoài còn có bảy tám đội viên Báo Săn.
Đương nhiên, thường trú ở nước ngoài này không giống với các tổ chức an ninh khác.
Họ thu thập thông tin liên quan đến bí mật an toàn tối cao của đất nước. Hơn nữa, có tình hình khẩn cấp còn phải làm nhiệm vụ.
Bởi vì, tổ thường trú ở nước ngoài còn có một năng lực tấn công nhất định. Phải đem nguy hiểm diệt trừ ngoài đất nước.
Tổ thường trú ở nước ngoài của Tổ đặc nhiệm A do một tổ ngoài nước phụ trách thống nhất. Người cũng khá nhiều.
- Ông ta mới từ Hokkaido trở về, chắc chắn ở nhà. Hai giờ chúng tôi phát hiện ông ấy về nhà. Tuy nhiên, so với bình thường, sắc mặt người này có chút thay đổi.
Tổng vô tình nói.
- Thay đổi, thay đổi như thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Lần này trở về mặt trở nên đỏ, màu đỏ không giống làn da đỏ bình thường. Mà nói như thế nào nhỉ, có chút giống như người uống say. Tuy nhiên, Không Trạch Bản Tú hình như không uống rượu Việc này có chút khác thường. Tổng vô tình nói.
- Có phải là đang luyện võ công gì đặc biệt không? Nam Vân Thiên Mi sửng sốt hỏi.
- Rất có thể.
Tổng vô tình gật đầu nói - Hết thảy biến hóa đều có nguyên nhân, không thể vô duyên vô cớ.
Đặt biệt đối với cao thủ như ông ta. Một chút biến hóa có thể quyết định đến việc thắng bại trong chiến đấu, qua loa không được.
Việc này, xin anh cũng phải cẩn thận. Hai người chỉ còn lại tôi, người kia đã ra nước ngoài nhận nhiệm vụ
Các đội viên khác thân thủ quá thấp, không thể giúp việc gì. Ở đây không thể dùng vũ khí nóng.
- Giúp thì không cần, chỉ cần ông chuẩn bị đường lui cùng với thông báo tin tức chính xác là được. Tuyệt đối không thể dùng súng, tránh khiến cho Tổ Thần Đạo của Nhật Bản nghi ngờ.
- Đúng vậy, nếu nhà của Không Trạch Bản Tú rối loạn, chắc chắn sẽ khiến cho Tổ Thần Đạo của Nhật Bản nghi ngờ cử nhân viên đến điều tra. Có thể hủy người của nhà Không Trạch Bản Tú thì người này thân thủ vẫn còn được. Tống vô tình nói.
- Lần này chúng ta xuống đây chỉ lấy lại đồ vật, không cần hủy gia tộc Không Trạch Bản Tú. Đương nhiên, khi cần cũng không thể lưu tình.
An toàn của chúng ta mới là quan trọng. Đương nhiên Tổ Thần Đạo muốn tra ra cái gì cũng không dễ dàng.
Bởi vì kẻ thù của nhà họ Không Trạch không ít. Làm người khai sơn thủy tổ của trường phái Không Đao, nhà họ Không Trạch ngàn năm trôi qua cũng kết không ít thù hận.
Nghe nói nhà họ Không Trạch cùng nhà Thu Sơn có mâu thuẫn không thể giải quyết đấy. Diệp Phàm nói.
- Tuy nói gia tộc có thù với nhà họ Không Trạch nhiều, nhưng nếu như là người trong nước Nhật thì cách của họ sẽ không giống mình. Những việc này tổ Thần Đạo cũng không phải ngốc. Rất có thể sẽ nghi ngờ đến cao thủ của nước ta.
Hoàng hôn lặng lẽ đến. Nhà họ Không Trạch cũng đã sáng đèn. Bên ngoài tường treo đèn lồng bát giác, nhìn rất trang nghiêm đại khí.
Ba người tìm chỗ đặt chân liền trèo vào.
Ba người tìm một hồi cũng không phát hiện bóng dáng Không Trạch Bản Tú.
- Có lẽ là đến chỗ bí mật để luyện công. Nam Vân Thiên Mi nhíu mày nói.
- Vậy dùng rắn, dùng mọi cách để tìm ra chỗ của ông ta. Xa Thiên nói.
- Ừ, tuy nhiên, không thể gây ra động tĩnh quá lớn. Chúng ta liền ra tay với chủ nhà Không Trạch Điền Do.
Bắt cóc là được, đến lúc đó, Không Trạch Bản Tú không thể không ra ngoài.
Diệp Phàm nói - Tốt nhất là trói mang ra ngoài, không nên đánh nhau ở đây, rất thu hút.
Không Trạch Điền Do chỉ mới có thân thủ thập đẳng. Xa Thiên ra tay là xong. Và khi dẫn người này đi còn làm bị thương ba người của nhà họ Không Trạch.
- Mang năm mươi triệu đô la Mỹ đến Hậu Mao cốc đổi người. Xa Thiên dùng tiếng anh nói trước khi bỏ đi.
Lập tức nhà họ Không Trạch đại loạn.
Hậu Mao cốc là một khu vực cỏ dại mọc, hai bên đều là cây cao lớn cùng vách đá, phía dưới còn có một dòng suối nhỏ chảy qua. Bình thường rất ít người đến đây.
Xa Thiên đứng đợi ở trên một khối đá ở Hậu Mao, Nam Vân Thiên Mi cùng Diệp Phàm ẩn mình trong vách đá đối diện nhìn chăm chú.
Mà Tổng vô tình dẫn theo vài người bí mật ở ngoài thung lũng, bất cứ lúc nào thông báo tin tức.
- Báo cáo Cẩu Tử, Không Trạch Bản Tú đã đến đây. Diệp Phàm nghe giọng Tổng vô tình trong tai.
- Tới rất nhanh đấy, có tình hình gì, mấy người? Diệp Phàm hỏi.
- Bốn. Tổng vô hình nói.
- Có phát hiện vũ khí nóng cái gì không? Diệp Phàm hỏi.
- Thông qua phân tích đặc biệt, không phát hiện đồ vật như vậy. Tôi nghĩ, Không Trạch Bản Tú tự cao như thế, ông ấy cũng khinh thường người dùng vũ khí nóng. Những cao thủ như vậy trời sinh rất mâu thuẫn với vũ khí nóng. Bọn họ cho rằng, tuy tay có thể hái hoa giết người, vũ khí nóng lấy ra chỉ là việc vô bổ. Tống vô tình nói.
- Ba người khác có phải đều là người
của nhà họ Không Trạch không? Diệp Phàm hỏi.
- Có hai người trong đó, một người tên là Không Trạch Nhất Mộc, là người con thứ hai của Không Trạch Bản Tú, thân thủ đẳng cấp thập đẳng.
Một vị khác là Không Trạch Lan, là nữ, là một người kiêu ngạo của nhà họ Không Trạch, thân thủ đẳng cấp 11, tuổi cũng không lớn, chừng hơn ba mươi tuổi.
Là hi vọng lớn sau khi người kế cận của Không Trạch Bản Tú, Không Trạch Nhất Lang thành phế nhân. Còn có một võ sĩ mặc áo đen.
Người này chúng tôi không rõ ràng lắm. Hẳn không phải là người nhà họ Trạch, chúng tôi chưa từng thấy anh ta.
Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ người này cũng là người của nhà họ Không Trạch. Nhà họ Không Trạch là một gia tộc rất lớn. Người trong nhà hơn một ngàn người, chúng tôi không thể nắm hết về họ. Tổng vô tình nói.
- Người này bao nhiêu tuổi? Diệp Phàm hỏi.
- Nhìn qua chừng mười lăm tuổi, tuy nhiên, quá xa không dễ đoán. Tống vô tình nói.
Đến gần, đôi mắt ưng của Diệp Phàm cuối cùng cũng thấy rõ ràng
Mặt Không Trạch Bản Tú thật sự là đỏ. Dù buổi đêm cũng có thể thấy rõ ràng. Tuy nhiên, cảm giác mặt của ông ta dường như có chút phình to.
Mà người mặc áo đen, Diệp Phàm phát hiện, một người sắc mặt như dao gọt, một đôi mắt sắc bén như đao.
Tuy nói Diệp Phàm núp trên cây nhưng khi ánh mắt người này quét đến, cũng làm cho người ta cảm giác bị sói theo dõi.
- Ánh mắt rất sắc bén. Người này công lực không thấp. Lúc này Nam Vân Thiên Mi đối diện cũng cảm thấy được, nói vọng sang.
- Chúng ta phải cẩn thận rồi, không thể tưởng tượng được Không Trạch Bản Tú có cao thủ như vậy làm bạn. Xem ra chuyện hôm nay không phải dễ dàng giải quyết.. Diệp Phàm nói, hắn dùng đôi mắt ưng quét nhìn một hồi, không phát hiện tình hình gì.
Mà Tổng vô tình cũng thông báo, nói là không phát hiện người khác của nhà họ Không Trạch xuất hiện.
Vì thế Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi. Cùng Nam Vân Thiên Mi lộ thân đến chỗ cạnh Xa Thiên.
- Các anh là ai? Không Trạch Bản Tú dùng tiếng Nhật Bản hỏi.
- Không cần quan tâm chúng tôi là ai, năm mươi triệu đô la có không? Diệp phàm dùng tiếng anh lạnh lùng hỏi.
Đúng lúc này Không Trạch Bản Tú nháy mắt.
Người áo đen đột nhiên bắn lên, như mũi tên, thẳng đến chỗ Nam Vân Thiên Mi.
Hai bên đối nhau một chưởng nhanh như cắt.
Băng
Một tiếng vang như cái gì đó bị bẻ gãy. Nam Vân Thiên Mi cùng người áo đen lui về sau khoảng 40 - 50 m mới đứng vững.
Không Trạch Bản Tú nhíu mày hừ nói - Cũng không tệ lắm, tôi nói, dám ra tay với nhà họ Không Trạch. Nhưng không quản các anh như thế nào, dám mạo hiểm phạm vào người nhà họ Không Trạch chúng tôi, là tội chết. Tuy nhiên, tôi hôm nay tâm trạng không tệ, tha chết cho các anh, lập tức trả Điền Do ra đây.
- Các hạ nghĩ chúng tôi là trẻ con có phải không? Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Ầm
Không Trạch Bản Tú đột nhiên phát lực, Diệp Phàm cảm thấy một ảo ảnh đến trước mặt. Vội vàng dùng Ngư ba khiêu lãng trượt sang bên.
Nhìn rõ vừa rồi mà Không Trạch Bản Tú tấn công mình chính là Bạch Hổ Huyết Trích tử mà ông ta cướp đi. Không thể tưởng tượng lão già này không ngờ dùng một chút môn đạo trong đó.
Huyết Trích tử vừa chuyển đã trở lại, giống như một bàn tay chộp đến đầu của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn cảm giác được, Trạch Bản Tú vẫn không thể dùng được tinh túy trong đó.
Sử dụng vẫn có độ cứng, có lẽ dùng sức mạnh nội tức để khống chế Huyết Trích tử rồi.
Diệp Phàm giật mình, theo phương pháp hành động, cố ý bổ nhào về phía trước Không Trạch Bản Tú, quả nhiên trúng kế, Huyết Trích Tử trảo qua đó.
Đúng lúc này, Diệp Phàm lại xoay ngược lại.
Dùng Ngư dược ưng phi, giống như cá bơi chuyển đến phía sau Huyết Trích tử. Thanh Long huyết Trích tử đột nhiên được triển khai ra.
Một ảo ảnh Thanh Long không tiếng động đi ra một cái liền cắn trúng Bạch Hổ Huyết Trích Tử kéo về. Bạch Hổ Huyết Trích tử bay về phía tay Diệp Phàm.
Không Trạch Bản Tú tức giận hai tay nắm chặt kéo trở về. Với cú kéo này, Bạch Hổ Huyết Trích Tử đứng lại giữa không trung.
Nhưng Bạch Hổ huyết trích tử vẫn bị Thanh Long huyết trích tử khống chế. Hai bên bắt đầu thế giằng co.
Nếu nói cứng rắn thì chắc chắn Diệp Phàm không bằng ông ta được, nhưng Diệp Phàm lại có ưu thế là Bạch Hổ huyết trích tử đã bị Thanh Long huyết trích tử cắn vì thế mà hơn, hai bên so sánh ra thì ngang nhau rồi.