- Bọn họ là bạn tốt nhất của tôi, không liên quan, nhưng tiền bối là ai? Là Lô tiền bối sao?
Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi, dù giọng nhỏ hai người kia không nghe thấy nhưng tin rằng tiền bối thần bí này có thể nghe được.
- Con cháu của nhà họ Lô sao không nghe ta, cứ làm theo như thế là được, cũng không phải đánh chết họ, chỉ là điểm huyệt.
Giọng thần bí kia nói.
- Tôi có thể dùng chỉ lực, nhưng chỉ lực của tôi chưa đến giai đoạn đó. Nếu trực tiếp ám toán bọn họ tôi không làm được.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
- Cậu cứ điểm, ta giúp cậu.
Giọng thần bí kia nói tiếp. Diệp Phàm giơ hai ngón tay ra, két một
tiếng, Diệp Phàm khiếp sợ, đạn của mình hướng về phía trước không ngờ
lại bắn ra sau điểm vào Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào, hai người nhất thời bị điểm huyệt ngủ.
- Hai người bọn họ hôn mê, tiền bối hiển thân đi.
Diệp Phàm nói.
- Còn gọi tiền bối nữa, cậu là con cháu của Lô gia, à, sao ta lại gọi cậu là Diệp Phàm mà không phải Lô Phàm.
Giọng nói kia không ngờ nghiêm túc.
- Tiền bối, tôi cũng không phải người nhà họ Lô ở Thủy Châu. Còn nguyên
nhân, đó là bởi vì ăn thái tuế trong cổ mộ ở đập nước mà khiến cho trên
người có chút thái tuế, có thể khiến ngài hiểu lầm.
Diệp Phàm nói.
- Nhà họ Lô đồng ý đem thái tuệ tặng cho cậu, chứng tỏ tình cảm giữa nhà họ Lô và cậu không tồi.
Người kia nói.
- Vâng, chúng tôi thân như anh em.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Ừm…
Người nọ không nói gì. Thật lâu sau, Diệp Phàm nhịn không đươc hỏi
- Tiền bối có phải dùng nội khí đem tinh thần của mình chuyển hóa qua,
cho nên, hiện giờ tuy nói da thịt không còn tồn tại, nhưng tinh thần vẫn được giữ lại ở một địa điểm nào đó. Hoặc nói là ngài có cách xoay người bên trong nội khí.
- Ha ha, Diệp Phàm, cậu quá đề cao ta rồi.
Người nọ cười nói, giọng rất nền nã.
- Không phải, vậy tiền bối là?
Diệp Phàm hỏi, thật sự việc này rất thần bí.
Nếu như có thể tìm tòi nghiên cứu một chút đồ vật này nọ đi ra, có lẽ có thể phân tích sự tồn tại của Đán Phi Tử.
- Từ cuốn da dê cậu đã biết, ta chính là Lô Định Tông, đó là sự thật.
Nhưng, cậu cũng biết, tôi chính là cao thủ cảnh giới niệm khí. Tuy nói
là niệm khí đỉnh giai, nhưng thuật dùng nội khí để chuyển sang kiếp
khác, đó là Thoát thần cảnh, siêu cao cường giả mới có thể hoàn thành.
Hơn nữa mặc dù là đối với Thoát thần cảnh, thuật chuyển sang kiếp khác cũng không phải là việc có thể hoàn thành.
Ít nhất phải có cảnh giới đại viên mãn mới có thể thực hiện dùng cơ sở là nội khí chuyển sang kiếp khác.
Nghe có hiểu không, đây chẳng qua là cơ sở, nếu cậu có cơ sở này, nhưng
100 cao thủ Thoát thần cảnh đại viên mãn, cũng khó có hai người hoàn
thành việc chuyển nội khí sang kiếp khác.
Thật sự bí thuật này khó làm. Ngoài ra thi triển khó khăn quá lớn, yêu cầu rất cao.
Ví dụ như, cốt nhận nội khí là điều kiện thứ nhất, còn có thiên thời,
địa lợi cùng với một số dược liệu rất quý tương trợ. Trải qua nhiều năm
dung hợp mới có thể hoàn thành, không phải lập tức có thể hoàn thành.
Cho nên, cuối cùng việc thành công, trong 100 Thoát thần cảnh đại viên mãn chỉ có một đến hai người có thể hoàn thành.
Hơn nữa, có thể hoàn thành đại đa số sau này do không cẩn thận bị phản
phệ mà chết. Mà đối với giai đoạn niệm khí, trên đó còn có giai đoạn hồn ly, đó là căn bản không có khả năng thi triển thuật này.
Lô Định Tông nói.
- Vậy tiền bối lấy cách nào để tồn tại đến hôm nay, hôm nay đã là năm
2006 sau công nguyên, cách thời của tiền bối đã hơn một nghìn năm.
Diệp Phàm trong lòng cảnh giác, tuy nói là người nhà họ Lô nhưng trời
biết có cơ hội lớn chuyển sang kiếp khác Lô Định Tông có thể tiến vào cơ thể mình hay không, đó không phải là Diệp Phàm sẽ chết sao?
- Ta có thể tồn tại đến bây giờ, toàn bộ là trong cổ mộ gặp gỡ một tiền
bối. Người này là Đạt Ma Cát Thành Tư là người nước Tinh Tuyệt, quốc
vương phong cho ông ta Thanh Vương.
Lô Định Tông nói.
- Ông ấy còn sống, người này đã là người của hai nghìn năm trước.
Diệp Phàm thiếu chút nữa khiếp sợ rớt cằm.
- Đó có việc gì, ông ấy là Thoát thần cảnh đại viên mãn, căn bản đã có thể thực hiện dùng nội khí chuyển sang kiếp khác.
Chỉ là ông ta không may, vẫn không tìm được thân thể thích hợp. không có cách nào, ông ta liền đem nội khí nấp trong Ô Vân Lạc Cơ này.
Tôi tặng cho cậu Ô Vân Lạc Cơ chính là một phế vật. Đương nhiên, đừng
nhìn chính là một phế vật, nhưng đối với cao thủ giai đoạn như các cậu
đó cũng là vật đại bổ.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối, Ô Vân Lạc cơ rốt cuộc là cái gì, có lợi gì?
Diệp Phàm hỏi, tò mò thật sự.
- Gỗ này nghe nói là vật rơi xuống từ trên trời sống sót, trên đời hiếm
thấy. Cây gỗ này tràn đầy sức sống, còn có khả năng kích thích sinh lực
và là vật rất bổ.
Ta nói cũng không rõ ràng được, nhưng chỉ cần đem thứ này ngâm một ít rượu ăn vào có thể giúp người luyện võ đột phá.
Đương nhiên, Ô Vân Lạc Cơ này cũng khó sống sót. Cậu có thấy phía dưới còn có chút nước màu vàng không?
Màu vàng này gọi là Hổ dụ tinh, được lấy từ con hổ núi mấy chục năm tuổi, trực tiếp dùng nội khí ép ra từ cơ thể hổ.
Mà Hổ dụ tinh này trải qua luyện từ nội khí dung hợp thành. Một con hổ
ba bốn trăm cân có thể tinh luyện ra một chút Hổ du tinh bằng đầu ngón
tay.
Nếu muốn luyện ra Hổ du tinh nuôi sống cây này, ít nhất giết chết hàng
ngàn con hổ mới có thể luyện ra một chậu rửa mặt Hổ du tinh.
Hai nghìn năm đi qua, Hổ du tinh này bị Ô Vân Lạc Sơn hút hết phần lớn, một phần cũng bị bốc hơi.
Mà hiện giờ chỉ còn một chút cũng sắp hết rồi. Một khi Hổ dụ tinh khô cạn hết, Ô Vân Lạc Cơ cũng đến lúc chết đi.
May mắn cậu đến đúng lúc, nó còn chưa chết đi. Cho nên, các cậu có thể dùng.
Lô Định Tông nói.
- Có thể trực tiếp nuốt vào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên có thể trực tiếp nuốt, nhưng hiệu quả sẽ kém đi một ít.
Lô Định Tông nói.
- Vị tiền bối Thanh Vương có phải bây giờ vẫn còn sống?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ấy
đã chết rồi, hoàn toàn tiêu tán vào trong đất. Ta dẫn Thần Châu vào không lâu thì gặp ông ấy.
Chẳng qua, hơn một nghìn năm qua, ông ấy đã sắp không được. Tuy nói ông
ấy có thể dùng nội khí chuyển sang kiếp khác, nhưng hơn một ngàn năm
không gặp thân thể thích hợp.
Mà nội khí của ông ấy đã không còn nhiều lắm, đã mau đến độ tiêu tán rồi.
Lô Định Tông nói.
- May mắn, nếu không tiền bối có thể nguy hiểm.
- Cơ thể của ta không thích hợp với ông ấy, dù gặp cũng vô dụng.
Lô Định Tông nói
- Việc này, chuyển sang kiếp khác cũng tồn tại quan hệ anh em.
Ông trời sẽ cho cho cậu người sinh tiếp nhưng phải xem vận may của cậu.
Nếu không thời xưa, Thoát thần giai đoạn đại viên mãn tuy nói là cao thủ đại viên mãn tuyệt đỉnh, đây chẳng phải là trên đời có nhiều người
chuyển sang kiếp khác sao. Thật ra, trên đời này, người chuyển sang kiếp khác không nhiều, đúng là hiếm thấy.
Ngay cả ở thời đại của chúng tôi tôi cũng chưa từng thấy, chớ nói hai nghìn năm sau.
- Tiền bối nói Thanh Vương thật sự chết rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Thật sự là như thế, trước khi chết ông ta tặng ta Ô Vân Lạc Cơ này.
Nhưng có một điều kiện đó là tương trợ ông ta thành lập lại nước Tinh
Tuyệt.
Chẳng qua, đã hơn một nghìn năm qua, sao dễ dàng như vậy. Năm đó Đường
cũng rất mạnh mẽ, lãnh thổ quốc gia lớn, muốn phủ định Đường trên cơ bản là không có khả năng.
Dù là trăm cao thủ Thoát thần cảnh cũng không làm được. Bởi vì ngay lúc
đó trong cung có một tổ chức gọi là Áo đen, bọn họ đều mặc đồ đen.
Nhưng người này ai cũng là cao thủ, trong đó Thoát thần cảnh không dưới
mười mấy người, hơn nữa, lúc đó cao thủ trong thiên hạ muốn xây dựng lại nước Tinh Tuyệt hơi khó.
Những việc này cũng nói thật, đây chẳng qua là một giấc mơ của Đạt Ma Cát thành tư thôi.
Lô Định Tông nói.
- Nếu ở đây là do Thập Tam Thanh Y thiết kế, có lẽ chính là tiền bối
Thanh Vương thiết kế. Vậy chắc chắn ông ta có giữ lại đường ra. Tiền bối vì cái gì không đi ra?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Ôi, Thần Châu đã không còn, ta đi ra ngoài có được gì. Hơn nữa Thanh Vương xuất hiện tôi cũng không khác lắm,
Hơn nữa tiền bối Thanh Vương nói, nơi này thiết kế để đối phó với anh trai của ông ta, nhưng ông ấy không tới.
Mà sau hơn một ngàn năm con cháu của Thanh Vương cũng sửa lại không ít.
Lô Định Tông thở dài.
- Tiền bối, hiện giờ ông ở trong Ô Vân Lạc Cơ này, chúng tôi không thể ăn nó, nếu không tiền bối sẽ không có chỗ trú thân.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, ta không ở trong đó. Không phải vừa mới nói với cậu sao, mẩu gỗ này chỉ là phế phẩm thôi.
Lô Định Tông cười nói.
- Tiền bối, hơn một ngàn năm qua, hiện giờ cuộc sống đã thay đổi rất
nhiều. không bằng ngài theo tôi ra ngoài, người nhà họ Lô ở Thủy Châu
vẫn nhớ ông.
Diệp Phàm nói.
- Đi ra ngoài.
Lô Định Tông nhắc lại hai chữ này sau đó thật lâu sau không lên tiếng, Diệp Phàm cũng kiên nhẫn chờ.
- Ôi, đi ra ngoài với ở đây cũng giống nhau thôi, ta không thể chuyển thế. Hơn nữa hơn một nghìn năm qua.
Nội khí của ta cũng đã tiêu hao sắp hết, có lẽ không cần mười năm nữa, tôi toàn toàn tan vào đất.
Đầu thai chuyển thể đều không có khả năng, cũng tốt, khiến cho ta sớm đi gặp Thần Châu, hi vọng cô không thể uống Hoàng bà, nếu không gặp cũng
không biết.
Lô Định Tông thở dài, còn tin tưởng trên đời này có một cõi quỷ thần.
Đương nhiên, đối với Lô Định Tông có thể nói ngôn ngữ hiện đại Diệp Phàm cũng cảm thấy kỳ lạ. Hết thảy giống như hắn và Vương Nhân Bàng nói
chuyện mà không cần hiểu ngôn ngữ chữ viết.
Bởi vì, có thể luyện đến giai đoạn niệm khí đều là vô cùng cao. Lô Định
Tông lại là văn sĩ nho nhã, thông kim bác cổ, đối với ông ấy mà nói đều
không phải là việc khó.
- Không thể nói như vậy, chẳng lẽ tiền bối thực sự không muốn gặp lại
con cháu của mình. Hơn nữa họ đều là con cháu ruột của tiền bối.
Cam tiền bối đã qua đời nhiều năm như vậy, tiền bối cũng phải bắt đầu
một cuộc sống mới. Hơn nữa, biết đâu sau khi rời khỏi đây còn có thể tìm cơ hội chuyển sang một kiếp khác.
Dù là công lực không đủ để chuyển sang kiếp khác nhưng biết đâu còn có một cách khác làm nội khí của ngài từ từ tăng trưởng lên.
Diệp Phàm nói.
- Ta không có thân thể, làm sao có thể làm nội khí tăng trưởng, đó chỉ là giấc mơ thôi.
Lô Định Tông nói.