Cho nên mới có cảm giác quen thuộc, đối với người nhà họ Lô, Lô Định Tông đương nhiên là trợ giúp.
“Cánh cửa” này hiện ra chính là dự đoán trước. Tiếp theo chính là “song lộng”. Lô Định Tông nhất định là tài tử phong lưu.
Nhìn đường hướng trong bức tranh của ông ta trong mộ cổ và “hỏa long tường thiên” là có thể thấy được điều này.
“Song lộng” hay chính là chuẩn bị hai thân thủ, nhưng, cửa này đi ra, chuẩn bị đi đâu?
Vương Nhân Bàng nói.
- Lô Định Tông là người phong lưu, chắc chắn thích chuyện nam nữ?
Trương Ẩn Hào nói.
- Có phải là chỉ nam nữ song lộng không, để tôi sờ anh anh sờ tôi, vừa lúc.
Vương Nhân Bàng trong hoàn cảnh này không ngờ có thể trêu đùa.
- Nhưng tìm cô gái ở đâu?
Trương Ẩn Hào nói.
- Đàn ông thì không tính.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.
- Hai người các cậu thôi đi, hiện giờ sống chết của chúng ta không biết, không ngờ còn có tâm trạng đùa giỡn ở đây.
Diệp Phàm nhắc nhở hai tên này, cảm thấy hai người này đúng là đồ phá hoại.
- Nói cũng không đúng, anh Diệp, đối với người phong lưu mà nói, việc gì lạ không thể xảy ra. Chúng ta có thể thử xem.
Vương Nhân Bàng ra vẻ đứng đắn.
- Vậy hai cậu thử xem.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- No! Tôi không phải là thủy tinh.
Vương Nhân Bàng giơ ngón tay lắc lắc.
- Phụ nữ có một, chẳng qua cô ta không phải là người.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng
- Đồng chí Nhân Bàng, hi sinh nhan sắc một chút thì thế nào?
- Đừng chứ, đó là hàng của anh sao…
Vương Nhân Bàng trợn trắng mắt, miệng hé ra, thiếu chút nữa nôn hết những gì vừa ăn ra.
- Song lộng, song lộng, song không phải hai sao? Nhị lộng, có thể là “nhị long”, hai con rồng?
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó hét lên, sau đó sáu con mắt đều chăm chú nhìn vào hình vẽ.
- Vừa rồi chúng ta hợp lại chính là con bò cạp chứ không phải con rồng.
Vương Nhân Bàng nhìn hồi lâu không phát hiện cái gì, không khỏi có chút ủ rũ.
- Con bò cạp cũng hơi giống rồng mà.
Trương Ẩn Hào nói.
- Đúng, xem có phải hơi giống rồng không?
Diệp Phàm đột nhiên chỉ vào con bò cạp cuối cùng.
- Thật là có chút giống, chẳng lẽ chúng ta làm đúng rồi?
Vương Nhân Bàng kêu lên, ngón tay chri về hai con rồng.
Nhưng, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Trương Ẩn Hào cũng thử vẫn không có chút động tĩnh.
- Còn phải anh Diệp nữa, bởi vì chúng ta không phải người mà Lô Định Tông cho phép.
Vương Nhân Bàng lắc đầu.
Ngón tay Diệp Phàm chỉ vào, két một tiếng quái lạ vang lên.
- Có động tĩnh.
Trương Ẩn Hào nói xong, ba người lui đến mấy mét.
Không lâu, con bò cạp trên cửa đá bắt đầu bóc ra, tiếp tục bóc ra hoàn toàn xong liền lộ ra một cái cổng tò vò, vừa cho một người chui vào.
Diệp Phàm đưa mắt quan sát bên trong một chút, tối om không phát hiện gì cả. Sau đó ném pháo sáng vào, phát hiện đó là một lối đi nhỏ.
Bên trong hiện ra vách đá khá thô ráp.
- Dù sao cũng là chết, đi vào.
Diệp Phàm nói, ba người chui đầu vào. Đương nhiên, đã để lại ám hiệu sau lưng.
- Nếu là Lô Định Tông muốn chỉ đường hẳn không gặp nguy hiểm.
Diệp Phàm nói, đương nhiên lời này chỉ có thể tự an ủi, ba người cũng không dàm lơi là cảnh giác.
Đúng lúc này, bên cạnh có một ngọn gió thổi qua. Diệp Phàm nhanh chóng tránh sang một bên, rầm một cái, một cánh tay nên trên tảng đá nhất thời nện vỡ ra một khối đá đến một mét.
Mà Vương Nhân Bàng đã sớm thi triển Nhu cực đao đấu với Hoàng thân ảnh, Trương Ẩn Hào cũng vậy.
Mà Diệp Phàm phát hiện, Hoàng thân ảnh đang đánh về phía hắn.
Nhất tiêu hồng được thi triển ra, răng rắc một tiếng đánh trúng cánh tay Hoàng thân ảnh, rầm một tiếng.
Bóng người gãy rụng xuống đất, Diệp Phàm nhìn qua một cái phát hiện chỉ là hình nộm, nhưng trực giác không giống hình nộm.
Chẳng qua tạm thời không có thời gian, Diệp Phàm cùng hai bóng người đấu với nhau lần đầu tiên.
Trương Ẩn Hào công lực quá thấp, bị đánh khắp nơi, trên lối đi nhỏ chỉ giống như chuột chạy trốn khắp nơi.
- Đến bên chỗ tôi.
Diệp Phàm kêu lên, vừa kéo Trương Ẩn Hào về phía mình vừa thả Huyết Cương ra.
Có thiền mị tương trợ, Trương Ẩn Hào cứ việc khiếp sợ thiếu chút nữa rớt mắt, nhưng phát hiện Huyết cương này không có ác ý đối với mình, cũng nhẹ nhàng thở dài.
- Cô là đồ chơi của anh Diệp, không phải sợ.
Vương Nhân Bàng vừa cười vừa nói.
- Đi chết đi.
Diệp Phàm gầm lên một tiếng, một quyền nện xuống Hoành nhân, Hoành nhân rầm một tiếng đập vào vách đá, nhất thời đứt hai tay.
Cảm giác Hoành nhân cũng không được tốt lắm, Diệp Phàm làm rất đúng cách, bốn hình nộm đều bị Diệp Phàm phá thành những mảnh nhỏ.
Vương Nhân Bàng quả muốn nôn, bởi vì đất đều là máu tươi và nội tạng của Hoành nhân ảnh, tim và ruột đều đầy đất.
- Đừng sợ, đây là người giả, chính là bốn con rối màu vàng mà cao thủ thời cổ đại tạo nên thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể nào, chân thực như vậy, quả thật không khác gì người thật.
Vương Nhân Bàng cùng Trương Ẩn Hào nghiễm nhiên không tin.
- Các cậu nhìn kỹ xem, có phải có chút không giống không?
Diệp Phàm cười thần bí, hai người ngồi xổm xuống quan sát.
Thật lâu sau, hai người mới gật gật đầu, nói
- Mẹ nó, ôi rất thật, dùng khoa học kỹ thuật hiện đại còn không thể tạo ra người giống thật như vậy.
- không có gì lạ, núi Xương Bối đã có một con. Người nào lớn hơn nữa, đây là do bốn người tạo ra. Công lực có lẽ đạt đển trên dưới nhị thập đẳng. Đáng tiếc chúng ta không làm được, nếu không tạo ra mấy người bán tiên thiên, Tổ đặc nhiệm A chúng ta còn lo gì không có cao thủ.
Diệp Phàm nói.
- Con rối dù sao cũng không thể thay thế người, tính linh hoạt trong chiến đấu của họ còn kém không ít. Hơn nữa, quyển cước đều được người tạo ra lập sẵn từ trước. Chỉ có thể dùng tạm thời, lâu dài không thể thay thế đội viên thật.
Vương Nhân Bàng nói.
- Chẳng lẽ đây là bốn sờ?
Trương Ẩn Hào đột nhiên ngộ ra cái gì.
- Sờ như thế nào, còn bốn sờ cái rắm.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ nói.
- Bốn sờ, chẳng lẽ là bốn ma, chắc chắn là bốn hình nộm này, theo cách tạo ra chúng, gọi là “bốn ma”
cũng đúng thôi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, có lý, tiếp theo còn lại “giữa ba hài” không biết là cái gì.
Lô Định Tông thật đúng là thiên tài, nghĩ ra được cách này. Nhưng bốn ma ai đặt ra, nếu là Lô Định Tông muốn làm hẳn là không giống.
Đây chính là địa bàn của Thập Tam Thanh Y. Muốn làm cũng phải là tổ tông của Thập Tam Thanh Y tạo ra. Hơn nữa, rối này cũng cần có một số vật liệu đặc biệt.
Lô Định Tông bị vùi lấp, làm sao có thể tìm ra những vật liệu này?
Vương Nhân Bàng nói.
- Cũng không hẳn thế, có lẽ là Lô Định Tông thiết kế để khảo cứu đời sau của nhà họ Lô cũng không chừng.
Nhưng, mượn địa bàn của Thập Tam Thanh Y để khảo cứu, cũng khá huyền diệu. Hơn nữa, ông ta ruốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ Lô Định Tông phá giải cơ quan của Thập Tam Thanh Y sau đó đem thứ tốt để con cháu nhà họ Lô dùng?
Diệp Phàm cũng khá buồn bực khó hiểu. Nơi này, hết thảy đều tràn ngập bí ẩn và khiêu chiến, khiến cho mỗi người đều sắp biến thành chuyên gia trinh thám rồi.
- Bớt nói linh tinh đi, chúng ta tiếp tục đi tiếp, chờ gặp hiện trường thì đối phó là được.
Diệp Phàm nói, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Đi tiếp, vẻ yên bình. Nhưng thực ra ba người đều có cảm giác không tự nhiên, trong lòng đều có chút lạnh.
- Rất yên bình.
Trương Ẩn Hào nói thầm.
- Ôi, càng yên bình càng ẩn chứa nguy cơ lớn.
Vương Nhân Bàng gật đầu nói.
Diệp Phàm dừng bước.
Hai người cũng nhìn về phía trước, cũng dừng bước. Trước mặt hình như là một cái hàng, rất lớn.
không ngờ tạo thành một tam giác, giống như một tam giác đều, sườn của tam giác đến sáu mét chiều dài.
- Hình như làm bằng gỗ.
Vương Nhân Bàng muốn chạy lại gần sờ một phen.
- Từ đã, không thể loạn động vào, nếu có việc gì thì phiền toái.
Trương Ẩn Hào kéo tay anh ta.
- Ôi, cẩn thận là trên hết.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Quan sát một chút, Diệp Phàm dùng nội khí từ xa thử thử, nói
- Đúng là làm bằng chất liệu gỗ, nếu như không có nội khí thì sẽ không chịu nổi một kích. Lô Định Tông đã làm ra cái này chắc có ý tưởng, nếu để một đấm có thể vỡ thì phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện.
- Giữa ba hài có phải chỉ tam giác trống không này không. Chỉ ba cạnh của tam giác này. Nhưng, từ giữa cuối cùng làm người ta khó hiểu.
Vương Nhân Bàng nói.
- Giữa khuôn, có thể là giữa tam giác không?
Trương Ẩn Hào nói.
- Còn thiếu một chữ “hài” thì giải thích như thế nào.
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Hài hòa giữa hình tam giác, có phải là tìm được vị trí giữa là được.
Lúc này Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, rất có thể. Người xưa thật đúng là thông mình cũng biết được trung tâm của tam giác.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cậu nói là lý luận hiện đại, người xưa có lẽ không phải giải thích như vậy. Nhưng, chúng ta có thể thử xem.
Diệp Phàm nói, sau đó dùng đôi mắt ưng xác định điểm trung tâm của tam giác rồi một chưởng lực đánh qua.
Một tiếng hí vang lên, cuối cùng là rầm một tiếng, giống như cái gì bị đánh nát vậy.
Giống như ma thuật, hình tam giác đột nhiên mở ra hình thành ba cột đá hình vuông, mà một cửa đá cũng lộ ra.
Đẩy ra từ xa, xác định bên trong không có gì nguy hiểm ba người liền tiến vào.
- Ôi…
Nhìn bộ xương khô phía trước, Diệp Phàm thở dài
- Ông ấy có lẽ là Lô Định Tông. Nhưng, nằm đây là ai?
Vương Nhân Bàng nói, ba người đến gần, phát hiện hang cũng không có gì khác, một cái giường, chất liệu bằng gỗ nhưng hình như đã mục.
Trên giường chăn chiếu đều mục nát, nằm trên giường là một bộ xương khô. Trương Ẩn Hào xem xét xong nói là nữ.
Mà người đứng nhất định là Lô Định Tông. Tuy nói sau hàng nghìn năm, nhưng, thân hình ông ta vẫn cường tránh mà không ngã xuống. Có lẽ trước khi chết là cao thủ, dùng nội khí cố định khung xương.