Quan Thuật

Ngọc Bích Có Lai Lịch.


trước sau

Về Thanh Hồng, tổng giám đốc Diệp cảm thấy thần bí. Làm sao có thể dùng lui cốt ‘Khống cương kinh’ để làm đồ trang sức chứ.

Diệp Phàm dùng Khống cương kinh, thấy trong tay rõ ràng có thể toát ra một sợi tơ hồng.

Sau đó đem sợi tơ hồng nhấn một cái vào Thanh Hồng, trong nháy mắt liền chui vào não bộ của cô ấy.

Mà Thanh Hồng vốn khô khan khép kín, cũng mở mắt ra. Sau đó rơi xuống mặt đất.

Ba tiếng sau, thân thể Thanh Hồng khôi phục được nguyên trạng.

Tuy nhiên, vẻ mặt như gỗ, giống như một bức tượng.

- Luyện một vòng cho tôi xem.

Diệp Phàm hạ mệnh lệnh nói.

Thanh Hồng gật đầu một cái, lập tức ra quyền. Đánh về phía thác nước, khiến nước bắn tung tóe cao chừng ba mét. Thanh Hồng dùng quyền đi trên mặt nước.

Diệp Phàm phát hiện, nguyên nhân là do huyết cương của Thanh Hồng. Động tác có phần máy móc, không linh hoạt.

Tuy nhiên, Thanh Hồng cũng có ưu điểm. So với một xác chết thì tốt hơn nhiều lắm. Tuy nói là thân thể, nhưng, đánh vào cũng như đánh một tảng đá, không có một chút thương tích nào.

Sau đó Diệp Phàm cùng luyện với Thanh Hồng ở trên nước, trong đó dùng lẫn lộn cả thân pháp ngư long thập bát biến.

Diệp Phàm lặp đi lặp lại ngư long thập bát biến, mục đích chính là để cho Thanh Hồng học những động tác của Ngư long thập bát biến.

Dần dần hai người dường như đã thành thục hơn, một buổi tối Thanh Hồng đã học xong chiêu thứ nhất của ngư long thập bát biến.

Diệp Phàm cảm thấy, sau khi thông qua Khống cương kinh trong lòng mình nghĩ cái gì, Thanh Hồng có thể hiểu được. Chẳng qua là Thanh Hồng sẽ không nói, điều này khiến cho Diệp Phàm có chút buồn bực. Làm việc cùng với một người câm không buồn bực mới là lạ.

Sau khi luyện công xong đã là hai giờ sáng, Thanh Hồng ngồi xuống nghỉ ngơi. Còn Diệp Phàm cũng lấy từ trong hộp ra một Huyết Trích Tử và một miếng ngọc bích.

Dưới ánh trăng, ngọc bích vẫn là ngọc bích. Diệp Phàm đã nhiều lần soi dưới ánh trăng, tuy nhiên, vẫn không thể nào phát hiện ra được bí mật.

Chẳng lẽ miếng ngọc bích này cũng chỉ là miếng ngọc bích bình thường, chỉ là một vật trang sức ở bên cạnh Huyết Trích Tử, trong lòng Diệp Phàm buồn bực suy nghĩ.

Đúng lúc này, việc lạ đã xảy ra.

Thanh Hồng đột nhiên đứng dậy cướp miếng ngọc bích trong tay Diệp Phàm.

- Cô làm gì vậy?

Diệp Phàm buồn bực hỏi, tuy nhiên, Diệp Phàm quay người lại có chút ngạc nhiên. Mình không có hạ mệnh lệnh cho Thanh Hồng làm sao đột nhiên cô ấy lại nhảy lên đoạt lấy miếng ngọc bích.

Thanh Hồng không để ý tới Diệp Phàm, cầm miếng ngọc bích ném ra mặt nước.

- Cô cái này….

Diệp Phàm cảm thấy có phần chán nản, tự nhiên cô ta đem miếng ngọc ném xuống nước. Hắn đang muốn dùng khống cương kinh điều chỉnh cô ta một chút. Tuy nhiên, trong nháy mắt, Diệp Phàm lại ngây người ra.

Bởi vì, hắn phát hiện ra, miếng ngọc bích Thanh Hồng vứt trên mặt nước đang phản xạ dưới ánh trăng rõ ràng đang hiện ra rất nhiều văn tự trên mặt nước.

Những văn tự này Diệp Phàm không biết, hơn nữa, văn tự lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước, nếu Diệp Phàm không có đôi mắt ưng thì người bình thường cơ bản là không thấy được.

Diệp Phàm ghi nhớ lại muốn sau khi trở về sẽ nhờ chuyên gia đến phiên dịch.

Về đến nhà sẽ đem việc này giao cho Xa Thiên, đương nhiên, sau khi dịch xong. Tất cả sẽ rõ ràng.

Buổi tối ngày hôm sau Xa Thiên đã trở lại.

- Trên mặt dường như ghi lại phương pháp sử dụng Huyết Trích tử.

Xa Thiên vừa lấy tài liệu ra vừa nói.

Diệp Phàm cấm lấy nhìn mấy lần, cười nói:

- Tốt lắm, đúng là phương pháp sử dụng Huyết Trích Tử rồi.

Miếng ngọc bích này cho biết làm sao để dung hợp tứ đại sát khí, và phương pháp làm thế nào để dung hợp.

Lúc đầu tôi nhìn qua thật thấy kỳ lạ là Huyết Trích Tử cũng có thể cho phép bọn họ dung hợp hoàn toàn

Khả năng giải quyết phân chia, một ý tưởng có thể hóa giải được, rất là thuận tiện.

Diệp Phàm ném ra Thanh long Bạch Hổ Huyền Vũ Huyết Trích Tử, lợi dụng phương pháp kia để thi triển, phát hiện chúng ghép vào nhau không còn chói mắt nữa.

Trước kia cảm thấy rất máy móc, rất kỳ lạ. Bây giờ nhìn thấy thuận mắt nhiều lắm. Hơn nữa, két một tiếng, Diệp Phàm có chút phát lực, dường như ngay cả đồ vật này cũng có tăng không ít sức mạnh.

Cũng không hiểu được miếng ngọc bích ghi lại những thứ gì, có thời gian nhất định phải dịch toàn bộ ra.

Ngày 1 tháng 10 năm 2006 cả nước chúc mừng.

Diệp Phàm cũng vào Phí gia trang.

Trở ra phát hiện tất cả người nhà họ Phí trên cơ bản đều ra trận. Vẻ mặt ba người Phí Đống, Phí Trường Thiên và Phí Thanh Sơn đều biểu cảm nghiêm túc.

Còn cũng có hơn chục người không quen biết, hòa thượng có ni cô có đạo sĩ cũng có. Thật sự cảm thấy giống như đại hội võ lâm ngày xưa trong phim ảnh.

Hơn nữa phòng khách của Phí gia cũng bắt chước kiểu cổ, khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút hoang đường.

Mà đạo trưởng Quyền Thiên của phái Lao Sơn ngồi ở vị trí giữa, phỏng chừng là Phí Đống mời đến. Tuy nhiên, lão già này thấy Diệp Phàm tiến vào, rõ ràng không biết làm thế nào để không để ý đến hắn.

Biết trong lòng lão già khó chịu, Diệp Phàm hướng về phía ông ta lên tiếng chào hỏi. Đại nhân không nhớ ‘tiểu nhân’ thôi, đạo trưởng Quyền Thiên hơi hơi trợn mắt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

Thấy ông ta như vậy, đương nhiên Diệp Phàm cũng không để ý đến loại người cậy già mà lên mặt như ông ta.

Tuy nhiên, bên cạnh Quyền Thiên còn có một vị đạo sĩ râu và tóc đều trắng ngồi trên ghế chợp mắt. Thấy Diệp Phàm tiến vào, Phí Đống cười nói:

- Diệp Phàm, lại đây chào đạo trưởng Trương Vô Trần từ Võ Đang đến đi.

Diệp Phàm vừa nghe, nhất thời chấn động. Trương Vô Trần chính là nhân vật thật sự thần bí trong truyền thuyết. Đã sớm có vị trí lớn trong lòng Diệp Phàm.

Tuy nhiên, vừa thấy Phí Đống chỉ lão đạo sĩ toàn bộ râu và tóc trắng. Diệp Phàm mỉm cười tiến lên chào hỏi.

Đúng lúc này, đạo sĩ tóc trắng đột nhiện trợn mắt lên. Quét mắt liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đương nhiên là vội vàng đứng lên, cười trước nói:

- Cậu em, làm gì mà nhiều lễ vật như vậy?

- Tiền… Tiền bối đừng nói như vậy, tôi nào dám chứ?

Diệp Phàm thật sự ngây người ra, lời nói có chút lắp bắp.

Còn những người khác, đã sớm trợn tròn mắt. Diệp Phàm và Trương Vô Trần trừng mắt nhìn cảm thấy làm sao có thể như vậy.

Mà Quyền Thiên cũng mở mắt ra, vẻ mặt nghi hoặc, cười nói:

- Đạo trưởng Trương, nói gì vây?

- Ha ha, nhân duyên không nhất định phải nói. Diệp Phàm là sư đệ của tôi, đó là sự thật.

Trương Vô Trần mỉm cười thêm vào một câu, còn tay vỗ nhẹ lên bả vai Diệp Phàm một cái, nói,

- Thôi nào, gọi anh đi.

Lúc đầu Phí Đống muốn hỏi, nhưng cũng ngượng ngùng truy hỏi.

- Tiền bối, việc này, chỉ sợ không ổn đâu?

Diệp Phàm có chút
do dự, quả là có chút mông lung.

- Có cái gì mà không ổn chứ, anh em chính là anh em, làm sao phải ngượng ngùng. Có một số việc, cậu cứ nghĩ lại sẽ hiểu.

Trương Vô Trần nói đột nhiên duỗi ngón tay chỉ lên không trung, trong nháy mắt một khối băng mỏng ở trên không trung.

Làm sao tôi lại quên mất. Đây không phải là thầy dậy ‘thủy công’ sao? Trương Vô Trần đương nhiên biết, chẳng lẽ là sư phụ bắt đệ tử ký tên, có thể sư phụ đã từng nói xấu hắn. Phỏng chừng thuộc về người sau, sau đó Trương Vô Trần tự nghĩ là lấy tên đồ đệ. Trong lòng Diệp Phàm nghĩ, cũng không đạo đức giả, vẻ mặt nghiêm trọng nói một tiếng:

- Anh Trương.

- Ha ha, chúc mừng mọi người.

Quyền Thiên cười nói, tuy nhiên, Diệp Phàm có cảm giác xấu.

- Ha hả, tất cả đều là duyên phận.

Trương Vô Trần cười nói.

Trương Vô Trần chính là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới võ thuật truyền thống của Trung Quốc, nhất định là có quen biết nhau. Có rất nhiều người ở trong phòng cũng lại gần Diệp Phàm thân mật.

- Tiền bối, đây là danh thiếp của tôi. Có rảnh đến núi Không Động chơi một chuyến.

Một người trung niên cười nói đưa danh thiếp.

- Tiền bối, đây là điện thoại của tôi. Có rảnh đến Nga Mi ngồi một chút.

Một ni cô cười nói, hơn nữa, còn là một ni cô trẻ tuổi xinh đẹp. Phỏng chừng là theo sư phụ đến đây góp vui. Diệp Phàm thiếu chút nữa phải xấu hổ.

- Tiền bối, tôi là Lý Ngọc, đến từ gia tộc Đông Phương. Nhà tôi ở Thuận Đông. Có việc gì đến ‘khu’ tôi chơi.

Người phụ nữa mở điện thoại ra. Xem tư thế giống như là đang muốn chụp ảnh cùng Diệp Phàm.

… Bởi danh tiếng của Trương Vô Trần rất cao, mà Diệp Phàm là sư đệ của ông ta, tự nhiên cũng dính một chút ‘tiên khí’ với ông ta. Trong nháy mắt thân phận được lên cao hơn. Việc này nhanh hơn nhiều so với thăng quan.

- Ha ha…

Quyền Thiên lại cười, cho đến khi tất cả mọi người quay lại nhìn mới dừng cười, bộ dạng giống như đang trêu đùa nhìn Trương Vô Trần nói,

- Anh Vô Trần, về việc thân phận có một chút rối loạn.

- Không loạn không loạn.

Trương Vô Trần nói.

- Làm sao lại rối loạn, anh còn không biết sao? Diệp Phàm chính là đệ tử phái Lao Sơn.

Sư phụ của hắn là Phí Phương Thành là đệ tử của phái Lao Sơn. Nếu nói về thân phận hắn còn phải gọi tôi là sư thúc tổ.

Anh xem, anh là sư huynh của hắn, việc này, có phải là rối loạn không.

Quyền Thiên nói ra, toàn bộ các đồng chí đang tươi cười đều cứng đờ lại.

Bởi vì, vừa rồi tất cả mọi người đều gọi Diệp Phàm là tiền bối, chẳng phải mọi người nói Quyền Thiên là tiểu bối sao.

- Ha ha, có phải là cũng muốn tôi gọi anh là sư thúc tổ không?

Trương Vô Trần ra vẻ vô tâm thuận miệng cười nói.

- Nào dám nào dám chứ, đạo trưởng Trương xấu hổ nói với Quyền Thiên.

Quyền Thiên vừa nghe thấy, cố tình liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,

- Đương nhiên, Diệp Phàm phải gọi tôi là sư thúc tổ rồi. Đây là vai vế về thân phận, không thể rối loạn được. Còn đạo trưởng Trương, anh không giống như vậy.

- Diệp Phàm chính là sư đệ của tôi mà?

Trương Vô Trần đã sớm âm lạt Quyền Thiên, đương nhiên là không buông tha anh ta một cách dễ dàng, vẫn áp sát vào nói. Quyền Thiên cũng chỉ cười ngượng.

- Như vậy có được không đạo trưởng Trương, Diệp Phàm có quan hệ khác với phái Lao Sơn. Chúng ta chỉ nói vậy thôi, miễn sao cho hài hòa là được.

Phí Đống nhanh chóng đứng ra hòa giải.

Hôm nay hai người này đều có công lực cao nhất trong tất cả mọi người. Phỏng chừng đều đạt tới trình độ cao nhất trong võ thuật, đều không thể đắc tội được. Nếu hai người đều ‘kẹp’ vào, như vậy sẽ thật sự khủng khiếp.

- Kể từ khi tôi nói chuyện này, anh ta liền nói theo.

Quyền Thiên liền hạ mình xuống, tuy nhiên, hình như là bị người khác chiếm lợi thế.

- Không ngờ đại sư Quyền Thiên lại rộng lượng vậy.

Trương Vô Trần cười nói. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn khiến cho người ta có cảm giác Quyền Thiên dường như là một người ‘nhỏ mọn’.

- Sao có thể rộng lượng bằng đạo trưởng Trương chứ?

Quyền Thiên mỉm cười nói.

- Chúng ta ăn cơm trước đã, chuyện này sẽ bàn sau nhé.

Lúc này, đột nhiên Phí Trường Thiên mở miệng. Đương nhiên là để nói sang chuyện khác, mà Phí Trường Thiên là chủ nhân của Phí gia trang, đương nhiên tất cả mọi người đều phải nể mặt anh ta.

- Được, phải nắm chặt lấy chuyện chính sự. Lần này gia tộc Hoành Đoạn lại muốn khiêu khích, chúng ta sẽ đánh lại bọn họ.

Phải tỏ rõ sức mạnh thần kì của Trung Quốc chúng ta, tuy chỉ là một đất nước nhỏ bé, nhưng có rất nhiều cao thủ. Để biết được Trung Quốc chúng ta cao thủ nhiều như mây.

Sư thái phái Nga Mi – sư thái Nhất Diệp nói. Nghe nói sư thái Nhất Diệp chính là sư thúc của chưởng môn sư thái Vi Thảo.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện