Quan Thuật

Cấp Siêu Cao.


trước sau

- Không việc gì, không việc gì, việc này Chủ tịch cũng biết. nhưng, Diệp Phàm thực sự làm người ta yêu quý. Hắn trung thành với nước ta. Chúng ta căn bản không cần băn khoăn cái gì.

Cung Khai Hà cười nói.

- Đó là đương nhiên, nếu không, tôi cũng không dám nói những lời này có phải không?

Kế Viễn cười nói.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, trận đấu tiếp tục tiến hành.

Quyền Thiên đại sư tiếp tục đấu với Y Huyết Tiên.

Y Huyết Tiên vẫn che mặt, mà đạo trưởng Quyền Thiên cũng mặc đạo bào cùng giày màu xanh, trang phục dân tộc của Trung Quốc.

Hai người một người hướng đông một người hướng tay, giống hai con chim bay về hai bên vách núi. Sau đó đứng trên một cây đại thụ nhìn đối phương.

Những đội viên trẻ tuổi của Tổ đặc nhiệm A rất kích động, nhưng một đám cũng không dám phát ra âm thanh gì, hai mắt một nhìn bên trái một nhìn bên phải.

Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn ngồi im trên ghế, đương nhiên, mỗi người đều giữ một ống nhòm to.

Bởi vì hai người đang ngồi trong phòng cách đó năm sáu dặm. Có đôi mắt ưng như Diệp Phàm cũng không ngại, mà ống nhòm hiệu quả cũng rất tốt.

Hai người lẳng lặng đứng gần nửa tiếng, những người đứng nhìn đều trông mong họ ra tay.

Trận đấu giữa hai cao thủ Tiên thiên đại viên mãn rất khó thấy. Tất cả đều đang chờ đợi.

Y Huyết Tiên di chuyển, vẫn là roi của cô, vút về phía Quyền Thiên cách xa ba bốn trăm mét.

Lần này khí thế tương đối lớn, hình ảnh một roi lớn từ trong tay Y Thiên Tuyết phá ra không trung.

Không khí như bị tách ra một đường bằng cánh tay. Không khí cũng tạt sang hai bên, tạo lực đẩy ra ngoài.

Lúc này tạo ra một làn sóng trào.

Không lâu, tầng tầng các con sóng dâng lên. Không ngờ đến chỗ mấy người Diệp Phàm đang ngồi xem trận đấu.

Uy lực thật sự rõ ràng. Bởi vì chỗ hai người luận bàn cách nơi này bốn đến năm dặm.

Xa như vậy còn cảm giác được sóng không khí thì những người xem ở đấy sẽ cảm thấy như thế nào?

Thế hệ trước còn rất bình tĩnh ngồi. Lứa tuổi trẻ tất cả đều thi triển nội kình, thậm chí có nhóm người trẻ nhanh chóng đứng tấn, để tránh làn sóng khí này đẩy ngã xuống đất làm trò cười cho thiên hạ.

Mà các đệ tử công lực quá yếu, sư phụ ở bên cạnh giơ tay ra giúp, đem không khí phân tán đi một ít, các đệ tử này mới thư thái đi một ít.

Quyền Thiên cũng di chuyển.

Chỉ thấy tay ông ta vung lên, một quả trứng chim màu bạc bay lên không trung, hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Mọi người phía dưới cũng thấy rõ ràng, vật này phản xạ ánh mặt trời, giống như mấy nghìn bóng đèn. Những người công lực thấp cũng trợn mắt nhìn.

- Đây cũng không phải Cương đản phản xạ ánh mặt trời chứ?

Vương Nhân Bàng ghé sát tai Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên không riêng gì phản xạ, Cương đản này tuy nói mạnh nhưng không thể chỉ dựa vào phản xạ ánh sáng có thể phát ra ánh sáng như hàng nghìn bóng đèn.

Nếu tôi đoán không nhầm, đây là nội khí của Quyền Thiên tác quái. Đem nội khí bức vào bên trong vu cương đản, sau đó ma xát với không khí.

Cuối cùng, Cương đản giống như lửa, mà ánh sáng này thật ra chính là nhiệt năng.

Cứ thế, có lẽ Cương đản sẽ làm cháy tóc người đứng xem rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Lợi hại như vậy sao?

Vương Nhân Bàng trợn mắt, có vẻ như không tin.

- Việc này cũng không có gì lạ, chúng ta dùng nội khí ngưng tụ thì hơi nước có thể biến thành băng. Vì sao Cương đản ma xát với không khí không tạo ra sức nóng.

Huống chi, Cương đản của Quyền Thiên xoay tròn, tần suất xoay tròn này, có thể nhìn thấy. Cậu nghĩ lại xem, tốc độ xoay tròn này làm sao có thể không làm không khí nóng lên.

Diệp Phàm nói.

Quả nhiên, không lâu Cương đản mà Quyền Thiên khống chế trên không trung biến thành màu đỏ nhạt, rồi màu đỏ, lửa đỏ. Cuối cùng cả Cương đản biến thành mặt trời.

Cương đản cùng roi đều đi thật chậm, giống như gặp một lực cản nào đó ở phía trước, đang cố sức đẩy.

- Hai người ở cách xa nhau năm sáu trăm mét luận bàn. Toàn bộ đấu bằng nội khí. Công lực quá thấp căn bản là không là gì đối với đối phương. Đối với những cao thủ như họ, thật ra có thể thông qua nội khí tấn công từ rất xa. Nhưng, cũng khá mất sức.

Phí Đống lúc này nói.

- Tiếp cận.

Vương Nhân Bàng nói.

Diệp Phàm ngẩng đầu vừa phát hiện cương đản và roi cuối cùng đã chạm nhau trên không trung. Nhưng Diệp Phàm phát hiện.

Roi co rúm lại trong không khí bị đốt nóng bởi cương đản, hình như bị nung nóng rồi.

Không khí bị đốt nóng phát ra tiếng kêu ba ba. Hơn nữa càng ngày càng vang. Roi đung đưa trên không trung, thu lại phần bị nung nóng trở về, rồi một roi con ép về phía cương đản.

Mà Cương đản càng đỏ hơn, đỏ sắp thành màu chết.

- Có lẽ là nổ.

Phí Đống vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Vương Nhân Bàng một cái nói:

- Cái này nổ năng lượng sinh ra cùng với bom siêu trọng nổ không khác mấy. Dặn mọi người phải chú ý, đừng để nó nổ làm bị thương.

Vì thế, Vương Nhân Bàng đi dặn dò mọi người.

Rầm một tiếng vang lên, không trung giống như mặt trời bị nổ. Một ánh sáng mãnh liệt nóng rực làm mọi người không thể mở mắt.

Diệp Phàm nhìn bằng đôi mắt ưng, cương đản có vẻ nổ tung, thật ra không phải cương đản nổ, mà là không khí xung quanh cương đản bị nổ tung.

Roi chạy trốn sang bên cạnh. Nhưng Y Huyết Tiên rất bình tĩnh, hai tay khống chế roi lại về phái Cương đản.

Ba…

Giống như tiếng bom nổ, tất cả người xem đều bị chấn động. Công lực cao còn được, như Vương Nhân Bàng đều chấn động nhảy vài bước mới đứng vững được.

- Mẹ nó, đây là bốn năm dặm, nếu trực tiếp ở trong vòng quay cương đản, không phải là biến thành các mảnh nhỏ sao?

Vương Nhân Bàng mắng.

- Đúng vậy, anh Bàng, quá lợi hại, không chỉ nói là mảnh nhỏ, có lẽ bị đốt thành tro rồi. Đây là luận bàn siêu trình độ, muốn chết sao.

Phí Nhất Độ cũng âm thầm líu lưỡi không thôi.

Thật lâu sau, hết thảy mới trở lại bình thường. Mà
cây cối hai bên vách núi bị đổ ngã hết, Quyền Thiên và Y Huyết Thiên di chuyển xuống dưới.

Hai người dừng trên lôi đài, lễ một lễ với nhau.

- Hòa!

Trí Lý hỏi dò, Quyền Thiên cùng Y Huyết Tiên cũng chưa nói gì với nhau, chỉ cần đầu rồi ngồi trên ghế.

- Ngoại Xá, cứ như thế này thì tốt rồi. Còn hòa, sao biết ai lợi hại hơn ai? Hình như mới một chiêu thôi.

Phí Nhất Độ có chút không rõ.

- Hòa rồi.

Phí Đống thở dài,

- Hai người họ đều bị nội thương, hiện giờ nói cũng không được. Có lẽ vừa mở miệng sẽ hộc máu. May mắn sư thúc có thuốc trị thương, nhưng cũng không biết bị thương thế nào.

Quả nhiên, Quyền Thiên và Y Huyết Tiên đều uống thuốc.

Các để tự phía dưới đều không biết. Nhưng không dám phát ra âm thanh, một đám đều thành hũ nút.

- Lần này có thể là kết quả không tồi. Đáng tiếc chính là không thắng được Y Huyết Tiên. Việc này liền phiền toái. Chúng ta bên này chỉ còn lại đạo trưởng Trương có thể đối kháng với Hoành Đoạn Thiên Hà. Nhưng phần thắng cũng khó.

Phí Đống vẻ mặt u buồn.

- Mễ Tử phải lên sân khâu, chúng ta sắp xếp ai bên này?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi đi.

Phí Thanh Sơn nói.

Là một trong những cao thủ bí mật mà nhà Hoành Đoạn mời đến, Mễ Tử cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng làm người ta khá thất vọng.

Dáng vẻ đáng khinh, bộ dạng có chút như một người hầu thời xưa. Hơn nữa, đầu nhỏ, nhìn qua không đủ mét sáu. Người này là đàn ông hay đàn bà không rõ ràng, bởi vì không có đặc điểm riêng của nam hay nữ.

Cùng Phí Thanh Sơn gật đầu xong, Mễ Tử lùi ngay, nháy mắt đã mất bóng. Đôi mắng ưng của Diệp Phàm phát hiện, nơi y đặt chân là bờ cát bên bờ sông.

- Người này thật đúng là nhanh, so với con chuột còn nhanh hơn.

Phí Nhất Độ hừ nói.

- Nhanh là một trong những pháp bảo của Mễ Tử, mà ẩn mình lại là một tuyệt kỹ của người này. Theo động tác vừa rồi của y, người này công lực tuyệt chưa đạt đến bán tiên thiên, có lẽ cảnh giới cùng với sư bá. Nhưng người này có thuật ẩn nấp cũng làm người ta khó nắm bắt.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.

- Y rốt cuộc là nam hay nữ? Anh Diệp, anh có con mắt đặc biệt, hẳn là có thể nhận ra?

Vương Nhân Bàng nhịn không được hỏi.

- Không rõ ràng lắm.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, Vương Nhân Bàng vẻ mặt kinh ngạc

- Không thể nào, anh cũng không rõ ràng lắm?

- Ừ, thật sự không phân rõ ràng lắm, ôi mẹ nó, người này rất thần bí.

Diệp Phàm hừ nói.

Phí Thanh Sơn thi triển Hổ ưng chi công của nhà họ Phí, vài cái lên xuống đi ra bãi sông. Sau đó đứng trên một tảng đá lớn bên bờ sông.

Nhưng, trên bãi sông có rất nhiều cỏ lau, rất tiện cho Mễ Tử ẩn mình.

Đúng lúc này, Phí Thanh Sơn cảm giác dưới lòng bàn chân trầm xuống, chạy nhanh nhưng dưới lòng bàn chân một mũi nhọn màu trắng hiện lên. Sượt qua giày.

- Thấy không, người này không ngờ tấn công từ dưới nền đất. Nếu anh không cẩn thận thì….

Vương Nhân Bàng nói.

Phí Thanh Sơn tung người lên không trung, hai tay lao xuống. Bãi sông lúc này bão cát bụi nổi lên. Quanh mình đều mịt mù, mọi người khó có thể thấy.

Trong bão bụi, kiếm quang hiện ra, bá bá vài tiếng, kiếm đụng nhau vài cái.

Phí Thanh Sơn rõ ràng đứng trên một cây cỏ lau nhìn xuống bãi sông.

Đúng lúc này, không trung không ngờ hiện ra một bóng người. Mễ Tử không biết lên không trung từ lúc nào, một kiếm hướng xuống đầu Phí Thanh Sơn.

- Quá nhanh, anh xem, sao y có thể lên không trung?

Phí Nhất Độ hỏi.

- Nhìn không rõ lắm, con mẹ nó, người này hình như giấu trong không khí, đột nhiên liền xuất hiện.

Vương Nhân Bàng lắc lắc đầu.

- Người này thật sự lợi hại, hình như là lợi dụng lỗi con mắt của người khác. Làm cho người ta cảm giác người này ẩn trong không khí.

Trên người y chẳng lẽ có vật phản quang, giấu trong không trung nhất thời làm người ta khó phát hiện.

Hơn nữa, bởi vì tốc độ của y cực kỳ nhanh, cho nên, anh tưởng nhầm là y từ trên không trung xông đến.

Kỳ thực vừa rồi hắn không phải là giấu trong không khí. Không khí trong suốt, nhưng cũng không thể chính xác.

Diệp Phàm có chút buồn bực, người này nhanh như quỷ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện