- Đương nhiên, cũng không thể loại trừ còn có một khả năng. Triệu Nhất Thác có mục đích khác.
- Ừ, ví dụ như Triệu Nhất Thác mới là người thân tín của Trưởng ban Bạch. Y làm như vậy, hai đầu sỏ đều bị kéo vào sự kiện Tiền Thành Quý, sao có thể tập trung vào việc di dời thủ phủ. nhưng, trả giá cũng quá lớn. Trưởng ban Bạch không thể nghĩ đến muốn giết người. Cho nên, không giống như là bút tích của Trưởng ban Bạch.
Bao Nghị nói.
- Chuyện gì trước khi biết rõ ràng cũng có thể hết. Trưởng ban Bạch vì ngăn cản việc di dời trung tâm, hoàn thành nguyện vọng của cha mà liều lĩnh cũng có thể.
Bởi vì, anh ta phát hiện, Chu Gia Sinh đã không ngăn cản được Diệp Phàm tôi.
Mà Trưởng ban Bạch ở tỉnh cũng không thể trực tiếp ra tay. Dù sao, đây là quyết định lớn của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Còn chưa đến lân anh ta vung tay múa chân.
Cho nên, đến mức cực đoan đã lựa chọn con đường chết này.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cũng không loại trừ khả năng này. An Diệp tôi đi làm việc, phải nhanh chóng đem toàn bộ những người liên quan bắt lại.
Vụ án này, rất nhanh có thể có kết quả. Nhưng, Duẫn Thiên thật đúng là thiên tài, không ngờ có thể điều tra rõ vụ án bằng năng lực cá nhân.
Hơn nữa, chứng cứ đầy đủ hết, là một nhân vật lợi hại. May mắn anh Diệp có thể hạ anh ta, nếu không, nếu là đối thủ của chúng ta, thật đúng làm cho người ta đau đầu.
Bao Nghị kích động cầm di động đi.
- Tên kia, thật ra là người rất tốt, hơn nữa là một người si tình.
Diệp Phàm cười nói.
- Người si tình?
Bao Nghị ngạc nhiên, hai người cười vang.
Buổi sáng ngày thứ ba, Triệu Nhất Thác đang tổ chức họp bàn giao nhiệm vụ, Phó giám đốc Sở công an Chu Ngọc Hà đã đưa mấy đồng chí đến.
Sau đó không lâu, tin tức truyền khắp địa khu Giang Hoa. Ủy viên địa khu, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật địa khu Giang Hoa, Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân địa khu Giang Hoa Triệu Nhất Thác bị bắt.
- Không thể tưởng tượng được không ngờ lại là y.
Chu Gia Sinh vỗ bàn đến mức chén trà bay đến một góc, sau đó vẻ mặt rất phức tạp.
Anh ta đốt một điếu thuốc, im lặng. Vẻ mặt Chu Gia Sinh trở nên mông lung trong sướng khói.
Thật lâu sau, Chu Gia Sinh mới nói một câu:
- Vì cái gì?
- Điều tra rõ chưa? Triệu Nhất Thác vì cái gì phải làm chuyện này?
Diệp Phàm hỏi.
- Ban đầu y kiên quyết không chịu nói, chỉ nói mình không tỉnh táo mới làm như vậy. Sau đó, Xa Thiên đi vào, trừng trị một phen, người này thành thật khai ra, ôi, gặp họa vì một người phụ nữ.
Bao Nghị thở dài.
- Một người phụ nữ, người phụ nữ nào?
Diệp Phàm suy nghĩ rồi hỏi.
- Nói rất dài dòng, Triệu Nhất Thác cùng Chu Gia Sinh quan hệ rất tốt. Nếu nói về mối quan hệ này còn phải ngược về mười mấy năm trước.
Khi đó hai người còn trẻ tuổi. Chu Gia Sinh mới vừa ba mươi tuổi, còn Triệu Nhất Thác hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
Chu Gia Sinh là Chủ tịch thành phố An Tân. Trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Mà Triệu Nhất Thác là phó Cục trưởng Cục công an thành phố phụ trách trinh sát hình sự. Cũng là một người trẻ tuổi đầy triển vọng.
Triệu Nhất Thác lúc ấy có một người bạn gái là Trương Mai Anh. Người con gái này làm việc ở đài truyền hình, khá xinh đẹp.
Hai người cũng thân nhau, nhưng trong một lần uống rượu say mầm mống tai họa đã đến.
Lúc ấy Triệu Nhất Thác có việc không đi, Trương Mai Anh cùng Chu Gia Sinh cùng ra ngoài, lúc này vấn đề sảy ra.
Rượu say sau đó loạn tính, mà mời khách lúc đó là một người tên Ngô Thăng muốn nịnh bợ Chu Gia Sinh.
Thấy Chu Gia Sinh nhiệt tình với Trương Mai Anh, liền tiếp nhận suy nghĩ của lãnh đạo, mời Trương Mai Anh mấy chén.
Kết quả có thể nghĩ ra, Chu Gia Sinh cũng uống say, vốn vẫn có chút ý thức, nhưng cả người Trương Mai Anh bốc lửa trước mặt, Chu Gia Sinh cuối cùng không thể ngừng được chiếm hữu cô.
Vừa lên đường đã ra “trái cây”. Chu Gia Sinh đã có vợ, hơn nữa, trong nhà vợ có thế lực rất lớn. Chu Gia Sinh còn sống nhờ quan hệ của bà ấy.
Cho nên, không thể cưới Trương Mai Anh. Hai người cuối cùng coi như chưa có gì xảy ra. Trương Mai Anh giục Triệu Nhất Thác kết hôn. Hơn mười ngày sau hai người làm tiệc rượu vào động phòng. Đêm hôm đó Trương Mai Anh dùng chút phương pháp, mà Triệu Nhất Thác lại rất say, kết quả tất nhiên không có biết Trương Mai Anh đã được phá qua.
Từ đó về sau Chu Gia Sinh luôn có chút áy náy với Triệu Nhất Thác. Do đó càng thêm quan tâm đến Triệu Nhất Thác.
Chu Gia Sinh làm bí thư Thành ủy An Tân lập tức đề bạt Triệu Nhất Thác làm Cục trưởng Cục công an, không lâu liền kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật.
Cứ như vậy, Chu Gia Sinh lên một bậc, Triệu Nhất Thác cũng lên một bậc. Triệu Nhất Thác còn tưởng rằng gặp một người lãnh đạo tốt.
Từ đó về sau luôn mang ơn, đi theo Chu Gia Sinh. Nhưng có một số việc nếu làm thì một ngày nào đó cũng sẽ bị lộ.
Dù là che dấu thành công cũng vô dụng. Mấy năm trước, Triệu Nhất Thác trong một cơ hội vô tình đưa đứa con đi ra ngoài xã giao.
Mà mọi người gặp còn tưởng rằng Triệu Nhất Thác đưa đứa con của Chu Gia Sinh đi cùng.
Cho nên vẫn coi là Thái tử đảng, mà khi Triệu Nhất Thác đi vệ sinh người kia hỏi sao ba của cháu không đi….
Mà Triệu Nhất Thác trong phòng vệ sinh nghe thấy được, vì cửa buồng vệ sinh không khóa. Mà Triệu Tiền nói, chú nhận sai rồi, ba cháu là Triệu Nhất Thác.
Lúc ấy Triệu Nhất Thác vừa nghe lòng liền run rẩy nghĩ lại một số việc, cũng cảm thấy được. Tuy nói vợ mình là Trương Mai Anh ít khi cùng Chu Gia Sinh gặp mặt nhưng khi gặp hình như ánh mắt có chút lạ.
Trước kia không nghĩ tới đương nhiên sẽ không nghĩ tới, hiện giờ nghĩ đến đây liền nghi ngờ, cũng trộm lấy máu đi xét nghiệm.
Kết quả tất nhiên làm cho Triệu Nhất Thác thiếu chút nữa rút dao giết Chu Gia Sinh. Nhưng Triệu Nhất Thác tỉnh táo lại bắt đầu hành động của y.
Ước chừng đợi năm năm mới tìm được cơ hội hôm nay. Không
thể tưởng tượng được ngàn tính vạn kế cuối cùng không ngờ vị Duẫn Thiên phát hiện hết.
Có lẽ là ngày đó anh trừng phạt Khinh Trần sau đó Duẫn Thiên muốn tìm cơ hội trả thù. Cho nên, anh ta luôn bí mật theo dõi anh.
Không thể tưởng tượng được anh ta không có cách bắt anh, không ngờ trong lúc vô ý đã bắt được con cá lớn Triệu Nhất Thác.
Tất cả đều là ý trời!
Bao Nghị thở dài lấy tài liệu hỏi cung Triệu Nhất Thác ra.
- Việc này nên xử lý thế nào?
Cục trưởng Vương cho rằng việc này tuy nói không thể đem Chu Gia Sinh vào Cục cảnh sát, nhưng hoàn toàn có thể khiến cho Chu Gia Sinh thân bại danh liệt, cuối cùng anh ta nhất định không thể ở lại khu Giang Hoa này nữa.
- Được rồi, lúc trẻ phạm một chút sai lầm cũng không sao. Việc này chỉ có thể nói là rượu say loạn tính.
Diệp Phàm khoát tay áo, sau đó hỏi
- Việc này Chu Ngọc Hà có biết không?
- Lúc ấy Xa Thiên muốn trừng trị y nên chúng tôi bảo Chu Ngọc Hà ra ngoài. Mà Chu Ngọc Hà có lẽ cũng không muốn nhúng tay nhiều quá vào chuyện này, cho nên, mặc kệ mọi việc. Việc nay cuối cùng chỉ có tôi và một người phụ trách mà Cục trưởng Vương cử đến biết. Đương nhiên, chúng tôi cũng làm ghi chép đúng quy định. Muốn làm thế nào do anh quyết định.
Bao Nghị nói.
- Tài liệu này cứ để ở chỗ tôi, bảo họ giữ bí mật.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đã nói rồi, họ cũng biết việc này.
Bao Nghị nói.
- Bao Nghị, cậu thấy chuyện này thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Phải là cho thối anh ta, để anh ta cút đi, bỏ trướng ngại vật của chúng ta đi. Hơn nữa, Chu Gia Sinh mới vừa đi, Tỉnh ủy cũng không thể lập tức bổ nhiệm chủ tịch mới, có lẽ phải một thời gian ngắn quá độ. Đến lúc đó anh vừa là Bí thư vừa là Chủ tịch không phải muốn làm thế nào thì làm sao?
Bao Nghị nói.
- Vương Triều cũng cho rằng như vậy?
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, như vậy thuận lợi cho việc di dời. Còn có thể hung hăng đánh vào mặt Trưởng ban Bạch. Người ông ta đề cử không ngờ lại là người như thế, liên quan đến danh dự của ông ta cũng bị ảnh hưởng. Đến lúc đó, ông ta còn có thể ngăn trở việc di dời không.
Bao Nghị nói.
- Ha ha, thật ra, chúng ta cũng không có ân oán gì với Trưởng ban Bạch, có chính là bất đồng quan điểm thôi.
Theo quan điểm của Trưởng ban Bạch, ông ấy muốn hoàn thành nguyện vọng của cha mình, hơn nữa muốn tìm một nơi bí mật để cãi lại Tỉnh ủy.
Thật ra, ông ấy cũng là một người lãnh đạo đáng tôn trọng. Hơn nữa, nguyện vọng của cha ông ấy là muốn cho người Giang Hoa được sống tốt, thành phố Giang Hoa đẹp hơn, cũng không sai.
Chỉ là lập trường bất đồng ý tưởng bất đồng thôi, đều không sai. Có một số việc, chúng ta cũng không cần phải đem gậy gộc đánh đến chết.
Cán bộ như Trưởng ban Bạch và Chu Gia Sinh vẫn là cán bộ đủ tư cách.
Bọn họ cũng làm rất nhiều việc.
Diệp Phàm nói
- Hơn nữa, cậu nghĩ em, nếu để Chu Gia Sinh xem những thứ này, còn hiệu quả tốt hơn bắt anh ta.
Nếu Bí thư và Chủ tịch đều do tôi phụ trách, tôi không có đủ thời gian.
Giao cho những người khác tôi lại lo lắng, địa ủy Giang Hoa không có mấy người tôi có thể tin tưởng.
Chi bằng để cho Chu Gia Sinh làm việc cho tôi, có cái này tin rằng Chu Gia Sinh sẽ biết điều.
Diệp Phàm tôi muốn thuận lợi di dời thủ phủ địa khu. Kéo kinh tế địa khu phát triển theo.
Tôi muốn không phải là đấu tranh nội bộ, cũng không muốn làm thối ai. Hơn nữa, cậu nghĩ em, địa khu Giang Hoa này tôi có thể ở bao lâu, một năm hoặc là hai năm.
Ha ha, ở đây tôi chỉ là khách qua đường thôi. Bán mạng cho tôi so với làm việc cho mình càng tốt hơn.
- Cao minh, tôi sao không nghĩ đến việc này. Đến lúc đó trên thực tế, địa khu Giang Hoa là của anh.
Chu Gia Sinh chỉ là binh sĩ trong tay anh. Chỉ cần anh ta muốn bảo vệ vị trí, anh có thể tùy tiện đùa nghịch anh ta.
Hơn nữa, sẽ càng ra sức trong việc di dời. Dù là Trưởng ban Bạch cũng không có cách ngăn cản việc này.
Vấn đề chức vụ, Trưởng ban Bạch cũng không có cách nào làm khó Chu Gia Sinh.
Bao Nghị cười nói.
- Ôi, Bao Nghị, cậu nói xe, tôi làm như vậy có phải có chút đê tiện không?
Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Tại sao có thể nói là đê tiện, suy nghĩ của anh là tốt. Anh vì nhân dân địa khu Giang Hoa.
Di dời thủ phủ địa khu là một bước để phát triển kinh tế. Đây là cơ hội của địa khu Giang Hoa, bọn họ tạm thời không nhìn thấy hết.
Mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam là thấy được thế phát triển rất lớn của Tập đoàn Hoành Không. Tin rằng mấy năm sau người dân Giang Hoa sẽ hiểu việc làm của anh.
Hơn nữa, làm việc theo quy định, báo cáo lên cấp trên thì Chu Gia Sinh xong rồi.
Anh ta phải cảm ơn anh Diêp mới đúng.
Bao Nghị nói.