- Cô nói chuyện này không hẳn là nói tào lao chuyện xưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên không phải, chuyện của tôi có liên quan đến Thập Tam Thanh Y. Tên thật của tôi là Cổ Ảnh, cha tôi là Cố Phong, chính là truyền nhân thứ ba của Thập tam thanh y, Sa Ưng. Đến xã hội hiện đại, Thập tam thanh y cũng không thể cướp bóc ở sa mạc, bọn họ sau này đều làm nghề vận chuyển để sống.
Đương nhiên, cũng có một số hoạt động bí mật. Còn cha tôi bởi vì bất hòa với Mãn Thiên Vân, sau đó mâu thuẫn bùng phát, đến mức bí mật thanh toán. Cha tôi bị Mãn Thiên Vân ám sát, bị thương tích đầy mình chạy trốn đều vùng phía nam, nhưng Mãn Thiên Vân vẫn không buông tha cho cha tôi, tự mình đuổi giết đến đó.
Cuối cùng, cha tôi vì bảo vệ tôi và mẹ cũng đã chết. Mẹ tôi đau khổ, hơn nữa luôn nhớ cha tôi nên thân thể không tốt.
Khi tôi tám tuổi cũng đã chết. Mà lúc ấy một vú em đi theo mẹ tôi đã đưa tôi ra ngoài trốn.
Sau đó đi đến vùng Hoành Giang. Nghe được vùng đó có Thiết Phiêu môn, vú em nghĩ cách cho tôi vào đó.
Qua hai mươi năm cố gắng, tôi cuối cùng dựa được vào Điền Ly Thu. Cho đến hôm nay, tôi hi vọng ông ta có thể đột phá đến bán tiên thiên, muốn xin ông ta báo thù cho cha tôi.
Cố Ảnh nói.
- Ý của cô là cầu chúng tôi báo thù cho cô?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, chỉ cần có thể báo được thù, bản đồ giấu của của Thập Tam Thanh Y liền ở chỗ tôi, đến lúc đó tôi lấy ra tặng cho anh.
Nghe nói nơi giấu đó không riêng gì có vàng bạc của cải, còn có dược liệc bao nhiêu năm tích lũy
Ví dụ như, thủ ô và lão sơn mấy trăm năm thậm chí ngàn năm đều có. Còn có thái tuế…
Nghe nói nơi dấu đồ là mười ba lão áo xanh tổ tông đã trải qua vài chục năm quan sát chọn lựa. chẳng những đồ vật không bị hư hỏng, hơn nữa, có thể bảo tồn khá dài.
- Sau này cô có quay về Thập Tam Thanh Y không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nào dám trở về, trốn còn không kịp. May mắn lúc đó tôi còn bé, có lẽ Mãn Thiên Vân cũng không quan tâm đến tôi. Hơn nữa, vì tôi nhỏ, chuyện Thập Tam Thanh Y cũng không nhớ rõ ràng.
Thủy mẫu nói.
- Thập Tam Thanh Y dừng chân ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là gần vùng Lân Lan ngày nay, có lẽ cách xa mười mấy km. Địa chỉ cụ thể tôi cũng không nhớ rõ, hơn nữa, sau giải phóng có lẽ đều về thành.
Thủy mẫu nói.
- Lâu Lan, một địa phương thần bí.
Diệp Phàm nhắc lại một câu.
- Đúng vậy, về chuyện Lâu Lan vẫn còn là thần bí. Nếu để ở sa mạc Taklamaka dùng một sợi tơ hồng nối lại.
Chúng ta sẽ ngạc nhiên phát hiện, tất cả thành cổ bao gồm cả vương quốc Lâu Lan, thời gian bị đột ngột bí mật đều ở năm 415.
Cho đến ngày nay, dù rất nhiều học giả đưa ra các giả thuyết, nhưng việc biến mấy của thành Lâu Lan vẫn còn là một bí ẩn lớn.
Mà di chỉ Lâu Lan cũng thành mục tiêu chú ý của thế giới. Thành cổ Luân Thai, di chỉ Thả Mạt, Mộ cổ Táng Đàn, xác ước, bếp cổ, đá cổ…
Đều là điểm du lịch của thế giới. Trong lịch sử nhân loại, Lâu Lan tràn ngập sắc thái thần bí.
- Ôi, ngay lúc đó thành cổ này khá hơn. Mà cứ điểm của Thập tam thanh y ngay tại chỗ vừa rồi anh Đường nói.
Tôi chỉ nhớ là cách thành cổ Lâu Lan không xa lắm. Tôi nghĩ, nơi giấu cổ vật này chắc trong phạm vi vài trăm dặm.
Chẳng qua sa mạc mờ mịt, muốn tìm cũng không dễ dàng.
Thủy mẫu thở dài.
- Nơi giấu đồ quý này cha cô làm ra sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, nơi giấu đồ này từ tổ tiên đến đời thứ ba Sa Ưng bắt đầu triển khai. Mà Mãn Thiên Vân chính là muốn chiếm đoạt bản đồ này cho nên mới hạ độc thủ đối với cha tôi. Tất cả không phải vì bản đồ này sao, đều là nó gây ra họa.
Thủy mẫu nói.
- Cô gái, chúng ta nói trắng ra, lời này của cô có chút không thật,
Diệp Phàm đột nhiên cười lạnh nói.
- Anh Diệp anh có ý gì?
Thủy mẫu vẻ mặt căm tức.
- Rất đơn giản, nếu là chỗ giấu đồ của Thập Tam Thanh Y, làm sao có thể do một người cất giữ. Nếu người giữ này có dụng tâm, đây chẳng phải là bị lấy đi hết sao?
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Tổ tông quyết định như vậy, mà nhà tôi trung thành với Thập Tam Thanh Y là không cần phải nói. Nhiều thế hệ đều như vậy, niềm tin của người xưa không giống với chúng ta thời nay.
Thủy mẫu nói.
- Lời của cô có thể lừa trẻ con ba tuổi. Tôi nghĩ, bản đồ giấu kho báu này chia làm mười ba phần.
Từng người trong Thập tam thanh y đều có một phần. Mà Mãn Thiên Vân có lẽ là muốn nuốt tài bảo này cho nên, thu thập muốn lấy được bản đồ đầy đủ.
Không lấy được phần trong tay cha cô, cho nên đuổi giết, cô nói xem, tôi đoán có lý không?
Diệp Phàm nói.
Thủy mẫu trầm mặc, thật lâu sau mới cắn răng nói
- Lúc trước tôi lừa mấy người, anh Diệp đoán thật đúng là chuẩn xác.
Thật sự là mười ba người mỗi người một phần, phải tập hợp đầy đủ mười ba phần mới có thể tìm ra nơi giấu đồ quý. Nhưng năm đó Mãn Thiên Vân âm thầm ra tay, nghe nói đã tập hợp được năm sáu phần.
Mà có mấy người áo xanh cùng cha tôi đã tập trung, có hai người bị Mãn Thiên Vân đuổi giết xong đem bản đồ giao cho cha tôi.
Mà trong tay cha tôi thật ra đã có ba phần. nhưng cũng vì vậy mà mang họa sát thân.
Thủy mẫu nói.
- Vậy bản đồ trong tay cô cũng không thể dùng, còn mười phần, đi tìm ở đâu? Hơn nữa, nhiều năm như vậy có lẽ đã sớm bị phá hủy rồi.
Đường Thành có chút mất mát, vốn hứng thú thật sự, lập tức thất bại, đương nhiên khá buồn bực.
- Việc này tôi không thể cam đoan, nhưng chưa chắc đã cần phải tụ đủ 13 phần bản đồ. Với khoa học kỹ thuật hiện đại, có định vị GPS còn có bản đồ vệ tinh.
Chỉ
cần tụ tập đầy đủ bảy tám phần có lẽ có thể tìm ra những phần không trọn vẹn khác.
Ít nhất, trong vòng mấy năm sẽ không xảy ra thay đổi nhiều về bề mặt vỏ trái đất.
Thủy mẫu nói.
- Vậy cũng không chính xác, Lâu Lan đều là khu vực sa mạc, hơn nữa tình hình trên sa mạc phức tạp.
Rất nhiều thành cổ đều biết mất trong biển cát mịt mờ. Nếu khu giấu đồ quý bị tầng tầng cát che đậy, chúng ta cũng chỉ có thể than thở thôi.
Hơn nữa, cát chảy cũng làm cho địa hình thay đổi. Mà bản đồ vệ tinh nhiều nhất có thể đưa ra khu vực đó một cách khái quát.
Nhưng biển cát nhiều, chúng ta không thể tìm trong khu vực mấy chục thậm chí mấy trăm dặm.
Đường Thành nói.
- Ôi, địa hình sa mạc phức tạp, không có toàn bộ bản đồ thì so với lên trời còn khó hơn.
Diệp Phàm nói.
- Bất kể khó hay không khó, luôn có hi vọng có phải không? Số tiền này lấy được đều hữu dụng.
Thủy Mẫu nói.
- Như vậy đi, cô giao cho chúng tôi ba phần bản đồ đó, xem có tìm được chút dấu vết nào không?
Đường Thành nói.
- Các anh coi tôi là con ngốc có phải không?
Thủy Mẫu hừ lạnh một tiếng nhìn hai người liếc mắt một cái, nói
- Trước khi có thể báo thù, các anh đừng mơ nhìn thấy bản đồ này. Dù các anh có giết tôi cũng vô dụng.
- Cô không đưa ra bản đồ chúng tôi dựa vào cái gì tin cô.
Đường Thành hừ nói.
- Có tin hay không là tùy anh.
Thủy mẫu nói.
- Vậy giao dịch này cũng không dễ nói.
Diệp Phàm xoay người muốn đi.
- Tôi hé ra cho các anh xem trước, nếu các anh chưa tin tôi tôi không phản đối. Hơn nữa, tôi lừa các anh cũng không được gì. Cuối cùng các anh không có được tôi, tôi là một cô gái, đánh sao lại các anh.
Thủy mẫu không ngờ tự nhiên đáng thương.
- Được, hé thì hé, trước tiên nhìn một cái
Diệp Phàm gật đầu.
- Cử một người đi theo cô là được.
Đường Thành nói.
- Không cần, tôi còn muốn cô phục làm như vậy không được ưa chuộng.
Diệp Phàm lắc đầu.
Thủy mẫu đi ra ngoài, buổi tối ngày hôm sau trở về.
Mở hé ra một mảnh da dê, hai người nhìn hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì. Cuối cùng Đường Thành cầm xem xét một chút nhưng thật ra Diệp Phàm có chút vui mừng, khi nhìn tấm da dê là hơn hai nghìn năm trước.
Đây chứng tỏ lịch sử của Thập tam thanh y càng lâu hơn.
Mà buổi tối, Trương Hùng đến Hồng Diệp Bảo.
- Có điều tra ra cái gì không?
Diệp Phàm vừa mời anh ta ngồi vừa nói.
- Quái, tổ chúng ta căn bản không có tư liệu liên quan đến Thập Tam Thanh Y. Trước kia có chút tư liệu liên quan đến thành Lâu Lan. Nhưng tôi đã tìm qua, chưa nghe nói qua Thập tam thanh y. Có thể là thay đổi tên không hoặc là tư liệu của Tổ không gọi là Thập tam thanh y.
Trương Hùng nói.
- Việc này cũng không đúng, nhưng nếu nói nổi tiếng như vậy, Tổ không ngờ lại không có tài liệu liên quan. Nhưng cũng là bình thường. Tổ đặc nhiệm A chúng ta thành lập cũng chỉ mới mấy chục năm. Mấy chục năm có lẽ Thập Tam Thanh Y sau giải phóng liền biến mất, hoặc là vì Mãn Thiên Vân nổi loạn mà làm cho mười ba người tản ra.
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp, nếu thật muốn đi, chỉ có thể tìm hiểu qua dân bản xứ. Người dẫn đường địa phương quan trọng, hơn nữa việc này anh lại không muốn cho tổ biết. Cho nên, lực lượng tôi cũng không biết dùng ở đâu, miễn tổ đừng phát hiện.
Trương Hùng nói.
- Ha ha, hành động lần này tôi muốn mấy anh em phát tài, nếu thực có thể tìm ra nơi giấu đồ quý thì tôi sẽ mang nó đến quần đảo Cơ Tư, bên kia cần một khoản tiền lớn.
Mà còn lại một phần chia cho các anh em. Chúng ta cùng giàu có, ít nhất, tôi muốn các anh em của tôi cùng giàu có, không bao giờ phải lo lắng vì tiền.
Đương nhiên, Tổ đặc nhiệm A sớm muộn cũng biết. dù sao, nộp lên trên một phần.
Nếu không, chúng ta không làm thế, có lẽ mấy hôm sau các đồng chí Ủy ban Kỷ luật sẽ tìm để cửa nhà tôi để tâm sự.
Diệp Phàm cười nói
- Nhưng cậu dùng một số mối quan hệ để tìm ra tài liệu về Lâu Lan. Việc này ngựa chết làm ngựa sống đi, còn nữa, xem xem có người dẫn đường thích hợp không?
Không lâu Vương Nhân Bàng cũng cười đi đến. Nghe nói việc này xong lập tức nói
- Anh cũng tính một phần của tôi thì sao?
- Vội gì, anh có rãnh không?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.