- Ông nội, xem cháu. Hôm nay không giải quyết được tên đồ đệ cuồng vọng này thì đồ đệ sẽ mổ bụng tự sát.
Hoành Đoạn Nhị Lang nói.
- Đừng như thế, nhớ lần trước hai cao thủ Hoành Đoạn nhà các người đều bị sư huynh Diệp Phàm của ta giải quyết.
Cuối cùng còn bồi thường một hòn đảo, bây giờ ta lại giải quyết một người nữa, thế thì Hoành Đoạn gia có nguy cơ bị đoạt tuyệt mất.
Chỉ sợ không có người nối nghiệp thôi. Hơn nữa, nhà các người còn có bao nhiều hòn đảo nhỏ, việc này, nếu thay đổi hết thành họ Diệp, ta cũng không ngại để đồng ý đâu có phải không nào?
Hoa Hạ chúng ta có tình nghĩ, chỉ cần lấy được cái cần lấy.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Tiểu tử, xem chưởng!
Hoành Đoạn Nhị Lang không nhịn được nữa, một chưởng bổ về phía Diệp Phàm.
- Ha ha, chưởng đầu tiên đã dùng Đoạn Bối Sơn, đáng tiếc là đã lãng phí rồi.
Diệp Phàm cười, nhẹ nhàng tránh sang một bên, Ngư Long Nhất Hoạt đã né được.
Hơn nữa, đưa một ngón tay lên điểm chỉ vào mông của Hoành Đoạn Nhị Lang một cái.
Gã này không khống chế tốt, theo quán tính cả người bổ nhào về phía trước, xiêu vẹo rất vất vả mới có thể đứng vững lại được.
Sau khi quay người lại sắc mặt trở nên rất khó nhìn, kêu:
- Lại đi!
Hai tay chắp lại giống như đang bái lạy Bồ Tát. Trước chưởng đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí, mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện dường như có hai luồng nội công màu trắng và đen kẹp lấy mình giống như một cây kéo lớn.
Trạc Tình Chỉ bắn ra. Đương nhiên tốc độ nhanh hơn nhiều so với Hoành Đoạn Nhị Lang. Khi chưởng lực của gã còn cách Diệp Phàm 10 mét thì bị Diệp Phàm điểm trúng. Nhất thời chưởng lực bị phân tán khiến cho uy lực bị mất đi.
Diệp Phàm sử dụng thêm lực, Trạc Tình Chỉ đâm thẳng qua sát trên đầu của Hoành Đoạn Nhị Lang. chợt búi tóc bị tuột bay xuống.
- Khảm Bối Sơn!
Hoành Đoạn Nhị Lang mặt trương lên như đít con khỉ, xoay người nhảy lên trên không trung. Không biết lúc nào đã phi ra một cây đao.
Một luồng sát khí toát ra xé không khí, phát ra âm thanh ghê người chém về phía Diệp Phàm.
- Biến xuống!
Diệp Phàm đột nhiên giơ tay điểm chỉ, “keng” một tiếng, cây đao bị Diệp Phàm khống chế bay thẳng về phía đám người của Hoành Đoạn gia.
Chỉ lực xoay lại một vòng, điểm trúng chân của Hoành Đoạn Nhị Lang, “uỵch” một tiếng, toàn thân gã bổ nhào, rơi rất mạnh xuống đống gỗ dưới Lôi đài.
Diệp Phàm ngắm chính xác gã điểm chỉ liền mấy phát.
Chợt trên người Hoành Đoạn Nhị Lang hiện ra những cái lỗ to bằng đầu ngón tay. Còn đít quần thì bị Diệp Phàm điểm chỉ cho rách hết, lộ hết cả mông đít ra, hơn nữa, còn có máu chảy.
Diệp Phàm lại nâng ngón tay lên, lúc này, Hoành Đoạn Hạc Cửu kêu to:
- Bên ta nhận thua!
Tuy nhiên, không kịp nữa, nhất chỉ cuối cùng đã đâm thẳng qua chém bay mũi của Hoành Đoạn Nhị Lang, rồi lại bị sức mạnh còn dư lại của nhất chỉ bắn cho vụn ra.
Máu tươi toé ra. Diệp Phàm rõ ràng muốn làm cho Hoành Đoạn Nhị Lang trở thành đại hiệp thiếu mũi.
- Tiểu tử. Dám ra tay độc ác như thế.
Hoành Đoạn Thiên Hà phẫn nộ. Tung một chưởng về phía Diệp Phàm. Tuy nhiên Trương Vô Trần và Quyền Thiên đồng thời xuất chưởng, “bùm bùm” mấy tiếng rất to.
Hoành Đoạn Thiên Hà lắc lư. Tuy nhiên, Trương Vô Thần và Quyền Thiên đồng thời cả người và ghế trượt đi 3 mét rồi mới dừng lại.
Ba luồng chưởng lực đập vào nhau nổ trấn động khiến cho nước trong dòng sông bắn lên cột nước cao hơn chục mét. Sau khi cột nước dừng lại thì trên mặt sông đầy những xác cá chết.
Còn người nhà Hoành Đoạn thì vội vàng đoạt lại Hoành Đoạn Nhị Lang không có mũi, máu thì đang chảy khắp người.
- Ha ha, đánh nhỏ, lớn đến. Lớn bé cùng lên hết có phải thế không?
Diệp Phàm cười nhạt nói. Vẻ mặt của Hoành Đoạn Thiên Hà rất tức giận, liếc nhìn Không Trạch Tú.
- Đúng vậy, một người hơn trăm tuổi lại đi đánh trộm một tiểu tử chưa đến 30 tuổi, thật mất Hoành Đoạn gia các người. Nhưng người TQ bọn ta lại không thể để mất người này.
Tri Túc nói xen vào.
- Diệp Phàm, Không Trạch Tú ta khiêu chiến với ngươi. Ngươi dám tiếp chiến không? Đương nhiên, ngươi có thể nghỉ ngơi một tiếng sau rồi chiến đấu. Nếu không ngươi lại nó bọn ta dùng chiến thuật luân phiên.
Không Trạch Tú đứng dậy.
- Không cần nghỉ, cho ta 15 phút là đủ. Ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, xem như là trận đấu thứ 4 có phải không nào?
Diệp Phàm bình thản trả lời.
- Ừm, là trận đấu thứ 4.
Thu Sơn Lâm Nhất Phu gật đầu, tỏ vẻ có chút không bằng lòng với việc làm của Hoành Đoạn gia.
- Sau đây ta hy vọng không cần phải như thế nữa, trận đấu phải quang minh chính đại. Một trận là một trận, lẽ nào lại tính là nửa trận hay sao?
Hoành Đoạn Thiên Hà lại một lần nữa đỏ mặt lên, tuy nhiênm cũng không phản bác, đành phải giấu trong lòng sự buồn bực.
Diệp Phàm trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi.
- Diệp Phàm uy vũ, Trung Hoa uy vũ, Phí gia uy vũ!
Bên phía Phí gia hét to vang dậy.
Tuy nhiên, tâm tình của Diệp Phàm lại không vui lên được:
- Sư bá, công lực của mình Hoành Đoạn Thiên Hà đem so với sư huynh tôi và Quyền Thiên đạo trưởng thì mạnh hơn. Lão mới là địch thủ mạnh nhất của chúng ta.
- Ừm, Quyền Thiên và Trương đạo trưởng hợp lực vẫn còn kém hơn một chút, sau đây sẽ là phiền phức đấy. Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ vừa rồi Hoành Đoạn Thiên Hà đã bị mất đi một chút sức mạnh.
Phí Thanh Sơn nói.
- Không thể, công lực của Hoành Đoạn Thiên Hà mạnh hơn so với một trong số hai người chúng tôi. Tuy nhiên, người này vẫn chưa đột phá đến giai đoạn Niệm Khí. Chỉ là nội lực mạnh hơn chúng ta mà thôi.
Trương Vô Trần nói.
15 phút sau, Không Trạch Tú ưỡn người, ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng dài trượt người bay ra phía con sông cách đó hơn 100m, vẻ mặt lão hùng hổ đứng ở giữa mặt sông nhìn Diệp Phàm đứng trên Lôi đài.
- Hay lắm!
Bên Hoành Đoạn gia vỗ tay khen ngợi.
- Hay cái quái gì!
Trong lòng Diệp Phàm thầm nói, bởi vì, ở trên sông hắn lại có cơ hội thi triển “Thuỷ công” và Ngư Long Thập Bát Biến của sư phụ.
Diệp Phàm mỉm cười, chậm rãi bước xuống Lôi đài, đi về phía bờ sông, rồi bước từng bước trên mặt sông.
- Chỉ một chút thân thủ như thế mà cũng dám tiếp chiến với Không Trạch đại sư của Nhật bản chúng ta, mất mặt.
Một gã
Nhật Bản nào đó kêu lên, rồi cười một tràng lớn.
- Ha ha ha, xin lỗi. Người nhẹ nên kinh công không được tốt.
Diệp Phàm lạnh lùng đứng giữa mặt sông ôm quyền hướng về phía Lôi đài.
- Xem chưởng!
Lần này Không Trạch Tú xuất chưởng không như bình thường, cách phía trên Diệp Phàm 100 mét. Đột nhiên một cột nước cao hơn 20 mét dựng lên giữa hai người.
Cột nước cuộn một vòng trên không, phía đầu cột nước biến hình giống như một con chó hung dữ lao về phía Diệp Phàm.
- Đả cẩu bổng pháp đã lâu rồi không dùng đến, đây rồi.
Diệp Phàm cười, nhất chỉ giơ lên. Xẹc một tiếng, con chó hung dữ bị chém làm hai, còn ở giữa thì có một dòng nước rất nhỏ lao về phía Không Trạch Tú.
- Hay lắm! cái gì mà Cẩu đại sư, chẳng bằng một đồ đệ của Phí gia bọn ta!
Phí Bát Độ cao giọng nói.
- Minh Điểm, cái gì mà cẩu với chó.
Phí Thanh Sơn trợn mắt lên khiến cho Phí Bát Độ sợ vội vàng im miệng.
Hồi đầu tiên rõ ràng đã thua, Không Trạch Tú mặt lại đỏ lên. Hồi này thật quá mất mặt, lão một quyền đấm mạnh xuống nước.
Chợt trong nước xuất hiện một xoáy nước rất to, trong nháy mắt xoáy nước xoáy rất mạnh phát ra những âm thanh ào ào rất lớn, không lây sau, ở giữa xoáy nước lại nhảy ra một quả cầu nước rất to bay về phía Diệp Phàm, tốc độ của nó rất nhanh.
- Đánh hay lắm.
Biết đây là Áp Súc Thuỷ Cầu của Không Trạch Tú tạo ra, bên trong nó mang đầy năng lượng có sức công phá.
Diệp Phàm kêu “hay” một tiếng, trong nháy mắt một bức tường băng được hình thành ngăn quả cầu nước lại, rồi như một chiếc lồng chụp xuống quả cầu, đây chính là pháp môn Tù Cấm Điền Ly Thu.
Không Trạch Tú cử động, khống chế quả cầu nước đập vào bức tường băng của Diệp Phàm.
Ầm, ầm…
Bờ sông truyền đến những tiếng va đập, chiếc lồng băng cũng đang rung động. Tuy nhiên, va đập mấy chục cái xong, chiếc lồng băng vẫn chưa bị phá vỡ.
Sắc mặt của Không Trạch Tú đã thay đổi thành màu quả cà tím.
Lão đột nhiên rút ra một sợ xích quăng về phía chiếc lồng chụp của Diệp Phàm, sợi xích xé không khí, phát ra những tiếng vù vù.
- Nhất Tiêu Hồng!
Diệp Phàm kêu lên, một tia sáng màu hồng vụt qua, xuyên qua chiếc lồng chụp đâm vào quả thuỷ cầu.
Bỗng nhiên quả thuỷ cầu nổ tung, cả chiếc lồng chụp cũng nổ. Vừa khéo đập vào sợi xích bay ngang qua.
Sợi xích bị tác động bởi lực nổ của quả thuỷ cầu lại bay ngược trở lại phía Không Trạch Tú, bởi vì không ngờ tới tình huống như thế.
Không Trạch Tú mặt đỏ bừng vội vàng né tránh. Tuy nhiên, sợi xích “vù” một tiếng rồi bị cuốn bay lên không trung.
Diệp Phàm hút lấy, xem rồi ném cho Phí Nhất Đạo ở cách đó hơn 100 mét nói:
- Không tồi, không phải là hợp kim, chịu ma sát, chịu nước, chịu lực, Nhất Độ, tặng anh đấy.
- Đa tạ Diệp ca trọng thưởng, Không Trạch tiền bối, cảm ơn món binh khí của ông.
Câu nói của Phí Nhất Độ nói ra, thiếu chút nữa thì khiến Không Trạch Tú tức chết đi.
Tuy nhiên, binh khí là do người ta quanh minh chính đại cướp được khi đang thi đấu. Muốn cướp lại cũng không được, đương nhiên đành phải giương mắt lên nhìn.
- Biến đi!
Cơ thể Không Trạch Tú đột nhiên xuay tròn một cách kỳ lạ trong không trung, sau đó “ào” một tiếng chui vào trong nước, giống như con ốc.
- Dùng nước với ta, ngươi đúng là già lẫn rồi.
Diệp Phàm thầm cười, toàn thân chui vào trong nước không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Không lâu sau, trong nước nổi lên mấy luồng bọt nước. Giống như nước đang sôi, “ầm, ầm” mấy tiếng vang lên, bọt nước cũng đánh nhau trong không trung.
Không lâu sau, một bóng người bị bọt nước cuốn bay lên Lôi đài.
Mọi người chăm chú nhìn, không phải Không Trạch Tú thì là ai nữa. Tuy nhiên, nhìn tình trạng hình như không được tốt, tương đối không tốt.
Bởi vì hai chân lão đều mềm nhũn ra, giống như đàn ông vừa chơi bời thoả mãn xong vậy. Tuy nhiên, Không Trạch Tú là một nhân vật lớn.
Một cột nước dựng thẳng lên đến lôi đài, Diệp Phàm đứng trên đó, giống như là Long Vương chế ngự vậy, đi mây đạp nước bước lên Lôi đài.
Hắn bước từ trên cột nước xuống Lôi đài, sau đó giả vờ quay lại nói với cột nước:
- Cảm ơn thuỷ thần đã tiễn, mời ngài hãy quay trở lại!
Sau đó, cột nước bị hắn vỗ một cái, cuộn trở lại trong dòng sông.
- Thần kỳ, thần kỳ quá! Diệp ca uy vũ, Diệp ca uy vũ!
Đội viên Tổ A và Phí Nhất Độ kêu lên khen ngợi inh tai.