- Chẳng lẽ chính là nơi này?
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, phát hiện quanh mình giống như một kiên trúc nào cũng không có di tích mái vòm cổ, nó chính là
một điểm sa mạc bình thường.
- Bảo bạn của cậu dò xét một chút.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm đưa mấy ngưởi Trương Ẩn Hào bắt đầu dùng dụng cụ dò xét, nhưng không thu được kết quả gì.
- Tôi nói nhé anh Diệp, kho báu không thể ở đây. Nơi này rất
bình thường, bình thường đến nỗi không ai để ý đến nó.
Hơn nữa, một chút đặc biệt cũng không có. Dù chủ nhân muốn tìm cũng khó khăn chớ nói đến chúng ta.
Lão tổ tông của Thập Tam Thanh Y sẽ không ngốc như vậy, đến một chút đặc điểm cũng không có.
Vương Nhân Bàng nói.
- Càng bình thường càng có thể, dụng cụ của các cậu không
tìm thấy, có thể là chỗ này đã bị Tổ tông của Thập Tam Thanh Y dùng cách gì đó che lấp đi. Chỉ có bọn họ dùng một cách
nhất định mới có thể kiểm tra đo lường. Còn thiết bị hiện
đại của các cậu không dùng được.
Lô Định Tông nói.
- Có cách gì để làm cho thiết bị hiện đại của chúng tôi không thể dò xét ra? Thiết bị hiện đại của chúng ta chính là có
thể phát hiện vật nằm sâu dưới nền đất mấy trăm thậm chí mấy nghìn mét. Bởi vì, vàng bạc châu báu đều là kim loại, đều
phản xạ trên thiết bị.
Diệp Phàm hỏi.
- Không nhất định, nếu dùng nội khí che dấu, có lẽ dụng cụ
của các cậu sẽ không thể dùng. Thời cổ đại, cao thủ Hồn ly
cảnh có thể dùng cách này.
Mà công lực thấp hơn so với bọn họ thì không cảm giác được. Đây là cách vận dụng nội khí của cao thủ.
Tôi vừa rồi cũng chỉ là cảm giác. Đáng tiếc công lực của tôi
quá yêu, mất đi nhiều lắm, nếu không thì tốt lo liệu một ít.
Nhưng, trực giác của tôi nói chỗ này có chút vấn đề. Nếu cậu tin tưởng tôi chúng ta thử đào một chút.
Có lẽ chiều sâu khoảng ba mươi mét. Phạm vi có thể lớn hơn một chút, như vậy cơ hội cũng có thể lớn hơn.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm kiên quyết ra lệnh, mặc mọi người thầm nghĩ không
biết ông này có hoa mắt không, điên, nhưng hắn thấy hợp lý. Hắn nói thế nào mọi người cũng phải làm theo.
Vương Nhân Bàng vừa lắc đầu vừa tức giận trong lòng.
Đào một ngày, đã sâu xuống mười mét, còn phải dùng đào ra chỗ để trú ngụ.
Nếu không, ngày hôm sau có lẽ không thể đào. May mắn buổi tối
không có nhiều bão cát, sáng ngày thứ hai lại tiếp tục.
Đến trưa, tất cả mọi người mệt không chịu được cũng đã đào
xuống hơn hai mươi mét chiều sâu. Ngay cả Diệp Phàm cũng nghĩ
không biết có phải Lô Định Tông nhầm không.
- Đào đi, đây là mệnh lệnh của anh Diệp, đừng dông dài, coi như luyện tập cánh tay miễn phí.
Trương Ẩn Hào cười nói.
- Luyện cái rắm, bên trong cát vàng mờ mịt thế này, mặt trời
chói chang trên đầu, còn làm việc của một lão nông trồng trọt, thật sự là mệt.
Vương Nhân Bàng bất mãn nói.
- Tiểu Bàng, nếu không muốn làm có thể rút về trước đi.
Diệp Phàm nhíu mày hừ nói.
- Ông làm, chết cũng làm.
Vương Nhân Bàng tức giận đến nỗi triển khai công lực hung hăng đào xuống.
…
Cuốc không ngờ bắn ngược trở lại khiến cho Vương Nhân Bàng chưa chuẩn bị thiếu chút nữa bị kéo ngã chổng vó.
- Muốn làm gì?
Ngưu Bá hét lên.
- Ha ha ha…
Nhất thời mọi người đều cười vang, đều tưởng Vương Nhân Bàng giận dỗi ném cuốc.
- Cười cái con khỉ, không cẩn thận thôi. Ôi, Ngưu Bá, cậu cười nữa tôi sẽ giết cậu.
Vương Nhân Bàng đỏ mặt, cảm thấy mất mặt nhìn Ngưu Bá rống lên.
- Tự anh không cẩn thận còn bảo tôi. Thật là, người nào.
Ngưu Bá khá oan ức nói thầm.
…
Trương Ẩn Hào cũng không khác lắm, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
- Sao lại thế, có phải là mệt quá không?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh Diệp, có sự cố.
Trương Ẩn Hào kêu lên.
Diệp Phàm đã đi đến, phát hiện phía dới đều là đất vàng,
cũng không phát hiện có cái gì. Vì thể thử đi xuống đào một
nhát. Một lực mạnh mẽ truyền đến, xẻng thiếu chút nữa bay ra
ngoài.
- Lạ thật, ở đây có vấn đề.
Diệp Phàm nói hai mắt nhìn chằm chằm vào trong lòng đất.
- Kho báu có lẽ ở phía dưới, vừa rồi chính là nội khí của
các cao thủ cổ đại đã bị cậu kích phát, do đó đã xảy ra
phản chấn. Lực của cậu càng mạnh thì phản xạ lại càng lớn.
Cậu phải cẩn thận, đừng làm bị thương mình.
Giọng Lô Định Tông truyền đến.
- Điều này phá giải thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Từ từ nghĩ cách. Nhưng, tôi nghĩ, nếu là lực phản lại mạnh, nếu các cậu liên tục không ngừng làm như vậy, một lúc nào đó nội khí do các cao thủ bố trí cũng tiêu hao hết. Đến lúc đó, các cậu đi xuống lấy, bên trong mặc dù là có thiết kế trước
cũng dễ đối phó.
Lô Định Tông nghĩ ra một cách.
- Ở đây rất kỳ lạ, chúng ta thay phiên nhau lấy, nhưng phải chú
ý an toàn, chỉ sợ bên trong có bố trí cơ quan gì đó. Như vậy
đi, tiền bối theo dõi, có gì nguy hiểm cho chúng tôi biết một
ít.
Diệp Phàm dặn.
- Tôi tiếp tục.
Vương Nhân Bàng ngược lại thấy hứng thú, giờ cuốc lên đào, vì
có chuẩn bị, tuy nói vẫn bị lực phản nhưng chỉ cảm giác cánh tay run lên thôi. Chỉ cần căn độ mạnh yếu chính xác, cũng có
thể kiên trì xuống. Cứ làm như vậy, mọi người lại tiếp tục
một ngày đêm.
Đến ngày thứ tư, cảm giác lực phản dần giảm đi, mọi người bắt đầu càng hăng say.
- Anh Diệp, phát hiện một ít người không rõ.
Lúc này Xa Thiên đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới báo cáo.
- Là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ cách chúng ta có
mười dặm, có thể làm Thất gia một lần nữa tổ chức người
đến. Bởi vì ngoài ông ta không có ai khác biết chúng ta đang
làm gì.
Xa Thiên nói.
- Còn có một khả năng, Những người còn lại của Thập Tam Thanh Y đến đây.
Diệp Phàm nói.
Sắp xếp bốn đồng chí dùng kính viễn vọng quan sát bốn phía,
nhưng vì sa mạc địa hình phức tạp, đôi khi rất khó phát hiện
được người đến.
Ba giờ qua đi, lực phản cuối cùng cũng hết.
Nhưng, phía dưới xuất hiện một ít bùn vàng đặc biệt, hơn nữa, rất cứng rắn. Một nhát cuốc xuống có thể đào ra một hố
nhỏ.
- Tiền bối, bùn vàng này có phải là dùng nội khí tạo nên không. Trên đời còn có bùn cứng hơn nham thạch sao?
Diệp Phàm hỏi, Lô Định Tông hiện giờ dùng truyền âm mật thuật với Diệp Phàm.
Bởi vì, bí thuật này giống như máy bộ đàm vậy, chỉ có người nói và người nghe có thể nghe được, nhưng người khác mặc dù
đứng cạnh cũng không nghe được gì.
Hơn nữa, môi cũng không động, chỉ cần lưỡi là có thể phát ra
được. Việc giữ bí mật so với bộ đàm cao hơn nhiều lắm. Bởi
vì máy bộ đàm còn có thể bị người khác nghe trộm, mà truyền âm mật thuật không thể nghe được.
Loại bí thuật này phải tiên thiên cường giả mới có thể sử
dụng. Vì Diệp Phàm nội khí mạnh mẽ đã đạt đến tiên thiên, cho nên, Lô Định Tông cải tiến một chút, cũng có thể dùng
được.
- Không riêng gì nội tức mà thời cổ đại gọi là Luyện vận
pháp. Chẳng những có thể sử dụng phương pháp này để làm cho
bùn cứng rắn như thép mà những thứ khác như hạt cát cũng
vậy.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối hẳn là biết luyện Vật pháp này đi?
Diệp Phàm nhất thời hứng thú.
- Có, nhưng khá phiền toái, trong đó liên quan đến đối tượng còn có một chút tài liệu liên quan nữa.
Không chỉ riêng là một ít bùn, bùn chỉ là một nguyên vật
liệu. Hơn nữa, bùn cũng là bùn chuyên biệt mới có thể luyện,
bùn bình thường không thể.
Bùn phải có độ kết dính, còn có độ biến hóa. Muốn thi triển Luyện Vật pháp phải cao thủ Hồn Ly cảnh mới có thể dùng.
Bởi vì trong quá trình luyện cần nội khí có cường độ cao mới được. Cao thủ tiên thiên và niệm khí cường giả thì biết cách
cũng không thể nào luyện thành.
Nếu không, chỉ với cao thủ siêu cao, thì vật đặc biệt được
luyện ra chẳng phải bay đầy trời sao? Hơn nữa, phương pháp này
liên quan đến kiếm thuật.
Người xưa tại sao có thể chế tạo ra bảo kiếm, đó là kết quả của luyện vật pháp.
Tìm một loại sắt tốt, ví dụ như huyền thiết linh tinh gì đó,
sau đó trải qua nhiều vật liệu phối hợp, dùng luyện vật phương pháp, khiến cho nó xảy ra biến dị.
Huyền thiết đã không còn là huyền thiết ban đầu, mà biến
thành một vật dễ dàng uống, độ cứng cũng cao hơn một cách
đặc biệt.
Lô Định Tông nói.
- Ôi, loại kỹ thuật này hơi giống với phản ứng hóa học hiện
đại. Nhưng, chẳng lẽ không có cách phá giải. Lúc trước Thập
Tam Thanh Y phát hiện đồ vật này ở đây?
Diệp Phàm hỏi.
- Phá giải đương nhiên có thể phá, vật được luyện ra nếu gặp
một vật luyện do người có thân thủ cao hơn luyện ra, người ta
có thể dễ dàng phá đi. Nếu như cùng trình độ thì phá giải
tương đương khó khăn.
Lô Định Tông nói.
- Nói vậy thì chúng ta căn bản không có cách mở ra.
Diệp Phàm có chút ủ rũ.
- Vẫn có thể.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối không phải nói thi triển luyện vật pháp này ít
nhất phải cao thủ Hồn Ly cảnh mới có thể làm được sao, xã
hội hiện đại, không cần nói là Hồn Ly cảnh.
Đến giờ tôi còn chưa từng tận mắt thấy cao thủ niệm khí, đương nhiên là trừ tiền bối. Bởi vì lão đã là người của thế hệ
trước.
Như vậy thì luyện vật pháp này ở xã hội hiện đại đã biến mất.
Diệp Phàm nói.
- Luyện vật pháp sẽ không mất, giống như Võ Đương Thiếu Lâm quan trọng vẫn được bảo tồn. Nếu không bọn họ làm sao chuẩn bị
bảo kiếm cho con cháu, đương nhiên, phương pháp bảo tồn là một
chuyện, nhưng có thể áp dụng hay không là chuyện khác.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối vừa rồi nói có cách phá giải, vậy phá giải như
thế nào. Tôi nghĩ, bom và hỏa lực của người hiện đại chúng
tôi, dù là Hồn ly cảnh cao thủ cũng có thể chết. Cho nên dùng
hỏa lực có thể nổ tung được không?
Diệp Phàm nói.
- Hỏa lực của các cậu mấy ngày nay tôi cũng đã nghe nói, hơn nữa, đã tận mắt thấy, uy lực đúng là rất lớn.
Mà tôi vừa nói chính là, vật được luyện ra này kỳ thật chính là bán thành phẩm, chưa thể hoàn toàn cứng đờ.
Nếu hoàn toàn cứng đờ thì xẻng của các cậu căn bản không thể tạo ra dấu vết gì.
Mà các cậu còn có thể đào ra hố nhỏ, chứng tỏ vật luyện này chưa luyện thành hoàn toàn.
Đương nhiên, luyện vật pháp thật muốn thành công cũng rất khó.
Diện tích lớn như vậy thi triển phương pháp này cũng khó khăn.
Cần nhiều cao thủ Hồn Ly cảnh hợp tác, hơn nữa thời gian rất
dài, có lẽ không dưới bảy tám mươi năm mới có thể hoàn thành.
Thập tam thanh y thật đúng là đại cao thủ, chắc chắn ở đây chôn dấu nhiều bí mật lớn. Đương nhiên bọn họ có lưu lại cho con
cháu của mình cách mở cửa.
Nhưng hiện giờ mấy ngàn năm qua, có lẽ đã bị con cháu làm lạc mất. Mà chúng ta không có cách mở ra, chỉ có thể cứng rắn
mở.
Đối với bán thành phẩm này, các cậu dùng hỏa lực để nổ tung, đương nhiên lượng phải khá lớn mới được.
Nhưng, có một số vấn đề anh có nghĩ tới không, nếu nổ tung bên trong có gì chẳng phải là bị phá hủy sao?
Các cậu còn có thể lấy được gì dùng?
Lô Định Tông nói.