Đứng ngoài cổng là bốn đồng chí Chu Gia Sinh, Lưu Nhất Đa, Ngọc Thanh Thanh và Triệu Nhất Thác.
- Ngồi đi.
Sau khi Bạch Vạn Thăng ngồi xuống cũng mời bốn người Chu Gia Sinh ngồi. Đích thân Giám đốc Nhà tưởng niệm Bạch Đông Lưu đứng bên cạnh pha trà cho năm người.
Tuy nhiên, Bạch Vạn Thăng cầm chén trà lên một mình uống. Bốn người Chu Gia Sinh vẫn đứng không dám ngồi.
- Trưởng ban Bạch, chúng tôi chưa làm xong công việc. Anh hãy phê bình chúng tôi đi.
Chu Gia Sinh ngập ngừng hồi lâu rồi mới dám nói.
- Trưởng ban Bạch, anh hãy mắng chúng tôi đi.
Triệu Nhất Thác cung tối mặt lại nói. Ngọc Thanh Thanh và Lưu Nhất Đa cũng vội vàng nói theo.
- Bốn người đều là người cũ, cuộc họp Thường vụ Đảng uỷ đầu tiên lại để cho một một hậu sinh mới đến thiếu chút nữa đánh ngã tất cả. Mấy năm làm quan của các người vô ích rồi, lẽ nào các người là một lũ vô dụng.
Bạch Vạn Thăng vẻ mặt nặng nề.
- Trưởng ban Bạch phê bình rất đúng, bọn tôi đã quá khinh địch.
Chu Gia Sinh nói.
- Không sai, chúng tôi đã quá khinh địch. Chúng tôi đã nghe ngóng rồi, cảm thấy một tên miệng còn hôi sữa có thể làm được cái gì.
Có lẽ hai tỉnh Điền Nam, Thiên Vân chiều chuộng hắn như thế, đơn giản là người này có chỗ dựa ở kinh lý rồi.
Một Thái tử đảng mạ vàng xuống dưới thì có gì phải lo lắng. Hơn nữa, Giang Hoa là địa bàn của chúng tôi. Hắn chẳng là cái gì cả.
Triệu Nhất Thác đỏ mặt nói.
- Bây giờ đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Thái tử đảng rồi sao?
Bạch Vạn Thăng “hừ” lạnh lùng, “bốp” một tiếng đập chén trà lên bàn.
- Lĩnh giáo được rồi, tuy nhiên, lần sau hắn sẽ không có cơ hội nữa.
Chu Gia Sinh nói trước, ba người còn lại cũng gật đầu.
- Còn muốn lần sau, lần này các người bị ép như thế, đầu tiên đã bị thua về ưu thế so với người ta rồi.
Bạch Vạn Thăng nói đến đây giơ ngón tay gõ gõ xuống bàn:
- Bốn đồng chí, người ta vừa đến.
Bốn người các người là người cũ ở Giang Hoa. Một đồng chí mới đến, hơn nữa còn xuất thân từ xí nghiệp nhà nước. Hắn có thể làm được gì nào?
Hắn có căn cơ ở Giang Hoa? Trong 10 Uỷ viên Địa uỷ hắn quen mấy người? Các người khen ngợi ngược, lợi hại lắm đấy.
Bốn người cũ lại bị một người mới đến toan tính. Còn để người ta ép cho đến mức thiếu chút nữa còn không ngẩng đầu lên được.
Đây không phải là khinh địch, không phải là thất bại nhỏ mà là thất bại rất lớn. Có biết không, thất bại rất lớn.
- Đáng tiếc người của chúng tôi còn hơi ít một chút, nếu có thêm hai đồng chí nữa đứng về phía chúng tôi thì hôm nay kết cụ hoàn toàn không phải như thế.
Chu Gia Sinh thở dài, cúi đầu không dám ngẩng lên.
- Người quá ít, có phải là bảo Bạch Vạn Thăng tôi đề nghị với tỉnh uỷ cử thêm cho các người hai người nữa.
Rõ ràng là đảo lộn toàn bộ Địa uỷ Giang Hoa lên, thay bằng tất cả người của chúng ta. Các người, các người thực sự cho rằng Bạch Vạn Thắng tôi là Bí thư Tỉnh uỷ hay sao?
Ngay cả Bí thư tỉnh uỷ Trần cũng chẳng có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ này, càng không nói đến Bạch Vạn Thắng tôi.
Huống chi như tình hình của các người bây giờ, kể cả có cho thêm hai người thì cũng chẳng được việc gì. Người ta vừa mới đến đã có thể áp đảo các người, bốn người các người còn không đấu lại được một.
Cái miệng của bốn người đâu mất rồi?
Bạch Vạn Thắng quát lên.
- Bộ trưởng Bạch, chúng tôi biết lỗi rồi. Sai lớn lắm, chúng tôi sẽ sửa chữa.
Chu Gia Sinh nói.
- Biết sai rồi, biết sai ở chỗ nào sao?
Bạch Vạn Thăng “hừ” nói:
- Cục diện bên phía Tỉnh uỷ Bạch Vạn Thăng tôi không thể nào nắm được, trên đã có quyết định xuống rồi.
Nhưng đồng chí ở dưới các người phải nỗ lực. Một khi di dời sẽ xảy ra rất nhiều tình hình, cũng sẽ khiến cho Tỉnh uỷ nhìn thấy được những vấn đề tồn tại của việc di dời.
Khi di dời không được thế chẳng phải lại có thể điều chỉnh trở lại sao. Khi đã đình chỉ việc di dời, như thế ngược lại sẽ dùng khoản tiền vốn để dùng vào việc di dời đầu tư vào việc xây dựng thành phố Giang hoa.
Tỉnh uỷ đã dự tính chi ra 3 năm 3 tỷ. Hôm nay đầu tư giai đoạn đầu là 1,5 tỷ, nếu không di dời được thì ít cũng phải để lại cho Giang Hoa các người 1tỷ. 1 tỷ đấy có thể làm được biết bao nhiêu việc lớn.
- Ba người Chiến Nhất Cương, Tôn Lệ Phương, Đỗ Tử Khải lúc này vẫn đang đứng nhìn, bọn họ còn dễ giải quyết một chút.
Còn biểu hiện của hai người Mâu Đồng Xuân và Khương Nguyệt rất khó đoán. Lúc này Diệp Phàm mới xuống được một ngày, hai người bọn họ đã lập tức đứng về phía Diệp Phàm, đúng là không có khí tiết.
Mâu Đồng Xuân còn dễ nói một chút, trước kia mọi người không coi trọng hắn ta. Nhưng Khương Nguyệt thì sao, căn bản chính là một người ba phải.
Lãnh đạo cũ vừa đi, có lẽ chiếc ghế vẫn còn hơi ấm, cô ta đã lập tức đổi chủ.
Người đàn bà này tôi thấy phải dạy cho một bài học.
Triệu Nhất Thác giận dữ nói.
- Bây giờ anh đã thấy kết quả rồi hả?
Bạch Vạn Thăng trợn mắt nhìn Chu Gia Sinh.
- Ôi, trước kia có chút ân oán với hắn ta. Bộ trưởng Bạch anh bảo tôi hãy thoải mái một chút đừng suốt ngày nghĩ đến.
Nhưng khúc mắc trong lòng tôi không thể giải toả được. Mất đi cơ hội trói buộc hắn ta.
Nếu lúc đầu có thể trói buộc được hắn ta thì cục diện bây giờ đã khác hoàn toàn. Hôm nay nếu là 5 người chúng tôi hợp lại, còn bên phía Diệp Phàm chỉ nhiều hơn Khương Nguyệt.
Chu Gia Sinh nghiến răng.
Mâu Đồng Xuân khi mới lên nhậm chức, trong khi họp vô ý lại cường điệu nhắc đi nhắc lại ba chữ “Qua thứ nhi”.
Mà hắn không biết, Chu Gia Sinh trước kia khi còn ở dưới huyện bị người ta ngầm đặt cho cái tên “Qua Thứ Nhi”.
Mâu Đồng Xuân cứ nhắc đi nhắc lại ba chữ này trong cuộc họp, phê bình một số đồng chí chính là “Qua Thứ Nhi”, nếu là “Qua Thứ Nhi” thì phải gay gắt chỉ ra.
Lời này nói ra, tất cả các đồng chí phía dưới đương nhiên sẽ cười thầm. Việc này khi đó Mâu Đồng Xuân chẳng hay biết gì.
Tuy nhiên, tự nhiên là đưa cả Chu Gia Sinh vào trong đó. Chu Gia Sinh cho rằng đây là do Mâu Đồng Xuân cố ý chơi xấu mình, đó là rất bất kính đối với mình.
Là công kích con người Chu Gia Sinh tôi. Bởi vì, Chu Gia Sinh sợ nhất người ta nhắc đến ba chữ “Qua Thứ Nhi”.
Vì thế mà ân oán này đã được kết lại.
- Bây giờ nói những thứ này thì có tác dụng gì, nhìn thư thế của Mâu Đồng Xuân vươn ra như cành ô liu về phía Diệp Phàm.
Là Diệp Phàm khi đang cần sự ủng hộ trong các uỷ viên. Đương nhiên Mâu Đồng Xuân có ý như
thế thì hai người họ sẽ phối hợp ăn ý với nhau.
Mâu Đồng Xuân nghiêng về phía Diệp Phàm thì đã có kết cục, đồng chí này sẽ không cần phải suy nghĩ.
Bạch Vạn Thăng khoát tay:
- Nói về Khương Nguyệt, là Trưởng ban thư ký Địa uỷ.
Từ chức vụ của cô ta mà nói, có lẽ cũng chẳng còn cách nào. Cô ta không ủng hộ Diệp Phàm thì sẽ có nguy cơ bị trử bỏ.
Cô ta không còn lựa chọn nào khác. Còn Đỗ Tử Khải, người này có thể làm công việc của anh ta. Nói về Tôn Lệ Phương thì bằng cấp của người này tương đối cao.
Có lẽ muốn thuyết phục cô ta thì cũng có khó khăn. Tuy nhiên, nếu Diệp Phàm muốn kéo Tôn Lệ Phương về có lẽ cũng không thể.
Người đàn bà này đừng thấy cô ta là phụ nữ mà coi thường, phía sau cô ta không đơn giản đâu.
Bạch Vạn Thăng nói đến đây thì lạnh lùng “hừ” một tiếng.
- Bộ trưởng Bạch, Đỗ Tử Khải là thủ hạ của anh. Người này hôm nay biểu hiện quá kém, có phải là phải dạy dỗ một chút không?
Triệu Nhất Thác nói.
- Dạy dỗ anh ta thì đơn giản, để xem biểu hiện sau này của anh ta đã.
Bạch Vạn Thăng “hừ” một tiếng:
- Tuy nhiên, bây giờ ván đã đóng thuyền, các người muốn lật đổ cũng không dễ.
Chỉ có thể ra tay từ một phương diện nào khác. Các người phải thay đổi tư duy, không nhất định cứ phải nhắm vào hội nghị Đảng uỷ có phải không nào?
Việc di dời này, quyền chủ động vẫn là trong tầm khống chế của các người. Diệp Phàm chỉ ở đứng trên đài nhảy nhót, xúi giục, những đồng chí bên dưới không làm theo thì hắn cũng vô dụng. Tuy nhiên, không thể cứng rắn được. bởi vì đây là việc mà Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh quyết định, vì thế chỉ có thể khéo léo, phải không để cho Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh phát hiện ra mới được.
- Thực tế trong quá trình di dời khó khăn tồn tại rất lớn, chúng ta sẽ linh hoạt tạo ra một số việc. Một khi việc di dời rơi vào giai đoạn đình trệ thì đã làm tốt rồi.
Hơn nữa, Diệp Phàm thân kiêm mấy chức vụ. Chủ yếu hắn tập trung vào Tập đoàn Hoành Không chứ không phải là địa khu Giang Hoa chúng ta.
Vì thế, hắn nhất định không có nhiều thời gian ở Giang Hoa. Chỉ cần người ở bên này không nhiều, hắn lập tức sẽ bị che mắt.
Chu Gia Sinh nói.
- Kéo dài đi, kéo dài cũng có thể giết chết hắn. Chẳng phải hắn muốn nhanh chóng di dời sao? Chúng ta thì kéo dài, việc này rất dễ làm.
Triệu Nhất Thác nói.
- Ừm, ý kiến này của Nhất Thác không tồi. Tuy nhiên, kéo dài cũng phải kéo cho khéo, kéo để người ta không có gì để nói mà cũng không có cách nào để nói các người mới được.
Đây chính là vận dụng thủ đoạn. Tranh đấu thì có tác dụng gì, phải dùng đến trí tuệ.
Đấu tranh có trí tuệ cao minh hơn rất nhiều so với trực tiếp dùng tay chân. Hơn nữa, sự tổn hại mà nó gây ra lại lớn.
Bạch Vạn Thăng khẽ gật đầu.
Mà 5 giờ trước lúc ăn tối, một chiếc xe quân sự rất to chạy vào phân khu Giang Hoa.
Trương Cường chui ra từ chiếc xe đó, quân hàm trên vai hắn là thiếu tướng, rất oai vệ. Tư lệnh Chiến Nhất Cương ra nghênh đón cười ha hả nói:
- Trương tướng quân trên đường dẫn quân đi qua Giang Hoa chúng ta nhất định sẽ đến chỗ tôi, đúng là rồng đến nhà tôm rồi. Mấy ngày trước tướng quân bận, Chiến mỗ không dám quấy rầy. Hôm nay vừa khéo gặp được tướng quân rảnh rỗi trong thời gian đưa quân đi huấn luyện dã ngoại. Thật khéo.
- Nói gì thế, có bữa tối miễn phí mà Trương Cường tôi không đến thì chẳng phải là tên ngốc sao? Hơn nữa, tôi tin là bữa tối này Tư lệnh Chiến nhất định có thứ đặc biệt trên bàn.
Trương Cường cười ha hả nhiệt tình bắt tay Chiến Nhất Cương.
Tuy nhiên, Trương Cường có chút nghi ngờ, trong lòng thầm nói lẽ nào Chiến Nhất Cương đã đánh hơi được điều gì. Nếu không đâu phải long trọng như thế.
Bởi vì, Bộ Chỉ huy phân khu Giang Hoa đều xếp hàng nghênh đón Trương Cường. Tuy Trương Cường là thiếu tướng, Sư đoàn trưởng Sư đoàn Ma Bộ, nhưng cũng chẳng hề quản lý một chút nào ở khu vực của Tư lệnh Chiến Nhất Cương.
Mấy người ra ngênh đón một chút là đã không tồi rồi. Chiến Nhất Cương lại bày ra cứ như là đón thủ trưởng quân khu, tự nhiên khiến Trương Cường trong lòng rất nghi ngờ.
Hai bên sau khi hàn huyên đội ngũ nghênh đón giải tán, còn Trương Cường được Tư lệnh Chiến tiếp đón nhiệt tình trong phòng riêng của nhà khách quân khu.
Vừa nhìn thấy hương thơm nghi ngút bốc lên từ bàn ăn, Trương Cường cười nói:
- Quả nhiên có đồ ngon mà, Tư lệnh Chiến ở đâu ra thế?
- Hôm qua đi săn được, không tốt lắm, bây giờ đã lâu không luyện, đã để chạy mất hai con gà rừng. cuối cùng chỉ săn được hai con thỏ, ngoài ra còn có một con lợn rừng nhỏ.
Tư lệnh Chiến cười nói, đích thân đứng dậy gắp cho Trương Cường một bát đầy thịt thỏ.
Vừa nói chuyện vừa uống, Trương Cường vừa uống canh vừa nghĩ cách dẫn dắt đề tài để truyền đạt việc mà Diệp Phàm đã dặn dò.
Lúc này, lại phát hiện Chiến Nhất Cương quay đầu hướng ánh mắt về phía Phó Tư lệnh Dương Hữu Toàn. Trong lòng Trương Cường giật mình nói, liệu có phải là có việc gì.
Dương Hữu Toàn thầm hiểu được, đột nhiên thở dài.