- Ha hả, đương nhiên rồi, bố mày cũng là vừa mới đột phá thôi. Ăn một con rắn lớn. Hoảng đảo ơi hoang đảo, mày khiến bố mày trở lên mạnh hơn. Con đàn bà kia, đừng có chạy, chúng ta còn phải lên giường với nhau.
Diệp Phàm cười to một tiếng, cũng không đuổi theo.
Lúc này bỏ chạy là cách tốt nhất, đuổi theo cũng vô dụng, hai người nửa cân tám lạng đánh nhau, ai cũng không chiếm được.
- Tử thần, hẹn lại lần sau, nhất định tôi phải cắt anh ra thành nhiều mảnh.
Dạ Đương nghiến răng, âm thanh từ xa truyền đến.
- Vậy chẳng phải cô thành quả phụ rồi sao. Việc này có tốt không?
Diệp Phàm cười to nói. Thân ảnh Dạ Đương dần dần mất đi.
- Nổ súng tiễn đưa Dạ Đương đi.
Diệp Phàm kêu lên, bá bá tiếng súng vang lên, phỏng chừng Dạ Đương sắp nổ tung.
Không lâu sau trên tàu ngầm Thần Long m2.
Cuối cùng đã về tới thủ đô.
Diệp Phàm không nghỉ ngơi, vui sướng ôm con gái của mình. Kiều Viên Viên nằm nghiêng trên ghế nhựa, trên mặt tỏ vẻ hạnh phúc, tự hào. Làm mẹ rồi mà, hơn nữa chồng lại xuất sắc như vậy, không hãnh diện cũng không được.
- Làm thế nào, con gái của bố Diệp Phàm chính là Ngưu Bức có phải không. Con xem, bây giờ có thể ký trên rùa. Ha hả, bảo bối của cha!
Diệp Phàm đem đứa con gái của mình đặt trên lưng rùa từ từ vui đùa. Người này, đúng thật là một người cha.
Hiện tại Hải Bá thật biết điều khéo léo, Phí Đống chịu trách nhiệm huấn luyện, trên cơ bản đã dần dần kết hợp cùng người của Hồng Diệp Bảo. Những người khuân vác là các nhân viên an ninh sẽ luôn luôn chuẩn bị hàng tốt để cung cấp cho Hải Bá.
Hiện tại miệng ăn của người này được chuồn mất, nếu nói là ăn vịt quay còn khinh thường cho ăn. Bởi vì, nếu khẩu vị không thuần khiết.
Đương nhiên, sức ăn của Hải Bá cũng là đáng kinh ngạc. Một bữa cơm có thể ăn ba mươi cân thịt, phỏng chừng Diệp Phàm có thể dưỡng được rất tôt.
Đường Thành vinh dự bởi công nhân làm chăn nuôi.
- Ừ, Đường Thành làm tốt lắm.
Diệp Phàm vỗ nhẹ nhẹ lên vai Đường Thành.
- Hì hì, được đem sức lực phục vụ cho Diệp Phàm, đó là vinh dự của Đường Thành tôi.
Bộ dạng Đường Thành cung kính nhìn như tiểu nhân.
- Cậu phải nắm chặt vào.
Diệp Phàm lại vỗ vỗ vai Đường Thành.
- Nắm chắc?
Đường Thành ngạc nhiên, nhìn Diệp Phàm.
- Nếu anh không nắm chắc, đến lúc đó mất cơ hội cũng đừng trách tôi.
Diệp Phàm nói.
- Anh đang nói đến chuyện xà bảo phải không?
Đường Thành kịp phản ứng. Thiếu chút nữa nhảy lên.
- Tuy nói lần này lấy được hơn chục khối. Nhưng mà, với các mối quan hệ rộng lớn của tổ đặc nhiệm A mà nói, có bao nhiêu người ngóng trông vật này.
Hơn nữa, kế hoạch phân phối trong tổ còn chưa có. Tuy nhiên, tạm thời mà nói, những con rắn này có thể phải qua quá trình thử nghiệm lâm sàng của tổ chuyên gia mới có thể dùng được.
Thực ra, trên cơ bản là không có vấn đề gì lớn cả. Ví dụ như muốn thành đội viên phải đột phá. Đội viên lão thành muốn thăng cấp cũng phải đột phá.
Quá nhiều người cần. Hơn nữa, ví dụ như, trình độ bát đẳng đột phá đến cửu đẳng, một viên còn chưa đủ.
Cho nên, cậu phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế.
Diệp Phàm nói.
- Diệp Phàm, sao lúc ấy anh không lấy mấy khối, như vậy, tôi cũng không cần trở về xin ông già nữa. Ông già tôi. Khó mà nói chuyện. Đặc biệt có nhiều mặt ở đây, cho tới bây giờ chính sắc mặt người huấn luyện, nói cái gì không nên làm lãnh đạo phiền lòng.
Đường Thành giống như một oán phụ.
- Haizz, tôi cũng muốn giấu, nhưng Vương Nhân Bàng đã lỡ miệng nói ra.
Diệp Phàm thở dài.
- Vương Nhân Bàng, anh đúng là đáng chết.
Đường Thành tức giận đến mức sắc mặt xanh mét lại.
Vương Nhân Bàng hắt hơi một cái, lắc đầu nói:
- Tôi có đáng chết hay không cũng là do ông nội Bàng ca nhà cậu. Có phải muốn ăn nắm đấm không?
- Cái gì. Ăn nắm đấm, tôi nói anh. Tôi chỉ cho canh cách phân biệt viên đá quý.
Nếu xem không kỹ có thể không phân biệt được có phải không? Nếu như thực sự anh Vương cho rằng lời nói của tôi không được, anh mời đơn vị khác đến đánh giá đi.
Anh làm việc như vậy, tôi không làm được.
Vương Nhân Bàng khiến chuyên gia đánh giá viên đá quý mắt mèo tức giận bỏ kính lúp xuống, giận dữ nói.
- Sai rồi sai rồi, vừa rồi tôi độc thoại một mình. Anh tranh thủ thời gian xem cho tôi đi, đánh giá xem một viên đáng giá bao nhiêu tiền. Tôi đây sẽ chờ để làm một tài khoản riêng. Hơn nữa, không thể để lâu được. Nếu vợ phát hiện tịch thu, vậy thì thảm mất.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Xấu xa.
Lão chuyên gia hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng một cái, đột nhiên cười thần bí, hỏi,
- Ông cũng bị quản rất nghiêm phải không?
- Haizz, hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu. Ngay cả hút thuốc cũng bị khống chế. Hiện tại, anh tôi rất khổ? Gần như bị gián đoạn ‘lương’.
Vẻ mặt Vương Nhân Bàng cay đắng.
- Không đúng, không phải nhà anh có mấy cửa hàng, vị trí cũng tốt, cách không xa Vương tỉnh phủ. Chỉ với các cửa hàng một năm cũng có thể kiếm được hai ba trăm vạn rồi. Như thế nào mà ngay cả ‘tiền cơm’ cũng không có chỗ để xoay xở?
Lão chuyên gia có chút không hiểu.
- Cái này đều là tài sản của bố tôi, không có liên quan đến tôi. Hơn nữa, hiện tại tất cả đều giao cho vợ tôi quản lý. Ông nói, vợ của tôi tốt đến mức đến lấy tiền thuê hai cái cửa hàng cho tôi đi vui vẻ với bạn bè sao? Ông thật đúng là ông già hồ đồ rồi.
Vương Nhân Bàng châm chọc nói.
- Haizz…
Không ngờ lão chuyên gia đánh giá lại thở dài, lông mi khẽ động, nói.
- Như thế này có được không, lần đánh giá này xem như là tự mình làm đánh giá. Tôi cho cậu một bảng giá để đi bán đấu giá, sau đó cậu trực tiếp kêu giá đó là được, lệ phí thẩm định này bằng một nửa là được.
- Ông đúng thật là người tốt.
Vương Nhân Bàng không ngu dốt như vậy, dùng giọng nói châm chọc.
- Đương nhiên tôi sẽ không tốt như vậy, lệ phí đánh giá lần này cậu chỉ cần chuyển đến tài khoản này. Đừng nói gì là được.
Giám định viên cười nói.
- Hiểu rồi, tài khoản này phỏng chừng cũng là tài khoản riêng sao?
Vương Nhân Bàng cười nói.
Ha hả…
- Là đàn ông, người nào chẳng có tài khoản riêng. Tài khoản riêng chính là vận mệnh của chúng ta.
Lão chuyện gia cười nói.
Lão già này, vẫn phong lưu, phong lưu chết người. Trong lòng Vương Nhân Bàng khách sáo một câu, đương nhiên cũng nhanh chóng gật đầu. Bởi vì, phí đánh giá là không ít. Chiếm 1% giá bán đấu giá châu báu.
- Viên Viên, nói chuyện với ai trong điện thoại mà cười tươi vậy?
Diệp Phàm không khỏi có chút ngạc nhiên,
ngẩng đầu nhìn Kiều Viên Viên.
- Diệp Phàm, anh nói anh Vương Nhân Bàng của em có thành thật hay không?
Kiều Viên Viên hỏi.
- Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?
Diệp Phàm sửng sốt, hỏi.
- Anh cứ trả lời là được.
Kiều Viên Viên cười nói.
- Nói anh ta thành thật đương nhiên không thể nói được, em cũng biết anh ta đối nhân xử thế như thế nào. Nhưng anh ấy vẫn là anh trai của em.
Trước khi kết hôn chính là một người đàn ông phong lưu. Nhưng kể từ sau khi kết hôn thu nhập đã bị quản lý.
Hơn nữa, hiện tại anh ấy lại giữ chức vụ ở sở, không thể để cho anh ấy làm ra nhiều chuyện khác người được có phải không?
Huống chi, những người khác cũng không tệ lắm. Ít nhất cũng là tình anh em
Diệp Phàm nói.
Đúng vậy ạ, là tình anh em. Chỉ có điều, Diệp Phàm, em có hỏi qua về tài sản của anh sao?
Kiều Viên Viên quay đầu đi, hỏi.
- Em nói vậy là có ý gì, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền em là chủ gia đình chẳng lẽ còn không rõ sao? Đương nhiên, đôi khi anh có tiêu tiền không báo cáo cho em biết.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha hả, việc này không sao cả. Em biết anh là người hào phóng, chi tiêu phóng khoáng. Nhưng có đồ tốt như vậy sao anh không tặng cho em, lại còn đi cầm bán? Trong nhà, cũng không có thiếu tiền mà.
Kiều Viên Viên thản nhiên cười, Diệp Phàm ngây người ra một chút, cướp hỏi,
- Thứ tốt gì anh cầm bán đi, cái này anh không hiểu được.
- Anh đừng có giả bộ?
Kiều Viên Viên vẫn cười tươi trừng mắt lên liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
Sao chứ, dịu dàng mà giết chết người, trong lòng Diệp Phàm hừ một tiếng, vẻ mặt đứng đắn, hỏi:
- Giả bộ gì chứ, Viên Viên, thật sự anh bị em làm hồ đồ rồi. Trừ chuyện trong tổ đặc nhiệm A không thể để cho em biết còn những chuyện khác cơ bản em đều biết mà.
- Haizz…
Kiều Viên Viên thở dài, hỏi,
- Viên đá mắt mèo lớn như vậy, bán đấu giá chẳng đáng tiếc lắm à. Nhà chúng ta lại không thiếu tiền, còn nằm ngủ cả trên tiền.
- Gì… Viên đá mắt mèo nào, em có ý gì vậy?
Thiếu chút nữa Diệp Phàm nhảy dựng lên.
- Hừ hừ, anh còn giả bộ. Không phải anh có một viên đá mắt mèo đem bán đấu giá. Anh còn không dám tự mình đi bán đấu giá, còn ủy thác cho anh Vương Nhân Bàng đi bán cho anh. Còn nói với anh ấy là chia ba bẩy.
Kiều Viên Viên có chút giận.
- Thật sự anh ấy nói vậy sao?
Hai mắt Diệp Phàm trừng lớn lên.
- Anh tưởng là anh ta sẽ thành thật sao, không phải anh ta đang cho anh giám dịnh, kết quả Thập lục muội cũng bán được một viên bảo thạch cầm đi mời người ta giám định, vì vậy đúng lúc đụng phải. Nói đây là đồ của anh, mấy lần trước đi làm nhiệm vụ tình cờ thu được.
Kiều Viên Viên nói.
- Hai thứ này, rõ ràng là đồ của mình lại còn đổ lên trên người của tôi. Rõ ràng là hai viên còn nói là một viên, thật là.
Diệp Phàm không nhịn được thốt ra, thiếu chút nữa là phổi muốn nổ tung.
- Hai người các anh ai nói thật, anh ấy nói là của anh, bây giờ anh lại nói là của anh ấy. Hơn nữa, một viên lại biến thành hai viên, hai viên có khả năng biến thành 4 viên hay không.
Cười khúc khích, đàn ông các anh, đồ tốt như vậy đều để ra ngoài, quên rồi, em không hỏi nữa, em đi nghỉ ngơi đây.
Kiều Viên Viên nói xong đứng lên trở về phòng,
- Phỏng chừng là hai người một người nói hai, Vương Nhân Bàng nói một, phỏng chừng còn muốn giấu đi một viên để bán đấu giá sau hai người các anh mỗi người một nửa.
- Cái đó thật sự không phải là của anh.
Diệp Phàm ở phía sau kêu lên.
- Không phải thì không phải, gào lên cái gì. Đàn ông các anh, trong lòng nghĩ muốn cái gì em đều hiểu được.
Kiều Viên Viên dịu dàng quay đầu lại cười, vào nhà.
Diệp Phàm càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, lập tức gọi điện ngay cho Vương Nhân Bàng, bất quá, nói thẳng tuột trong điện thoại.
Chừng 10 giây sau, đồng chí Diệp Phàm lập tức quát:
- Anh làm cái gì thế, đá mắt mèo rõ ràng là của anh, tại sao lại thành của tôi?
- Diệp Phàm, tôi không có cách nào cả, đúng lúc vợ anh đánh lên. Không có cách nào đành phải bắt cậu gánh trách nhiệm hộ.
Chính cậu quát tôi, khiến tôi nảy ra ý định kinh doanh, lại có thể thay đổi thành bốn viên đấy.
Mà có điều, tài khoản cá nhân của tôi đã hết sạch rồi. Diệp Phàm, cậu cũng biết đấy, tôi tiêu tiền như thế nào.
Tiền lương và trợ cấp có được dùng đâu?
Vương Nhân Bàng kêu khổ thấu trời, màng nhĩ tai Diệp Phàm rầm rầm vang.
- Hừ, nếu anh nói viên đá mắt mèo là của em, vậy là của em.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.