- Anh Diệp, nhắc lại chuyện cũ liệu có ảnh hưởng gì tới tham mưu Tề không?
Trương Cường có chút lo lắng về điều này.
- Ha ha, ảnh hưởng chứ, nhất định là có ảnh hưởng rồi. Chung gia nhất định là sẽ hận thấu xương tham mưu Tề, có điều...
Diệp Phàm nói tới đây thì ngừng lại, nhìn Tề Hóa Thành, cười nói:
- Tham mưu Tề, anh có thật sự muốn làm khó Chung Húc?
- Muốn!
Tề Hóa Thành không hề nghĩ ngợi, gật đầu ngay lập tức. Có thể thấy rằng, kỳ thật là Tề Hóa Thành đã biết được một chút lai lịch về Diệp Phàm thông qua cái miệng của Trương Cường.
Nói cách khác, Tề Hóa Thành cũng phải lo lắng tới những áp lực mà Chung gia gây cho y.
- Vậy thì tốt!
Diệp Phàm đưa tay vỗ vỗ vào vai Tề Hóa Thành, cười nói:
- Nếu Chung gia muốn trả thù cậu, thì hãy nói với tôi. Trong hệ thống quân đội, tôi còn quen một vài người.
- Hóa Thành, chuyện này có anh Diệp chịu trách nhiệm rồi, anh không cần lo lắng điều gì cả. Tư lệnh Trần của khu chúng tôi đối với Diệp Phàm cũng có sự đánh giá cao.
Lúc này, Trương Cường nói.
- Sợ cái con khỉ, vốn dĩ tôi đã không ưng gì Chung Húc. Sớm đã muốn cho cậu ta bài học, cái đồ dẻ rách.
- Cậu hãy về xem lại chứng cứ có liên quan rồi gửi qua đây cho tôi.
Diệp Phàm nói.
- Không cần thiết, nó đã ở trong hộp của tôi. Lần trước, vì đề phòng Chung gia quay lại phản công, chúng tôi đã thu thập chứng cứ. Sau đó nhất thời quên không mang theo cái hộp cất giữ đó đi.
Trương Cường cười, lập tức gọi Cần Vụ Binh cầm tài liệu tới.
Sau khi nhận tài liệu, Diệp Phàm nhìn một lượt, cười. Trương Cường ăn cơm xong đã quay lại bộ đội rồi. Diệp Phàm gọi điện cho Cái Thiệu Trung, vừa nghe thấy tin này, lập tức điên cuồng chạy tới.
- Lưu Lâm, ngươi là đồ vô liêm sỉ, vừa rồi đã có chuyện gì?
Y liền tiến tới cái ghế lô, Chung Húc giơ chân đã cho Lưu Lâm một cái, nhưng không ngờ lại đã trúng cái chân ghế, đau tới mức y chỉ có thể ngồi xổm ôm cái chân mà nói.
- Là người đánh ta, người đánh ta!
Chung Húc còn chưa hết tức giận. Tiện tay lại tát cho mấy cái cho tới khi Lưu Lâm chảy máu mũi mới chịu ngừng tay. Lưu Lâm cũng không dám đánh trả, kiên trì bị đánh đến cùng.
- Chung thiếu gia, lúc đấy tôi bị gã họ Diệp để ý tới, vì thế đã không khống chế nổi mình, tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi thật không cố ý. Anh nói xem, tôi dám như vậy sao? Anh lại không nhổ hết lông của tôi chắc.
- Biết thế là tốt. Ngồi đi.
Chung Húc cũng đánh đủ rồi, tiện tay ném tập giấy ra rồi bảo Lưu Lâm ngồi xuống.
- Anh Chung, anh nói em phải làm thế nào thì em sẽ làm như thế. Em lúc này không đánh nổi Bạch Ai rồi. Hắn dám, tên họ Diệp, con cháu nhà họ rùa rụt cổ.
Lưu Lâm chửi.
- Ngươi thực sự hạ quyết tâm lật đổ tập đoàn Hoành Không của tên họ Diệp kia sao?
Chung Húc vẻ mặt nghiêm túc, liếc mắt nhìn Lưu Lâm một cái.
- Đương nhiên rồi, anh em chúng ta đồng lòng thì sẽ kéo được tập đoàn Hoành Không đi xuống. Dám sao, nghĩ tới một gã chủ tịch lụi bại là đã khí thế lắm rồi.
Lưu Lâm căm giận nói.
- Cậu đúng thật là đã nghĩ như vậy?
Chung Húc hỏi lại.
- Nghĩ xong rồi anh Chung. Lần này không lột được da Diệp Phàm thì tôi đây phải viết lại tên mình.
Lưu Lâm liên tục khoe thành tích, muốn lấy công chuộc tội.
- Tổn thương của ngươi lần này cũng khá nghiêm trọng, nhìn thì không thấy, nhưng thảm như vậy thì phải lập tức báo án, yêu cầu cảnh sát phải xem xét vết thương trước. Bản án này nhất định phải làm chắc chắn. Diệp Phàm muốn chốn cũng không chốn được rồi.
- Lưu Lâm, cậu yên tâm, có anh Chung ra tay thì có gì mà không làm được. Nghĩ mà xem, Cái lão hổ lợi hại không chứ, vậy mà bại trận dưới tay của anh Chung. Diệp Phàm hắn có thể chạy đi đâu chứ?
Một tên khác vẻ mặt thân thiết vỗ vai Lưu Lâm, cổ vũ.
- Tốt nhất là thừa dịp Diệp Phàm đang ở tại thành phố, buổi tối nhất định không thể chạy đâu. Gọi mấy anh em trông chừng hắn. Chúng ta lập tức báo án buộ tội hắn.
Một tên đầu trọc nói.
- Giết chết hắn!
Lưu Lâm hô một tiếng, móc di động ra. Lúc này vẻ mặt Chung Húc đang cười thầm.
- Cậu nói thật chứ?
Cái Thiệu Trung vừa tới khách sạn Diệp Phàm ở, vội hỏi.
- Anh xem cái này đi.
Diệp Phàm đưa túi văn kiện ra cho y, nhìn thấy tay cảu Cái Thiệu Trung nhận túi văn kiện có vẻ run run. Xem ra liên quan đến việc rửa tội cho chính mình, Cái Thiệu Trung có chút kích động.
Cái Thiệu Trung nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Ô hô....
Chuyện quái quỷ đã xảy ra rồi, Cái Thiệu Trung đột nhiên ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc. Diệp Phàm biết, gần đây cậu ta phải chịu quá nhiều oan ức, trên gười đầy áp lực.
Vì vậy mà hắn tới gần, vỗ nhẹ vai Cái Thiệu Trung, nói:
- Lão Cái, quá khứ đã qua rồi. Cái Thiệu Trung anh từ đây có thể đường đường chính chính mà đứng dậy rồi. Lão Cái, anh phải lợi dụng tất cả những ảnh hưởng của anh, chúng ta phải đứng dậy, đứng dậy vững vàng.
- Nói hay lắm, đứng lên!
Cái Thiệu Trung đột nhiên đứng lên, cậu ta đưa hai tay, nắm chặt lấy tay Diệp Phàm, nghẹ ngào nói:
- Không cần phải nói nhiều, từ nay về sau Diệp Phàm cậu chính là anh em của Cái Thiệu Trung, chúng ta là huynh đệ của nhau.
- Được, anh Cái.
Diệp Phàm cười nói.
- Lão đệ!
Cái Thiệu Trung ôm Diệp Phàm thân mật, sau đó nói:
- Tôi đi xử lý chuyện này, người anh em, hãy đợi tin vui của ta.
Cái Thiệu Trung hùng hổ bước đi.
Sáng ngày thứ hai.
Hai tên lén lén lút lút, một tên cầm điện thoại, nói:
- Anh Chung, Diệp Phàm xuống xe rồi, hình như là đi lên tỉnh.
- Tốt, có thể bảo bọn họ hành động rồi.
Chung Húc âm thầm cười, xoay người nói:
- Chúng ta có thể vào trong, xem xem bộ dạng xấu hổ của bí thư Diệp của chúng ta, nhất định là rất hay đấy.
- Anh Chung, bọn họ có dám lên tỉnh bắt người không?
Tên đầu trọc lo lắng.
- Đám người Ngọc cũng không dám đi, ta đây muốn lấy cái mũ của nó.
Chung Húc ngang ngược nói.
- Ngọc Đội tuy chỉ là phó đội trưởng của một sư đoàn, nhưng Ngọc Đội là một người mà Chung gia cử đi.
Có anh Chung ở đó, Ngọc Đội sợ. Chúng ta sẽ đợi ở trụ sở tỉnh xem trò hay là được.
Chúng ta phải xem cái vẻ mặt hung hăng của anh ta, đánh cho anh ta phải xám xịt mặt mày giống như Cái Thiệu Trung mới được.
Một gã trẻ tuổi ngạo mạn nói.
Diệp Phàm mang theo túi văn kiện, bởi Thái Cường gọi điện bảo hắn khi nào về thì đến ngay văn phòng tỉnh, vì vậy 3 giờ chiều ngày thứ hai Diệp Phàm tới đó rồi. Hôm qua Diệp Phàm đi
nhà sư phụ Trương Cường chơi một ngày.
Nhưng mà, hắn vừa đi tới chỗ cái ao chỗ cửa chính của trụ sở văn phòng tỉnh thì thấy trước mặt có mấy người xuất hiện. Không phải người đi cùng Chung Húc ngày hôm qua, còn có ai nữa?
- Diệp tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Chung Húc lại còn cười gượng, lên tiếng chào hỏi.
- Ừ. Lại gặp nhau rồi.
Diệp Phàm khẽ gật đầu, nghiêng người muốn đi qua. Lúc này, mấy người đứng bên cạnh, là cảnh sát. Người cao nhất là một thanh tra cảnh sát.
- Cậu chính là đồng chí Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không?
Một tên cảnh sát trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.
- Vâng. Các anh đây là?
Diệp Phàm nhìn lướt qua thấy một tên cảnh sát chặn đường. Lúc này, nhìn thấy tình hình này, một vài nhân viên của văn phòng tỉnh cũng đang ồn ào cách đó không xa.
- Chúng tôi là người của tổ điều tra hình sự, đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.
Tên cảnh sát lấy ra giấy chứng nhận, Diệp Phàm lại không nhận, hỏi:
- Các anh làm gì vậy, đừng có cản đường, tôi còn phải làm việc.
- Anh không nhìn cũng được, chúng tôi phải làm việc theo trình tự. Đồng chí Diệp Phàm, anh là kẻ tình nghi trong việc đánh người khác bị thương, văn phòng công an đã lập hồ sơ.
Mời anh theo chúng tôi trở lại nhận điều tra. Chuyện này vốn là do cơ quan công an cấp dưới giải quyết.
Nhưng do cơ quan quản lí của tập đoàn Hoành Không là tỉnh ủy, vậy nên sẽ do công an tỉnh trực tiếp giải quyết.
Tên cảnh sát trẻ tuổi thứ hai nghiêm túc nói, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Thật xin lỗi, tôi hiện không rảnh. Đợi tôi báo cáo xong công việc sẽ nói chuyện với các anh, thế nào?
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, vốn nghĩ tới thân phận của anh, chúng tôi không muốn còng tay anh tại đây. Nếu anh cố ý không đi, chúng tôi chỉ còn biết xin lỗi.
Lúc này một thanh tra cảnh sát lên tiếng.
Anh ta nháy mắt ra hiệu hành động, hai tên cảnh sát cầm cái còng sáng loáng trong tay tiến lên. Tên cảnh sát cố ý huých một cái đánh xoảng cái còng vào tay Diệp Phàm khiến mọi người xung quanh đều tập trung ánh mắt về phía này.
- Láo xược!
Gọi trưởng phòng Bạch của các anh tới đây.
Diệp Phàm nghiêm mặt, nói.
- Ha ha ha, anh thôi đi được rồi đấy lão Diệp á, lẽ nào là cục trưởng cục công an, lại còn có thể gọi cả trưởng phòng Bạch tới nữa.
Một tên cảnh sát cười ha ha.
- Đúng là coi trời bằng vung. Một tên tổng giám đốc nhỏ con lại kiêu căng như vậy. Đánh người bị thương chẳng những không biết là phạm pháp mà lại còn dám già mồm như vậy.
Anh thật nghĩ rằng bầu trời của Thiên Vân chính là bầu trời của Diệp Phàm anh sao? Tập đoàn Hoành Không to lớn cũng không thể che khuất được bầu trời tỉnh Thiên Vân.
Ở đây còn có văn phòng công an tỉnh, ủy ban tỉnh, Đảng và nhà nước. Không nói tới anh là tổng giám đốc của một xí nghiệp, nhưng vương tử phạm pháp thì cũng xử tội như dân thường
Huống chi là anh, thật không biết trời cao đất dày rồi.
Lúc này, Chung Húc ra mặt, đứng một bên lên giọng.
Hơn nữa, lập tức làm rõ thân phận Diệp Phàm. Y chính là muốn những nhân viên này nhớ lấy hắn để lan truyền ra ngoài.
- Còng vào!
Một tên cảnh sát nhìn Chung Húc một cái, tên này như phát ra ám hiệu, vì thế một tên cảnh đốc lập tức lên tiếng, hai tên cảnh sát nghiêm mặt, một bên tay trái, một bên tay phải, áp sát Diệp Phàm.
- Cút!
Diệp Phàm vừa nhìn thấy liền hiểu được vấn đề, đoán chừng những tên cảnh sát này đều là trợ thủ do Chung Húc phái đến, chính là muốn làm hắn phải mất mặt với văn phòng tỉnh ủy. Diệp Phàm liền dùng phương thức mê thuật âm hóa mà hô lên.
Hai tên cảnh sát không hề phòng bị, đầu bị âm bạo cho một phát, nhất thời cảm thấy bắp đùi mềm nhũn ra, ngồi phệt xuống đất.
- Đứng lên!
Một gã thanh tra cảnh sát nhìn thấy liền trướng mặt lên tới mức có chút đỏ mặt, cảm thấy thủ hạ cũng quá mất mặt rồi, không ngờ lại bị Diệp Phàm vừa mới hô một tiếng mà đã sợ ngã xuống đất rồi.
Đây là cái tình huống gì?
- Cầm lấy, chính là anh, lập tức báo cáo lại rõ ràng mọi chuyện với thủ trưởng Bạch của các cậu. Chuyện hôm qua nhất định có người cố tình gây sự.
Các anh để tôi điều tra rõ ràng, nếu có một chút nào trái sự thật, tôi sẽ hỏi tội các anh. Tôi muốn nghe báo cáo của thủ trưởng Bạch xem sẽ xử lý như thế nào.
Diệp Phàm sờ vào tập công văn trong túi. Một bản văn kiện rơi xuống trước mặt thanh tra cảnh sát.