Vương Nhân Bàng vừa quay đầu, sững người, nhất thời ngơ ngác một chút. Nhưng sau đó cũng lắc đầu nói
- Bên trong còn nhiều, cái gì cũng có.
Nhưng, đây nhất định là một nơi bị vùi lập, người đi vào sẽ bị tham tiền mà chết trong đó.
Có lẽ vẫn là ảo giác mà cao thủ tạo ra, tôi mới không làm. Vẫn là đá quý trên ghế này là thật.
Ôi, đáng tiếc chiếc ghế bằng gỗ trắc này không thể đem về, nếu không tuyệt đối sẽ có giá trên trăm nghìn.
Diệp Phàm sửng sốt, cảm thấy người này còn hiểu đạo lý một chút, không đến mức vi tài mà đánh mất mạng nhỏ.
Bởi vì, căn phòng phía sau là hàng núi vàng bạc châu báu, dễ làm người ta hoa mắt. Ngay cả Diệp Phàm cũng phải động tâm.
- Hai khối là được, đừng tham nhiều, nếu không nơi này thần bí, nếu có chuyện gì xảy ra thì lão bà anh cũng không thấy mặc, khối đá quý này rắm dùng.
Diệp Phàm khuyến cáo.
- Tốt, tốt, tôi liền lấy hai khối.
Vương Nhân Bàng gật đầu, tay không chậm một chút, thuần thục lấy viên đá quý thứ hai.
Cạc cạc…
Huyết cương hình như nghỉ ngơi xong, giương nanh múa vuốt đánh về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng hợp lực chống đỡ với Huyết cương, đánh đánh. Diệp Phàm phát hiện Huyết cương này cũng không lợi hại như tưởng tượng.
Có lẽ trước khi chết công lực còn chưa đột phá đến Tiên thiên, hình như công lực không khác với trình độ của hắn.
Nhưng việc này còn đáng lo. Diệp Phàm càng đánh càng dũng cảm, sau đó không ngờ cùng Huyết cương đánh nhau như thời xưa.
Mà ưu điểm của Huyết cương chính là da dày thịt béo, giống như là đánh không chết. Đao rất khó chém vào, giống như đánh vào phiến đá không chút xây sát sau đó lại nhảy dựng lên.
Nhưng, nếu anh bị cô vây một phen thì khác. Bởi vì Huyết cương có độc, may mắn Diệp Phàm cũng là độc nhân, nếu không có lẽ sớm xong rồi.
Nhưng Huyết cương cũng có nhược điểm. Thân thể di chuyển kém linh hoạt, cho nên, so với Diệp Phàm mỗi người một vẻ.
Diệp Phàm chờ cơ hội, hợp lực với Vương Nhân Bàng, một cước đem Huyết cương bị đá lên trên giường.
Việc lạ đã xảy ra.
Giường nhìn qua cách Diệp Phàm khoảng cách mấy chục mét, nhưng Huyết cương lại không đi đến giường mà đến một cây cột bên cạnh.
Huyết cương tức giận đánh tới.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng chạy nhanh, nhảy xuống giường, nhưng vẫn không thể nào tới trên giường. Quay người vừa thấy, giường vẫn ở đó, mà trên đó còn có người nằm.
Mà Vương Nhân Bàng bị Huyết cương tát một cái, đánh vào cây cột. Giường này, hình như mãi mãi không thể nào với tới, cứ theo người đi tới mà tiến lên. Nhìn qua rất thật.
- Tôi giết cô!
Diệp Phàm tức giận hét lên, con dơi từ thái dương bay ra, hóa thành hình rồng, móng rồng lập tức chộp tới Huyết cương. Móng vuốt này vừa rồi phá ống dẫn lớn như thế.
Két một tiếng…
Bộ ngực của Huyết cương bị giữ lại. Nhưng ngực của nữ Huyết cương chạm tay có vẻ cứng nhưng hơi có tính đàn hồi.
Cạc cạc….
Nữ Huyết cương tức giận rồi, có lẽ là bản năng của phụ nữ bảo vệ chỗ này. Dù là biến thành Huyết cương nhưng vẫn có chút bản năng.
Diệp Phàm trốn tránh không kịp, bị Huyết cương ném lên trên giường. Lần này không ngờ đến trên giường rồi, nhưng Diệp Phàm thiếu chút nữa rớt con mắt.
Thân thể của hắn nằm lên trên người người trên giường. Người này hình như là không tức giận. Nhưng, chờ Diệp Phàm sợ tới mức nhảy xuống giường phát hiện người nọ vẫn nằm trên giương.
Ngay lúc Diệp Phàm cảm giác thật sự không thể tượng tượng được là lúc người trên giường dột nhiên ngồi dậy, cả người hiển ra trước mặt Diệp Phàm.
- Anh không phải là Đán Phi Tử sao?
Diệp Phàm lỡ lời kêu lên.
Người này không nói, một phen hút đem Huyết cương hút lên không trung. Không lâu từng đám mây tía toát ra hoàn toàn đem Huyết cương nhập vào trong đó.
Huyết cương thống khổ hét lên trong đám mây tía, tiếng kêu rung trời động đất.
Chuyện khiếp sợ đã xảy ra.
Nữ Huyết cương cao đến trên 1,7m không ngờ ngày càng nhỏ, cuối cùng càng người thấp bé như trẻ con.
Một đám mây tím bay lên, nữ Huyết cương bất động, giống như một người sáp, bên ngoài còn phát sáng.
Nhưng bộ quần áo trên người nữ Huyết cương vẫn còn, hơn nữa là trang phục của công chúa Tây Chu.
Từng đạo sóng nội tức gợn lên đụng vào đầu Diệp Phàm. Không lâu, trong đầu Diệp Phàm hiện ra một Pháp môn.
Giọng Đán Phi Tử vang lên
- Đây là “Khống cương khinh”, dùng quen có thể khống chế khối Huyết cương này.
Huyết cương này đã đến cảnh giới viên mãn, nếu như có thể lên từng bước có thể trở thành Phi cương. Đến lúc đó có cánh bằng màng da trên lưng, có thể bay trên không trung.
Mà tôi đã dùng Pháp môn đặc biệt để truyền cho nàng lui cốt công. Cho nên cơ thể có thể thu nhỏ như ngón tay, tiện cho cậu mang theo người.
Chỉ cần luyện xong Khống cương khinh, gặp nguy hiểm có một người tương đương bán tiên thiên tương trợ.
Nếu như có thể tiến hóa đến Phi cương, công lực của nàng có thể chống đỡ với một cao thủ Tiên thiên.
- Sư phụ, ông bảo tôi đến đây làm gì? Chẳng lẽ tất cả những cái này đều do ông thiết kế?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, thế gian vạn vật, không thể vạn vật đều tính đến. Nhưng, thế gian này, luôn có hữu duyên.
Nhứ kỹ, mê cung chi đồ, thiên tinh chi bảo, quan trung chi bảo, thiên tinh chi hạch. Huyết cương có thể giúp cậu đi thăm dò mê cung thiên tinh tinh.
Nếu cậu còn muốn tầng cao hơn, cũng phải tìm được Cung tinh tinh này. Không cần cảm thấy lạ, bóng người trên giường vừa rồi chính là tôi dùng nội tức tạo ra.
Rời giường được trang bị đặc biệt này sẽ không thể giữ nữa. Đi thôi, tất cả ở đây thật sự là thần bí.
Đán Phi Tử nói.
- Hoang đảo này là nơi luyện công của sư phụ sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Kkhông phải, nơi này vốn là nơi luyện công của Vũ Vương Mễ. Nghe nói năm đó gia tộc Vũ Vương mấy thế hệ tốn hai ba trăm năm mới thiết kế xong nơi này, một công trình khổng lồ. Sau đó gia tộc Vũ Vương xuống dốc, đều đến thảm, nhưng đa số cao thủ đều chết ở hoang đảo thần bí này.
- Nghe nói nơi này Vũ Vương nuôi dưỡng hàng ngàn con rắn, tôi sao không phát hiện nó. Loại rắn ngàn năm này có tác dụng gì?
Còn nữa, tôi phát hiện mấy cỗ thi thể, bọn họ tự xưng là Lôi Đạo Phẩm, Hồng São và Huyết Điểu.
Hơn nữa, một người công lực đạt đến hôn ly cảnh đại viên mãn, còn nói vì đánh sâu vào Thoát Thần cảnh cho nên mới tìm kiếm mê cũng Vũ Vương.
Hồ ly cảnh cùng với Thoát thần
cảnh là cảnh giới gì? Đệ tử tới giờ chưa từng nghe nói qua, cảm thấy rất hứng thú.
Diệp Phàm không ngại học hỏi.
- Những điều này là do hiện giờ cậu chỉ có thể nhìn lên cảnh giới phía trên, chờ cậu đột phá đến Tiên thiên chi cảnh rồi nói sau.
Nếu không, nói phí công mỏi lưỡi. Ví dụ như Thoát thần chi cảnh, nếu cậu có thể đạt đến trình độ này, cậu có thể dễ dàng thực hiện Hồn ly thuật.
Ví dụ như cậu đem tinh thần tư tưởng của cậu chia ra lưu trữ. Nếu như có thể gặp thân thể hữu duyên, cậu có thể chiếm.
Làm cho cậu sống lại. Hơn nữa càng thần kỳ chính là cậu có thể sáng tạo ra chính mình.
Đán Phi Tử hỏi.
- Sáng tạo ra mình, sáng tạo như thế nào?
Diệp Phàm kinh hãi, thầm nói đây không phải là Khắc long thuật sao?
- Đương nhiên không phải chỉ biến hóa người kia một chút, mà là cậu có thể đem tinh thần và tư tưởng của mình tách ra, ví như phân thành hai.
Hoặc là có thể phục chế một chút tư tưởng và tinh thần của cậu, sau đó đem tinh thần và tư tưởng này thông qua nội tức nhập vào cơ thể một người khác.
Người này bị nội khí của cậu hòa tan xong, mà cậu có thể chiếm giữ thân thể y, do đó, cơ thể trạng thái trở về như cũ, chiếm giữ đầu óc y.
Cuối cùng, y liền biến thành cậu. Mà cậu không khác gì người cậu phục chế ra chính là một người.
Cậu có thể khống chế y, hết thảy y đều chỉ nghe lời cậu. Bởi vì cậu là cao thủ Thoát thần cảnh, như thế không phải là tăng cường cho cậu một cao thủ sao.
Đương nhiên, cơ thể vẫn là cơ thể của người kia, chỉ là tư tưởng tinh thần biến thành cậu. Người chỉ còn lại thể xác cũng không phải là người đúng không.
Đán Phi Tử nói.
- Quá thần kỳ, đây chẳng phải là hai cao thủ Thoát thần cảnh sao?
Diệp Phàm kinh hãi hỏi.
- Không thể nói như vậy, phải xem người cậu chiếm giữ thân thể công lực bao nhiêu mới được. Nếu y là cao thủ tiên thiên, vậy tinh thần cậu sau khi xâm chiếm cơ thể y cao hơn cao thủ tiên thiên một chút. Cũng không thể nói là trở thành cao thủ Thoát thần cảnh. Dù sao, mặc kệ là cái gì, đều là trụ cột của cậu,
Đán Phi Tử nói.
- Vậy thì nguy.
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên, phương pháp phục chế người của cậu là có nhưng, hoàn thành thì rất khó khăn.
Nhìn chung thời đại của chúng ta, cao thủ nhiều như mây, cao thủ tiên thiên không đáng kể chút nào. Nhưng nếu có thể hoàn thành việc này cũng không nhiều.
Nghe nsoi thành công còn không đến hai trong một trăm người. Có thể thấy khó khăn rất lớn. Hơn nữa, phục chế thành công, cơ thể cậu cũng có tổn thất một chút.
Thế giới rộng lớn, có lợi cũng có tệ, bất luận cái gì đều không thể chỉ có lợi mà không có hại. Hai người lợi dụng lẫn nhau.
Đán Phi Tử nói.
- Thật sự khao khát có năng lực này.
Diệp Phàm cảm thán nói.
- Vậy cậu nỗ lực lên, với cơ sở của cậu, hoàn toàn có thể đạt đến cảnh giới này.
Đán Phi Tử cổ vũ.
- Sư phụ, pho tượng lớn kia chẳng lẽ chính là hình ảnh của Vũ Vương Mễ? Còn nữa, Huyết cương này cũng là ông ấy luyện thành?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, chẳng qua huyết cương này cũng không thể luyện thành công. Tính là một nửa thành phẩm, nàng hiện giờ kế thừa Lui cốt công của tôi, có thể thay đổi lớn nhỏ tùy ý. Cậu tiện nắm trong tay.
Đán Phi Tử nói.
- Sư phụ, có thể đem môn công phu này dạy cho tôi. Nếu tôi cũng có thể thay đổi bé bằng cái móng tay thì thật là tốt.
Diệp Phàm liền động lòng.
- Ha ha, công lực của cậu không đủ. Ít nhất phải chờ đến khi cậu đạt đến cảnh giới Tiên thiên mới có thể luyện thành môn công phu này.
Hơn nữa, muốn thu nhỏ lại đến như móng tay,có lẽ phải có cảnh giới niệm khí mới có thể đạt đến. Nếu cậu chỉ có năng lực Tiên thiên, mặc dù luyện công phu này cũng không thể nhỏ như vậy. Nhỏ nhất của cậu cũng bằng bàn tay.
Đán Phi Tử cười nói.
- Bàn tay thì bàn tay, thế cũng được. Sư phụ có thể dạy cho tôi trước, tôi thử luyện, có khi giờ cũng có hiệu quả, có thể thu nhỏ bằng chân tôi cũng hài lòng rồi.
Diệp Phàm cười nói
- Nếu không, tôi thấy Huyết cương này cũng cảnh giới Bán tiên thiên, sao cô lại có thể thu nhỏ như cái móng tay.