- Bí thư Cái có bị thương không?
Diệp Phàm quan tâm hỏi.
- Bị một chút thương tích, có điều Chung Húc thật thảm, lại bị rơi mất hai cái răng cửa.
Lực cánh tay của bí thư Cái cũng thật lợi hại. Chơi cái kiểu này người này phải rơi mất hai cái răng cùng một lúc, thật khó chấp nhận chứ đừng nói là bí thư Cái.
Khương Quân bái phục, nói.
- Bí thư Cái chẳng phải hết phiền toái rồi. Đánh rơi hai chiếc rằng cửa theo pháp luật mà nói thì đã cấu thành tội phạm rồi. Răng là thứ quan trọng của con người.
Diệp Phàm sửng sốt, hỏi:
- Cũng không hẳn, tên này chắc đau lắm. Chung gia lập tức đi báo cáo, mà là trực tiếp lên tận tỉnh báo cáo, nói rằng bọn họ không tin tưởng vào thành phố Hạng Nam.
Trên tỉnh cũng phái người xuống, Chung Húc lại lên tỉnh kiểm tra rồi, chính xác là rơi hai chiếc răng cửa.
Hiện tại thì tỉnh đã nhúng tay vào rồi. Mà đứa con bị đánh của Chung Lâm Hà đương nhiên cũng ngồi không yên rồi, y phải trực tiếp tới văn phòng của Bố Hoa Thanh và Chủ tịch tỉnh Khúc.
Chỉ trích Cái Thiệu Trung ngang ngược hống hách, đã đánh bị thương người của y, đề nghị chính quyền ủy ban tỉnh phải nghiêm túc xử lí.
Mà một vài người bạn thân thích của Chung Húc đều đã đứng lên, liên hiệp với nhau tạo áp lực lên tỉnh, yêu cầu trong vòng một tuần phải điều tra rõ sự thật, trả lại công bằng cho ngươì bị hại.
Khương Quân giận dữ nói.
- Em vợ của Bố Hoa Thanh là Chu Đống bị tôi và Bí thư Cái bắt tay với nhau, con trai của Chung Lâm Hà là Chung Húc lại bị rơi hai chiếc răng cửa.
Hai chuyện này hòa làm một, đầu tiên sẽ là chủ tịch tỉnh Bố gặp khó khăn, sau đó là Chung Lâm Hà.
Bí thư Cái tuy rằng có hậu thuẫn ở tỉnh, nhưng trong tình huống này cũng không rõ ràng lắm. Chuyện này, trên tỉnh có thái độ gì chứ?
- Chủ tịch Khúc cũng không còn cách nào, sự thật bày ra trước mắt. Hơn nữa, văn phòng tỉnh đang gây sức ép, trong thời gian hai ngày phải điều tra ra sự thật.
Nhân chứng vật chứng trước mặt, văn phòng tỉnh cũng không giấu được. Buổi chiều ngày thứ ba liền đình chỉ mọi chức vụ công tác của Bí thư Cái, tiếp nhận điều tra của cơ quan công an và các tổ chức.
Việc này, chủ yếu là áp lực trên đầu quá lớn, ngay cả cơ hội giải hòa cũng không có. Nghe nói văn phòng tỉnh ủy đã nộp án kiện vụ Bí thư Cái lên Viện kiểm sát rồi.
Mà Viện kiểm sát cũng mạnh tay, lại đã đưa lên tòa án rồi.
Khương Quân nói.
- Nếu tội danh được thành lập, Bí thư Cái coi như xong rồi. Chí ít cũng là hoãn thi hành án, nhưng mà tôi không tin Bí thư Cái sẽ buông xuôi dễ dàng như vậy, không chừng lại lật ngược hai chiếc răng lên. Những người đứng sau y nhất định sẽ ra tay bảo vệ y. Hơn nữa theo lý mà nói, lực lượng phía sau y còn mạnh hơn phó chủ tịch tỉnh Chung nhiều.
- Bí thư Diệp đúng là thần nhân.
Khương Quân thán phục nói, Diệp Phàm sửng sốt, lập tức kêu lên:
- Khoan đã, cậu gọi tôi là gì cơ?
- Bí thư Diệp.
Khương Quân cười nói.
- Cậu có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi đình chỉ chức vụ của Bí thư Cái, văn phòng tỉnh ủy tuyên bố chức vụ Bí thư Đảng ủy của tập đoàn Hoành Không tạm thời do anh thay thế.
Mà hôm trước, kết quả xử lí Bí thư Cái đã có rồi, đồng chí Cái Thiệu Trung tới tỉnh Khoa Hiệp nhận chức phó chủ tịch.
Đối xử theo cấp phó ty, thoáng một cái bị hạ hai bậc liền. Theo tin tức đáng tin cậy gần đây, Bí thư Ninh đã có chỉ thị trong hội nghị ngày hôm qua, phải ra sức giúp đỡ quốc hữu hóa các xí nghiệp.
Hơn nữa còn chỉ đích danh xí nghiệp quốc hữu hóa đại hình là tập đoàn Hoành Không. Bí thư Ninh còn nói, mấu chốt là ở một người đứng đầu giỏi.
Sau những lời này, câu thứ hai chính là nói đồng chí Diệp Phàm làm rất tốt. Anh đã cầm được đơn hàng hơn hai tỷ của Canada là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nói ra những lời này, mọi người đều biết, xem ra không lâu nữa, cái chữ ‘đại diện’ sẽ chuyển thành chính thức rồi.
Khương Quân cười nói, vẻ mặt vui mừng.
Nhưng mà Diệp Phàm lại không hề vui mừng, ngược lại còn hỏi:
- Bí thư Cái đã đi chưa?
- Đã đi rồi, anh ta nói chờ anh về bàn giao một số việc rồi đi rồi.
Khương Quân nói
- Chuyện của Cái Thiệu Trung lần này đáng lẽ bị đuổi luôn, nhưng chỉ bị hạ hai bậc, chứng tỏ phía sau cậu ta cũng khá mạnh. Nghe nói phía sau Chung Húc cũng không có tuyên bố gì với Bố Hoa Thanh. Ngay cả phía văn phòng của bộ công an cũng không thấy động tĩnh gì.
- Hiện anh ta còn ở tập đoàn Hoành Không không?
Diệp Phàm hỏi, liền cầm ngay điện thoại. Lúc đó, Khương Quân lại nói:
- Còn có một việc, Mộc Nguyệt Nhi muốn gặp anh.
- Xem ra viên thuốc của chúng ta có tác dụng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Không sai, tôi đã nghe thấy từ phía Châu Lệ. Mộc Nguyệt Nhi hiện tại đối xử rất tốt với Vân Hùng.
Ngày ngày đều cùng ông ta, tình cảm ông cháu cũng tốt dần lên, hy vọng ông có thể trường thọ. Chuyện này cũng là diềm tốt.
Chỉ cần Bí thư Diệp nhìn thấy Mộc Nguyệt Nhi, nhắc tới điều kiện, lúc đó, ha ha ha, khu cảnh núi Thông Thiên sẽ thành hiện thực.
Nữ nhi Mộc Nguyệt Nhi lúc trước mạnh mẽ như vậy, tôi nhìn thấy phải mỉa mai một cái. Lần này nhắc tới nhất định khiến cô ta thấy khó chịu.
Khương Quân nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười cười, hỏi:
- Còn chuyện con đường Tinh Huy thì sao?
- Xảy ra sự việc của Bí thư Cái và Chung Húc, chuyện ấy liền dừng lại luôn, lúc này khó khăn hơi nhiều.
Ý của Bí thư Lam là đợi anh trở lại bàn bạc một chút. Chuyện lần này tuy là Chung Húc rơi mất hai chiếc răng cửa.
Nhưng kỳ thật cậu ta lại là người chiến thắng. Hiển nhiên đồng chí Cái Thiệu Trung là người thất bại rồi. Công ty xây dựng công trình Thiên Mã của chúng ta rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.
Khương Quân có chút lo lắng, nói.
- Chung Húc chẳng phải thích đùa sao, chúng ta chơi với cậu ta một ván. Bí thư Cái đánh cậu ta rơi hai chiếc răng cửa là vẫn còn nhẹ, nếu là tôi lúc đó thì phải đánh cho cậu ta bới đất tìm răng ấy.
Vẻ mặt Diệp Phàm có chút tàn nhẫn, Khương Quân thở dài, trong lòng đang tội nghiệp cho Chung Húc.
Khương Quân biết, Diệp Phàm hoàn toàn có thể tàn nhẫn như vậy. Lúc đó không dám bóp cổ Cái Thiệu Trung ấy. Chung Húc đấu với Cái Thiệu Trung thì không có tương xứng cấp bậc rồi.
Chung Húc chỉ là kẻ dựa vào cha, mà Cái Thiệu Trung lúc ấy lại là Bí thư thành phố Hạng Nam. Đây đích thực là đại thần khu tiểu biên giới.
Lúc hoàng hôn, Diệp Phàm đã tới được sơn trang Chu Tước.
Tới cửa sơn trang đã nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc của Mộc Nguyệt Nhi.
- Ông nội, nghe nói sơn trang này là do trước đây ông đã vì bà nội mà xây nên phải không?
- Đúng thế, năm đó bà nội cháu có thể gọi là mỹ nhân
trong mười dặm tám thôn. Xinh đẹp như Nguyệt Nhi vậy.
- Nghe nói bà nội rất thích nơi này.
- Vì vậy ta đã đặc biệt xây dựng sươn trang này cho bà ấy.
Đi vào cửa lớn, nhìn thấy Vân Hùng đang nằm nghiêng trên một cái ghế nằm bằng gỗ. Trên ngực đắp một cái chăn mỏng.
Ghế nằm đặt cạnh bàn trà có hoa văn trạm trổ, trên bàn là ấm trà đang bốc hương nghi ngút. Mộc Nguyệt Nhi ngồi trên chiếc ghế trúc bên cạnh, cầm một tay ông, giống như một thiên sứ trong sáng, cười thật ngọt ngào.
Ai mà tin được thiên sứ thuần khiết này là một cao thủ chứ. Diệp Phàm cảm thán trong lòng, cười từ xa:
- Khí sắc của Vân lão tốt hơn nhiều rồi.
- Đúng vậy Diệp tổng ạ, mau ngồi đi, Nguyệt Nhi, con mang ghế tới đây.
Vân Hùng vừa nghe thấy, cả người phải đứng lên.
Nhưng lại bị Nguyệt Nhi đè xuống, nói:
- Ông nội, ông hãy cứ nằm xuống. Đây là nhà chúng ta, ông hãy thoải mái đi.
- Ha ha.
Vân Hùng nghe thấy cũng không đứng dậy nữa. Có điều ông ta cũng ngồi dậy, cười nói:
- Diệp tổng, đã lâu không gặp. Nghe nói cậu đi giúp ủy ban kỷ luật phá án. Đúng lúc tôi vừa làm loại rượu thượng hạng, chúng ta cùng thưởng thức xem.
Bịch một cái, Mộc Nguyệt Nhi đem ghế dựa đặt thật mạnh trước mặt Diệp Phàm.
Mộc Lệ Châu đi ra cười khanh khách.
Diệp Phàm cũng không do dự, đặt mông ngồi xuống.
- Vân lão, ông đưa tay đây, tôi kiểm tra một chút.
Diệp Phàm cười nói. Vân Hùng đưa tay ra. Diệp Phàm kiểm tra cẩn thận một chút, cười nói:
- Bình phục hẳn rồi.
Nói xong hắn còn nhìn Mộc Nguyệt Nhi một cái đầy ý tứ, ý là viên thuốc của chúng ta thật hiệu quả.
- Xì.
Hiểu được cái thứ âm thanh khinh thường của Mộc Nguyệt Nhi.
Nói chuyện tào lao một chút, Vân Hùng trở về phòng nghỉ ngơi. Còn lại hai người là Mộc Nguyệt Nhi cùng Diệp Phàm.
- Cô không phải là muốn gặp tôi sao, có chuyện gì nói mau, tôi không có nhiều thời gian.
Diệp Phàm nói.
- Không rảnh thì anh đi cho, bổn cô nương không tiếp.
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.
- Vậy ta xin phép đi trước.
Diệp Phàm không nói hai lời, hắn đứng lên xoay người muốn đi, trong lòng nghĩ thầm cô muốn thử lòng kiên nhẫn của ta sao, cô còn non lắm.
Có điều Mộc Nguyệt Nhi không gọi Diệp Phàm ở lại. Diệp Phàm tiếp tục đi ra cửa chính.
- Em gái.
Mộc Lệ Châu gọi với ra từ trong phòng, lại hướng về phòng Vân Hùng cầu cứu.
- Diệp tổng, nếu đã tới đây rồi thì ngồi lại một lát đã.
Mộc Nguyệt Nhi sửng sốt, kiên trì nói.
- Tôi không rảnh.
Diệp Phàm cũng không quay đầu lại, tiếp tục hướng ra cổng chính, Mộc Nguyệt Nhi tức giận, thiếu chút nữa muốn cắn hắn, cô gào lên một tiếng, một cơn gió thổi qua, có bóng người lướt qua. Mộc Nguyệt Nhi chắp tay vào eo đứng trước mặt Diệp Phàm.
- Làm gì chứ, ban ngày ban mặt giả quỷ sẽ dọa chết người đấy.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Họ Diệp anh, anh còn viên thuốc kia không, bao nhiêu tiền một viên, anh ra giá đi.
Mộc Nguyệt Nhi ngang ngược, nói.
- Ha ha ha, đấy là vật báu vô giá.
Diệp Phàm cười lạnh nhạt.
- Ra giá đi, bổn cô nương có tiền. Không kém anh một đồng con.
Mộc Nguyệt Nhi khoe khoang.
- Không nhiều lắm, nhiều như vậy đủ rồi, một viên.
Diệp Phàm giơ một ngón tay.
- Một vạn, không đắt chút nào. Bổn cô nương rất nhân từ, đưa nhiều một chút, năm vạn một viên thì thế nào?
- Cô sai rồi, một trăm triệu một viên.
Diệp Phàm nói xong, còn liếc mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Mộc Nguyệt Nhi một cái, nói thêm:
- Hơn nữa là một trăm triệu đô la mĩ, cô đổi ra nhân dân tệ là được. Nhưng mà phải theo giá của chợ đen, đổi theo giá ngân hàng quá thấp, không có lời đâu.
- Anh sao không đi mà đoạt lấy, anh là kẻ khốn nạn, tham tiền.
Mộc Nguyệt Nhi rốt cục không nhịn nổi tức giận, bắn ra hàng loạt câu chửi thề về phía Diệp Phàm.
- Mộc đại tiểu thư đây là việc tình nguyện của hai bên. Một bên cũng không làm nổi, cô có tình thì tôi cũng có ý, Diệp Phàm tôi lại không ép buộc cô phải mua. Cô không mua thì cũng có người khác muốn mua, người ngày nay có ai không muốn sống thêm mấy năm chứ. Bằng không tôi bán nó cho Bill Gates có khi được nhiều hơn.
Diệp Phàm nhún vai, vẻ lưu manh.
- Anh cho rằng ăn được tôi sao?
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.
- Cô nghĩ vậy cũng phải, nhưng mà tôi nói cho cô biết, qua thôn này thì không còn cửa hàng nào như này nữa, thuốc này của chúng tôi là độc nhất vô nhị đấy.
Hơn nữa, dược liệu để điều chế ra viên thuốc này căn bản là không mua được ở chợ. Cô có nhiều tiền cũng không mua nổi.
Phải nắm bắt lấy, cho cô trong thời gian hai ngày phải quyết định. Bằng không tôi phải bán viên thuốc này cho người khác.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, nói. Hôm nay quyết định không được hung hăng đả kích cô nương này.