Quan Thuật

Vinh Quang Lớn.


trước sau

Lúc này sự giúp đỡ của Diệp Phàm có tác dụng lớn hơn. Lúc này bọn họ đang ngăn chặn các tác động vào kinh mạch.

Đây là cửa thứ nhất để đột phá Bán Tiên thiên.

Kinh nghiệm của Cung Khai Hà thật là nhiều, công lực của ông ta cũng không phải quá cao, nhưng tầm mắt của ông ấy làm cho Lâm Đống Quốc khâm phục.

Về con người của Cung Khai Hà, vẫn làm cho người ta cảm thấy có vẻ thần bí. Lâm Quốc Đống có quy củ vì anh ta có một vị sư phụ thần bí.

Một giờ sau, Lâm Quốc Đống kinh hãi nói:

- Không xong rồi, Diệp Phàm bị ngã rồi, phải làm sao bây giờ?

- Việc này… Phỏng chừng là nội khí cạn kiệt, không còn lực, thậm chí có thể nói đó là hậu quả của việc dùng quá nhiều nội khí, khiến cho thân thể hắn bị tổn thương rất lớn.

Cung Khai Hà cũng ngồi không yên, cả người đứng lên.

Tất cả các anh em nhà họ Phí cũng đều đứng lên, Ninh Chí Hòa đã sớm đứng ở bên ngoài.

Chỉ còn mỗi Phí Nhất Hoàn còn ngồi bình tĩnh. Đầu Phí Điệp Vũ nhanh chóng đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi này cũng không kém so với Diệp Phàm…

Phí Nhất Độ nắm tay kêu răng rắn.

Đúng lúc này, đột nhiên Phí Đống đứng lên. Hai tay của anh ta múa may điên cuồng, cả người lúc thì bay lên khi thì hạ xuống, nói chung giống như một con hổ, đánh xung quanh.

- Đứng lên, đứng lên…

Phí Nhất Độ kêu to, bị cha liếc nhìn, sợ tới mức chạy nhanh không dám lên tiếng.

Mà Phí Thanh Sơn ôm lấy Diệp Phàm lui đến hơn trăm mét.

Hai giờ trôi qua, đột nhiên trên đầu Phí Đống có khí ngũ sắc bay ra, nhiều như một cánh tay trẻ con.

Không lâu sau, ngũ khí quy tụ vào một chỗ, tam hoa cùng ngũ khí đều hấp thụ vào bên trong đỉnh đầu. Cả người Phí Đống đột nhiên trẻ ra rất nhiều, tất cả mọi thứ đều rất đơn giản.

Anh ta lập tức lấy Diệp Phàm trong tay Phí Thanh Sơn bay lên không trung, hai tay di chuyển, Diệp Phàm xoay tròn trên không trung.

Giống như một máy xay gió càng chuyển càng nhanh, không lâu sau, chỉ nhìn thấy bóng mà không thấy người.

- Lão Phí làm cái gì vậy?

Lâm Đống Quốc thầm nói.

- Nói chung là lúc này vừa mới đột phá nên công lực rất mạnh, anh ta đang bổ sung năng lượng cho Diệp Phàm, khôi phục nội khí của mình. Đương nhiên, cũng đồng thời hoàn thiện cho chính mình.

Không lâu sau. Trong tay Phí Đống hiện ra ánh sáng ngũ sắc. Hướng về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm giống như là ngâm mình ở bên trong khí ngũ sắc.

- Haizz, lão Phí dùng khí ngũ sắc tẩy tủy cho Diệp Phàm, bản chất là thay máu. Nhất trác nhất ẩm đều có ý trời, Diệp Phàm giúp đỡ anh ta đột phá được lên Tiên thiên, anh ta vì Diệp Phàm dùng tinh khí tẩy tủy, đây chính là đạo đức người học võ. Nếu không, chắc Diệp Phàm phải nằm ở trên giường mấy tháng mới có thể đứng lên được.

Cung Khai Hà thở dài.

Wo…

Một âm thanh vang lên. Trên thái dương Diệp Phàm bay ra một con dơi có khuôn mặt rồng. Đôi cánh có sức sống mạnh mẽ.

Trên thực tế đôi cánh của con dơi mở rộng, tuy nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy Phí Đống. Ngay cả Phí Thanh Sơn cũng nhing không thấy, chẳng qua đó là một loại cảm giác thôi.

- Lúc con dơi hóa rồng chính là lúc cậu đột phá Tiên thiên, không tồi không tồi, ông trời đối đãi với cậu không tệ. Lại có thể cho cậu thay đổi sát khí như vậy. Sử dụng được.

Phí Đống lắp bắp nói.

Dạ Dương im lặng.

Cuối cùng Diệp Phàm tỉnh dậy.

- Thế nào rồi, khỏe lại chưa?

Phí Đống ân cần ngồi ở bên cạnh Diệp Phàm.

Hắn vừa mở mắt ra nhìn thấy, nhanh chóng ngồi dậy, nói:

- Xin lỗi, đột nhiên lại ngủ thiếp đi.

- Ha ha ha.. Tinh khí này đã đủ, chúng ta cùng nhau mở yến tiệc.

Phí Thanh Sơn cười to, tất cả mọi người trong phòng cũng đang cười, kể cả Phí Nhất Hoàn.

Đây là Phí gia trang.

Một chiếc bàn tròn được đặt trong sảnh. Phí Đống ngồi chủ tọa. Bên cạnh là em trai Phí Trường.

Tiếp theo là anh em nhà họ Phí tự động ngồi xuống.

- Diệp Phàm, lại đây. Ngồi bên cạnh tôi.

Đột nhiên Phí Đống duỗi tay ra, chỉ vào bên cạnh. Tuy nhiên, bên cạnh ông ấy lại là Phí Thanh Sơn đang ngồi, lập tức đứng lên, cười nói,

- Tôi ngồi xuống dưới vậy.

- Không cần đâu Thanh Sơn, thêm một cái ghế nữa là được mà.

Vẻ mặt Phí Đống thân thiết, cười nói.

- Tôi xin phép, ở đây thân phận của tôi là thấp nhất, tôi vẫn còn ít tuổi, tôi ngồi xuống dưới là được rồi.

Mặt Diệp Phàm đỏ ửng lên, không dám lỗ mãng.

- Ha ha, Diệp Phàm, bác trai bảo cậu ngồi thì cậu cứ ngồi chứ làm sao. Bác trai là rất ít khi chú ý đến người khác đó.

Đột nhiên Phí Nhất Hoàn nở nụ cười.

- Thời gian trước ông ấy ở Hồng Diệp Bảo, tôi đến chào cũng phải đứng đó.

- Làm sao có thể được chứ?

Diệp Phàm nào dám ngồi, đây chẳng phải là ngồi trên đầu Phí Thanh Sơn sao.

Mà Phí Nhất Độ đã sớm đem một chiếc ghế khác đặt vào đó, trên thực tế là bên ngoài chiếc bàn tròn này có thể ngồi thoải mái mười bảy mười tám người. Ở giữa là khoảng không.

- Bảo cậu ngồi thì cứ ngồi vào, lề mề giống như đàn bà để làm chi.

Phí Thanh Sơn cười nói.

- Ha ha ha..

Tất cả mọi người trên bàn đều nở nụ cười.

- Diệp Phàm, từ trước đến nay tôi chưa thấy cậu hiền lạnh như vậy. Tính tình của cậu thật là ngang bướng, đôi lúc còn có thể tranh luận với tôi, sự can đảm đó đâu mà hôm nay lại như thế này?

- Cậu có thể so sánh với lão gia tử sao? Không phải chỉ là một thư ký quèn sao. Tại sao có thể nói như vậy với Diệp Phàm của chúng tôi.

Không thể tưởng tượng được lão bà Phí Hương Ngọc thiếu chút nữa kể chuyện.

- Hương Ngọc, em nói sai rồi.

Lúc này, Phí Mãn Thiên nói.

- Tôi nói sai, anh, anh cũng không thể lừa gạt ở bên ngoài được.

Bình thường ở nhà Phí Hương Ngọc cũng đáo để, được anh trai thương yêu.

- Bây giờ người ta đã chính thức chuyển làm bí thư rồi, sau này, em cũng đừng hơi tí là lại ‘thay mặt’.

Phí Mãn Thiên cười nói.

- Chuyển chính thức rồi, em nói chuyện gì xảy ra, như vậy

Phí Hương Ngọc cũng cao hứng, cuối cùng đã tuyên bố chính thức, cái này, là một người phụ nữ, cũng không ngóng trông ngày này.

Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng tự nhiên mừng rỡ. Sau khi Ninh Chí Hòa tuyên bố chính thức có thể giảm bớt rất nhiều lo ngại, có thể dứt khoát chuyện muốn làm của mình.

Lại không cần thiết phải suy nghĩ nhiều mối quan hệ, thay . Người này là số 1 Cao Hưng,
tự nhiên đặt mông ngồi xuống.

- Diệp Phàm, làm rất tốt, đưa tập đoàn Hoành Không đi lên, tin chắc rằng các đồng chí lãnh đạo nhìn thấy năng lực của cậu.

Ninh Chí Hòa cổ vũ nói, trong lời nói này dường như là một lời đồng ý.

- Ha hả, Chí Hòa, Diệp Phàm là một nhân tài, mà cậu có thể thấy. Bằng không, lúc nào cậu bay câu sẽ bị trầm cảm.

Lúc này, không thể tưởng tượng được Phí Nhất Hoàn nói những câu vui đùa.

Ninh Chí Hòa vừa nghe, sửng sốt, nhìn nhìn hai anh như có điều suy nghĩ. Nói:

- Tôi sẽ quay trở lại và làm một số việc, hỗ trợ thêm cho Diệp Phàm, Sự giúp đỡ trước kia đối với Diệp Phàm là không đủ. Kỳ thật, những gì Diệp Phàm làm ngày qua là có sự trợ giúp của tôi.

- Anh biết vậy là tốt rồi.

Phí Nhất Hoàn khẽ gật đầu.

- Chúng ta cùng uống một chén chức mừng anh cả một chút.

Phí Trường Thiên giơ cái chén lên, tất cả cùng ủng hộ, Phí Nhất Độ cùng một đám người nhà họ Phí ngồi ở dưới bàn tròn.

Mà ngay cả đại tiểu thư Hòa Hoà bình thường rất nghịch ngợm chuyên gây sự cũng không dám hé răng, thể hiện là cô gái ngoan ngoãn, còn Mai Thiên Kiệt, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.

Đặt chiếc chén không xuống Phí Điệp Vũ lại tiến lên rót đầy chén cho mọi người, Phí Đống đồng tình mỉm cười giơ cái chén lên, cười nói:

- Chén thứ hai này tôi mời Diệp Phàm.

- Không được, tôi phải mời ông mới đúng chứ.

Diệp Phàm nhanh chóng đứng dậy. Hàng ngày hắn rất ít đỏ mặt, tự dưng bây giờ lại hơi hơi đỏ.

- Ngồi xuống, nghe tôi nói đã.

Phí Đống chỉ vào ghế, Diệp Phàm đành phải ngồi xuống.

- Diệp Phàm, không có cậu, cuộc sống của tôi sẽ cứ như vậy. Cậu đã đưa tay ra kéo một ông già như tôi ra khỏi cái chết.

Chẳng những làm cho tôi đứng dậy một lần nữa, hơn nữa, công lực lại có thể đột phá đến Tiên thiên. Đó là điều hạnh phúc nhất của tôi, Phí Đống tôi không sợ chết, chẳng qua ông trời đối đãi với tôi không tệ.

Lại cho tôi sống thêm được hai mươi năm. Để tôi có thế chứng kiến võ thuật nhà họ Phí có thể một lần nữa đứng lên.

Chỉ cần Thanh Sơn có thể đột phá đến Bán Tiên thiên, tôi đã hài lòng lắm rồi. Ít nhất, võ thuật nhà họ Phí hơn một ngàn năm không có suy vong bởi tôi. Tất cả, đều là do Diệp Phàm cậu làm cho tôi. Cho nên, chén rượu này, là Phí Đống tôi mời cậu. Tôi đại diện cho nhà họ Phí mời cậu.

Vẻ mặt Phí Đống rất chân thực, nghiêm túc.

- Anh, chúng ta cùng kính Diệp Phàm một chén.

Lúc này, Phí Trường Thiên cũng mở miệng, anh ta vừa giơ chén, các anh em Phí Thanh Sơn, Phí Nhất Hoàn nào dám chậm trễ, tất cả đều giơ chén lên. Còn Phí Nhất Độ trên bàn, tất cả đều giơ chén đứng lên.

Điều này, cỏ vẻ như toàn thể người nhà họ Phí đều cung kính mời Diệp Phàm một chén.

Vinh quang lớn lao này thiếu chút nữa làm Diệp Phàm sốc, tuy nhiên, hàng ngày hắn đã thường xuyên được vượt qua thử thách, lập tức đứng lên, hai tay giơ chén lên, nói:

- Vừa rồi lão Phí chỉ nói một mặt của hắn.

Kỳ thật, mấy năm ở dưới này. Phí gia đối với tôi không tệ. Diệp Phàm tôi đã coi Phí gia trang chính là ngôi nhà thứ hai của mình.

Mấy năm qua, sự nghiệp của tôi có thể thuận buồm xuôi gió, đều là do Phí gia đã lặng lẽ ủng hộ tôi mà không nói ra.

Diệp Phàm có được những thành tựu như ngày hôm nay, không thể không có Phí gia. Chén rượu này, chúng ta cùng uống để chúc mừng nhau.

- Nói rất hay, cùng uống để chúc mừng nhau!

Phí Trường Thiên vừa thấy, cũng liền gật đầu, không khí trên bàn rượu lập tức rộn ràng hơn.

Buổi tối Diệp Phàm được Phí gia tiếp như một khách mời danh dự, sau khi Phí Đống đột phá thành công, thực lực nhà họ Phí càng lớn mạnh.

- Diệp Phàm, từ hôm nay trở đi tôi muốn ở lại Phí gia trang. Thời gian tới tôi có ý định sẽ chỉ bảo bọn con cháu tập luyện võ công.

Hậu bối của nhà họ Phí quá yếu, nếu không cố gắng, sẽ không có người nối nghiệp. Hơn nữa, lần này tôi đã dùng xà bảo.

Mà đồng chí Cung Khai Hà của cậu yêu cầu cho miếng xà bảo thứ hai, Phí gia không thể lại yêu cầu tổ đặc nhiệm A cho thêm một miếng nữa.

Vậy là quá tham lam. Cho nên, tất cả đều phải dựa vào chính mình.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm được Phí Đống gọi ra sân phía sau uống trà.

Ngồi ở đó có Phí Thanh Sơn cùng Phí Nhất Độ, sức khỏe Phí Trường Thiên không được tốt, cho nên đã về nghỉ ngơi trước. Còn Ninh Chí Hòa đã về tỉnh Thiên Vân, còn Phí Nhất Hoàn, cùng đã về tới biệt thự Tây Viên.

- Phí lão cứ ở đây, lúc nào muốn quay trở về cũng thuận lợi.

Diệp Phàm cười nói. Đương nhiên muốn lưu lại nhà dưỡng lão miễn phí này của cao thủ, hơn nữa, khi có thể còn có thể thỉnh giáo một số vấn đề.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện