- Em nào có hiểu được lãnh đạo cấp trên Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại thủ đô ại lợi hại như vậy, lại có thể có liên quan tới Ninh Chí Hòa nữa.
Hơn nữa việc này anh cũng rõ mà anh rể. Chủ tịch khu Tiền là cánh tay sắt của anh, việc hợp tác với tập đoàn Thủy Đông là do Chủ tịch Tiền làm.
Nhìn vào sự phát triển của huyện Đức Sơn, sự tiến vào của tập đoàn Thủy Đông càng làm cho Chủ tịch Tiền thêm sáng lạn.
Cậu ta tới Đức Sơn chưa lâu, lần trước anh rể có từng nói, muốn em phải nỗ lực giúp đỡ cậu ta.
Bởi Tiền Minh Thiên là người của anh rể, là người mà anh đẩy lên. Cậu ấy làm không tốt là làm mất thể diện của anh.
Thế nên, huyện ủy quyết định, em đương nhiên phải nỗ lực giúp đỡ. Thật không ngờ là Văn phòng ở thủ đô này là nơi tàng long ngọa hổ.
Thái Minh Thủy thật sự hối hận.
- Tôi nghĩ cậu không cần thiết phải lo lắng cái gì, có thể Diệp Phàm chỉ là thủ hạ của Ninh ca thôi.
So với chúng ta, chúng ta còn thân thích hơn đúng không? Lẽ nào người nhà lại không bằng người ngoài.
Việc này, tôi nghĩ nên trực tiếp nói rõ ràng với Ninh ca là được. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng hơi quá đáng.
Lại có thể điều khiển Ngô Chính Phong làm như vậy sao? Cơ bản là không coi Ninh gia chúng ta ra gì.
Với lại, tôi nghĩ Ngô Chính Phong cũng là nể mặt bí thư Ninh đi. Diệp Phàm không chắc còn dám lôi oai hùm nưa đâu.
Thái Minh Thủy xen vào nói.
- Cậu biết cái đít gì?
Ninh Toàn Thủy phát ra lời nói thô lỗ, Thái Thanh Thanh sửng sốt, không dám há mồm .
Ông chồng nổi giận là rất đáng sợ, Thái Minh Thủy không dám nói gì. Bình thường còn được, Thái Minh Thủy biết khi anh rể nổi giận, nếu mở miệng nhất định là bị chỉ trích.
- Chỉ dựa vào Ninh Chí Hòa mà nâng được Diệp Phàm lên vị trí hiện giờ sao? Phía sau hắn nhất định còn có kẻ chưa lộ mặt.
Ninh Chí Hòa chính là lãnh đạo hiện giờ của hắn. Vậy còn trước đây? Làm việc này phải thận trọng từng bước.
Vô ý một cái thua sạch. Sự thất bại lần này thì Minh Thủy cậu sẽ phải chôn vùi tiền đồ cả đời. Hơn nữa, còn liên lụy tới tôi.
Ninh Toàn Thủy hừ lạnh nói, Thái Thanh Thanh không dám mở miệng. Chuyện này liên quan tới tiền đồ của chồng, ngay cả anh em huynh đệ trong nàh cũng không làm gì được. ông chồng nhất định là tụ mình tính toán cái gì rồi.
- Không thì, lão Ninh này, hay là trước tiên thử hỏi Ninh ca coi sao? Đều là người nhà cả, có hỏi cũng không phạm pháp đúng không?
Thái Thanh Thanh nói.
- Chuyện này chỉ có thể làm vậy, Minh Thủy à, cậu phải chuẩn bị cho tốt. Đừng có sợ mất mặt, mất mặt còn đáng sợ hơn là mất cái mũ trên đầu.
Ninh Toàn Thủy nói xong lại vào nhà vệ sinh.
- Ninh ca bảo sao?
Thái Thanh Thanh hỏi.
- Không phải hỏi nữa, Minh Thủy, việc này tôi sẽ nói chuyện với Ngô Chính Phong. Cậu hãy lập tức tới đó. Hãy ngoan ngoãn nhận lỗi với chủ tịch Ngô.
Phải rồi. Hãy viết một bản kiểm điểm thật sâu sắc, thái độ nhất định phải thành khẩn, cậu phải tự điều chỉnh lại thân phận của mình.
Cậu chính là cấp dưới của chủ tịch thành phố Ngô, khi lãnh đạo phê bình mấy câu thì cậu phải lắng nghe. Còn nữa, phải tranh thủ lập công chuộ tội với chủ tịch Ngô.
Tranh thủ làm công việc điều tra sự việc ở Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại thủ đô.
Ninh Toàn Thủy nói.
- Diệp Phàm, cậu đã điều chỉnh được cái gì ở Văn phòng rồi phải không?
Ninh Chí Hòa hỏi trong điện thoại.
- Ồ, chuyện này chú Ninh cũng biết rồi sao, thật là, chuyện tốt chưa ra khỏi nhà chuyện xấu đã đi ngàn mét.
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Làm chuyện xấu mà còn muốn gạt sao?
Ninh Chí Hòa cũng mở đầu bằng câu vui đùa.
- Ninh thúc có gì căn dặn, Diệp Phàm tôi xin lắng nghe.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi. Không huyên thuyên với cậu nữa. Chuyện này nói ra đúng là ủy ban huyện Đức Sơn đã sai. Đương nhiên, trong đó sẽ có nhiều lợi ích. Có điều, những cái khác tôi không quan tâm. Các anh hãy gọi Thái Minh Thủy giải quyết. Anh rể của cậu ta là Ninh Toàn Thủy, dù sao cũng là họ hàng của tôi.
Ninh Chí Hòa nói.
- Ý của Ninh thúc là sao?
Diệp Phàm nói.
- Cậu đừng giả ngốc trước mặt tôi?
Ninh Chí Hòa hừ nói.
- Ô, tôi hiểu rồi.
Diệp Phàm nói.
- Hiểu được là tốt rồi, có điều cậu phải chú ý tới tập đoàn Thủy Đông một chút. Đừng có đá vào đống sắt là được.
Ninh Chí Hòa cúp điện thoại.
- Đá vào đống sắt, nhất định là tập đoàn Thủy Đông có hậu trường vững chắc rồi. Nhưng mà Ninh thúc không nói thì mình phải tự đi tìm hiểu rồi.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại.
- Thật là coi trời bằng vung đấy, dám đánh Nghĩa Đông nhà chúng tôi. Lão Trần, anh mau phái người đi bắt kẻ đánh người lại.
Một phụ nữ trung niên đang la lên ở đại sảnh.
Đứng bên cảnh là tam công tử họ Trần, Trần Nghĩa Đông. Chính là đứa bé đen đủi vị Đường Thành tát cho một cái.
- Bắt sao, bà nghĩ rằng tôi là công an sao?
Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thủy Đông là Trần Nhiệt Hỏa lại hết sức bình tĩnh, nhìn đứa trẻ rồi nhíu mày.
- Chẳng lẽ Nghĩa Đông lại để cho người da trắng đánh sao?
Bà vợ DươngThanh hừ lạnh lùng.
- Ai dám nói là người da trắng đánh con trai của Trần Nhiệt Hỏa tôi?
Trần Nhiệt Hỏa đập tay xuống bàn:
- Chuyện này trước hết phải làm cho rõ ràng.
Người đánh thấy bảo là một gã trẻ tuổi lái chiếc Jeep cũ. Nếu như nói rằng cậu ta chưa nghe thấy tập đoàn Thủy Đông bao giờ thì còn có lí do
Chỉ sợ cậu ta biết chúng ta mà vẫn ra tay. Việc bắt giam cậu ta cũng phải cân nhắc một chút.
- Cha, cậu ta liệu có phải là người của thái tử đảng?
Đại công tử họ Trần là Trần Thượng Trung có vẻ thành thật, hỏi.
- Thái tử đảng thì không có khả năng. Nhưng mà thái tử đảng cái gì mà lại lái xe gì, không phải là Mercedes-Benz Ferrari mà là đi cái xe Jeep ghẻ sao? Tôi thấy tên này là con cẩu không có mắt.
Trần Nghĩa Đông rõ ràng không phục cách nói của người anh trai.
- Nghĩa Đông, phải nhìn sự việc thì phải biết suy luận chứ, nói ít hiểu nhiều chứ. Chúng ta phải cẩn thận mới được. Kinh thành này là nơi tàng long ngọa hổ. Em có chắc rằng thái tử đảng lại không thích giả bộ không? Chẳng phải đã từng nghe nói có thái tử đảng rất bề bộn không. Luộm thuộm tới mức mà em không bao giờ nghĩ rằng đó là thái tử đảng.
Trần Thượng Trung nói.
- Đại ca, ý của anh là gì. Lẽ nào người em trai anh bị đánh mà anh vẫn như vậy được. anh có còn là anh trai em không, anh có còn là người của họ Trần không?
Trần Nghĩa Đông phẫn nộ rồi, chỉ vào đại ca rống lên.
Trần Nghĩa Đông biết, cha cậu lấy chuyện tập đoàn Thủy Đông đầu tư vào khu vui chơi Đức Sơn để bàn chuyện công việc của mình, trong lòng ông không thoải mái.
Bởi vì một khi chuyện này thành thì vốn đầu
tư có thể lên tới năm sáu trăm triệu. Một khi xây xong, sẽ là công ty con lớn nhất của tập đoàn Thủy Đông mà Trần Thị khống chế cổ phần. Đại ca đang hiểu được vị trí của tên kia đang bị chính mình uy hiếp.
Đương nhiên Trần Nghĩa Đông cũng không thể không có ý đồ riêng tư. Ai cũng muốn ngồi vào vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thủy Đông. Mà trước tiên là nền móng chính là mấu chốt quan trọng nhất.
- Ta không phải người của Trần gia vậy cậu phải sao?
Trần Thượng Trung tỏ vẻ không hài lòng, trừng mắt nhìn người em.
- Hai thằng khốn nạn này. Chúng mày nói cái gì đấy.
Trần Nhiệt Hỏa đập bàn, ngăn cuộc đấu đá nội bộ của hai anh em.
- Lão gia, tôi nghĩ mặc kệ chúng, bất luận thế nào, bọn họ làm thế là không coi Trần gia chúng ta ra gì, không nể mặt ủy ban huyện Đức Sơn. Bây giờ chúng ta đâm lao phải theo lao thôi, khu vui chơi Đức Sơn bây giờ như tên đã trên dây không thể không bắn. Vì vậy, nếu đã làm thì phải làm cho được.
Lúc này quân sư của Trần gia, cũng là thúc thúc của Trần Nhiệt Hỏa là Trần Khôi mới lên tiếng.
- Ô, ông thử nói xem làm thế nào để làm thành sự thật?
Trần Nhiệt Hỏa nhìn tiểu thúc.
- Lí do đơn giản mà Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại thủ đô ngăn cản chúng ta là do chúng ta không đưa ra được văn kiện chính thức. Đã trách chúng ta như vậy thì chúng ta mang văn kiện chính thức tới Đông Đường rồi tiếp tục. Vì vậy phải tranh thủ cơ hội với ủy ban huyện Đức Sơn, buộc Tiền Minh Thiên phải ra mặt, để hình thức quyết định của ủy ban huyện trở thành văn kiện chính thức cho việc quy hoạch tổng thể.
Đến lúc đó, Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại thủ đô không chuyển cũng phải chuyển. Hơn nữa, chúng ta có đầy đủ lí do, khi đó, việc chúng ta muốn bắt người đánh cậu chủ đây không còn là một câu nói nữa.
Vậy nên, muốn bắt bọn họ chúng ta phải tự mình tự mình nắm được mọi chuyện mới được. tuy nới rằng chúng ta không phải lo lắng quan hệ của họ là gì.
Nhưng mà, những cái có lí bao giờ cũng tốt hơn cái vô lí. Hơn nữa, khi nói chuyện với cấp trên, chúng ta cũng phải cố gắng giữ mình đúng không?
Quan trọng bây giờ là nếu ông không có lí do gì để xin người khác giúp đỡ thì người ta cũng khó mở miệng. Còn nữa, ai cũng không dám đảm bảo là đối phương không có người ở phía sau .
Trần Khôi sờ cằm nói.
- Ừ, việc này kỳ thực nên sớm giải quyết. Nếu chủ tịch Tiền muốn có chiến tích, vậy thì phải đưa ra rồi.
Trước đây chúng ta còn lừa dối ông ấy, khiến cho bây giờ không đàng hoàng. Ông lập tức đi nắm cơ hội từ chủ tịch Tiền.
Nếu ủy ban huyện Đức Sơn không thể cóthái độ thì tập đoàn Thủy Đông của chúng ta đành phải chọn nơi khác xây dựng khu vui chơi.
Trần Nhiệt Hỏa hừ lạnh nói.
- Ba, việc này không thể được. hiện giờ chúng ta đã gây ra không ít chuyện rồi. Các vùng khác cũng bị san bằng rồi, hiện giờ chỉ còn mảnh đất Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại thủ đô thôi.
Một khi năm được trong tay chúng ta có thể lập tức khởi công. Nếu chọn vùng khác và lại mắc mớ như này thì phải làm tới bao giờ.
Hơn nữa, kinh thành tuy lớn, nhưng mảnh đất nào cũng có chủ nhân rồi, có khi ngay cả người bán đậu phụ cũng có trợ thủ phía sau.
Giai đoạn trước chúng ta đã tiêu hao nhiều công sức, không thể bị hủy hoại như thế này. Còn nữa, những chuyện trước mắt này cũng không qua được.
Trần Nghĩa Đông kêu lên.
- Kêu cái gì, khó khăn này đều không nhìn ra, chúng ta mặc dù nghĩ là muốn đổi địa bàn, nhưng chủ tịch Tiền có buông tay không?
Chúng ta không sợ bọn họ, bọn họ nhất định phải làm mọi việc vì chúng ta. Chuyện này quyết định vậy đi, tiểu thúc nhanh đi làm việc đi.
Tôi chỉ cho ủy ban huyện Đức Sơn một ngày, sau một ngày mà không mang văn kiện chính thức tới, chúng ta sẽ đổi mảnh đất khác.
Hơn nữa, tổn thất lần trước vẫn phải do ủy ban Đức Sơn bồi thường. Một khi chuyện này giải quyết xong thì chúng ta sẽ không thể buông tha cho kẻ đánh người.
Ai đánh con trai của Trần Nhiệt Hỏa tôi thì phải trả giá.
Trần Nhiệt Hỏa thể hiện đầy khí phách.
- Trong vòng một ngày, chỉ e hơi gấp?
Chủ tịch Tiền chau mày.
- Đã không còn là một ngày nữa rồi, chuyện này tập đoàn Thủy Đông chúng tôi sớm đã nhắc nhở các anh rồi.
Các anh nhất định tiếp tục lôi kéo, nếu không đưa văn kiện chính thức, thì việc xây dựng của chúng ta sẽ không được triển khai thuận lợi.
Hiện tại Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại thủ đô là một con hổ chắn đường. Ngô Chính Phong nói rất đúng, yêu cầu bọn họ phải đưa văn kiện chính thức.
Không có thì anh bảo chúng tôi làm sao mà xử lí chuyện này. Hơn nữa, mấy chục người chúng tôi còn đang bị giam giữ.
Ngô Chính Phong đã buông ra những câu tục tằn, nếu mà điều tra đến cùng, đến lúc đó e là ngay cả Nghĩa Đông cũng phải bị liên lụy.
Nếu Nghĩa Đông cũng dính vào, tôi nghĩ chủ tịch Trần cũng không thể ngồi nhìn.
Những câu này của Trần Khôi có ý uy hiếp.