Không lâu sau tới văn phòng của bí thư Trần Cự Đức. Mặt Trần Thế Đức rõ ràng là gầy đi rất nhiều.
- Bí thư Trần, anh nên giữ sức khỏe.
Chủ tịch tỉnh Dương vừa ngồi xuống vừa nói. Ba người ngồi vào ghế.
- Anh Dương, anh nói chúng ta có cơ hội này không?
Bí thư Trần thở dài.
Đúng vậy, việc dời thủ phủ địa khu Giang Hoa là một chuyện rất
lớn. Bí thư Trần anh ngày nào cũng phải để ý. Việc này gây sức ép cũng
rất lớn, có thể hoàn thành sớm ngày nào là bớt lo ngày ấy.
Chủ tịch tỉnh Dương nói:
- Việc này đồng chí Diệp Phàm, người chủ trì của sự việc này mới phải hao tâm tổn sứ nhiều.
Bí thư Trần liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đúng rồi, đồng chí Diệp Phàm, trước tiên anh hãy nói cho chúng tôi chuyện tài chính và chuyện về thủ đô, chúng ta nói chuyện về vấn đề này, anh nói về chuyện tài chính đi, đối với chúng tôi mà nói là một
chuyện vô cùng quan trọng, việc này có liên quan đến việc dời thủ phủ.
Đương nhiên, ý trên tỉnh anh cũng nên hiểu.
- Tôi hiểu được, dời thủ phủ địa khu Giang Hoa có liên quan trên tỉnh. Có thể hoàn thành sớm 1 ngày đương nhiên là tốt rồi.
Cho nên, lần này tôi đến thủ đô cũng là vì chuyện này, cũng muốn nhanh hoàn thành.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, bí thư Trần và Chủ tịch tỉnh Trần đều nở nụ cười ha ha.
- Đồng chí Diệp Phàm, câu nói này của anh chính là ám chỉ đấy.
Anh làm Chủ tịch tỉnh Điền Nam cũng sắp biến thành khỉ mất rồi, như vậy
những đồng chí như chúng ta đây chẳng phải thành đại vương sao.
Bí thư Trần cười nói.
- Tôi sẽ là lão hổ, bí thư Trần là sư tử.
Chủ tịch tỉnh Dương nói đùa, xoay người hỏi:
- Anh hãy nói tỉ mỉ về tình hình tài chính cho chúng tôi đi, việc này có liên quan đến việc dời thủ phủ.
- Đoán chừng tất cả tập hợp lại cũng có mấy trăm triệu, nhưng, tôi hỏi tư lệnh viên Kiến Chiến trên thành phố.
Anh ta cũng đang kiến thiết ở quân khu, nghe nói cũng có mặt
rồi, một khi đã tổng duyệt rồi, quân khu và bộ võ trang cũng không cần
chúng ta quan tâm nữa.
Nhưng vì tỉnh chúng ta có mấy trăm triệu rồi. Tư lệnh viên Chiến thật đúng là người có tài.
Diệp Phàm cười nói. Sử dụng chiến thuật “làm nền” một chút.
- Rất tốt.
Chủ tịch tỉnh Dương nở nụ cười, xoay người nói:
- Không thể tin là đồng chí ấy vừa mới đến lại có năng lực như vậy, ha ha.
- Người không thể nhìn vào tướng mạo.
Diệp Phàm cười nói:
- Còn bên anh thì sao?
Chủ tịch tỉnh Dương lại tiếp tục quan tâm một chút.
- Đoán chừng bên đấy cũng có khoảng hai trăm triệu. Hai trăm
triệu này cũng là một số tiền lớn, đoán chừng không riêng gì bộ tài
chính đòi tiền, cũng phải phân tán trong ngành, chỗ này cũng cần một
chút, làm sao mà duy trì một chút được, gom góp được khoảng hai trăm
triệu.
- Nắm chắc như vậy, trong ngành càng khó khăn. Cả trên lẫn dưới đều cần thời gian khá dài.
Bí thư Trần gật đầu nói.
- Hai trăm triệu này nắm chắc thành công lớn như vậy, đồng chí
Diệp Phàm vất cả rồi, đi thủ đô 10 ngày, đã thu hoạch được nhiều rồi.
Chủ tịch tỉnh Dương cười.
- Xem ra, năng lực của đồng chí Diệp Phàm của chúng ta rất giỏi, sau này phải đi nhiều nơi rồi.
Diệp Phàm vừa nghe thấy, trên mặt liền hiện lên một “đường màu đen”.
- Chủ tịch tỉnh Dương quá lời rồi. Tôi nào có bổn sự như thế chứ. Lần này chính là gặp vận may thôi.
Diệp Phàm nhanh chóng khiêm tốn. Nếu như lãnh đạo có ấn tượng về “khả năng chạy”, như vậy chẳng phải sau nay sẽ rất thảm sao. Thật đúng
là không thể làm việc của bang chủ cái bang được?
- Sau này anh ở thủ đô, tranh thủ kiếm phần trăm của hai trăm
triệu đi. Tiền này không chạy vào trong túi cũng không thực tế cho lắm.
Tuy nói hạng mục này cũng không dễ nghe, nhưng căn cứ theo tình hình
thực tế khó khăn cũng phải duy trì là chuyện đương nhiên rồi. Chúng ta
không được cảm thấy mất mặt như vậy được, không có gì là mất mặt cả.
Bí thư Trần nói.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nắm giữ hai trăm triệu này. Nhưng, vẫn còn ba trăm triệu đóng băng.
Diệp Phàm đột nhiền cười một cách kỳ lạ.
- Ba trăm triệu đã đóng băng sao?
Chủ tịch tỉnh Dương thở nhẹ ra, bí thư Trần cũng cảm thấy có ý nghĩa sâu sắc bên ngoài, cười hỏi:
- Như vậy, xem ra, đồng chí Diệp Phàm còn che giấu. Nói đi, đồng chí Diệp Phàm che giấu có nhiều không?
- Việc này không phải là che giấu, bởi vì còn có một chút thủ
tục chưa xong, cho nên, còn phải mời ủy ban nhân dân tỉnh lo liệu một
chút.
Diệp Phàm nói.
- Rốt cuộc phải tranh thủ cái gì?
Chủ tịch tỉnh Dương không nhịn nổi, hỏi bộ trưởng bộ đội đặc chủng Phong Lưu.
- Nói không chừng cũng là vận may, hai vị lãnh đạo cũng hiểu,
năm đó tôi làm bí thư ủy ban chính trị pháp luật khi còn công tác ở Ngư
Đồng tỉnh Việt Đông.
Mà lúc bắt được vụ án Ngư Đồng có một chút manh mối. Sau khi
lãnh đạo bộ công an nghe thấy rất vui mừng, vì muốn nhanh chóng phá án,
cho nên, đã cho tôi lên bộ.
Bây giờ còn kiêm chức trợ lý bộ trưởng. đương nhiên, lúc nhỏ tôi cũng đã cùng luyện công với một vị đạo sĩ vân du bốn phương mấy ngày
rồi, không thể tin được đạo sĩ kia vẫn là người đến từ núi Võ Đang.
Tuy quyền cước công phu không cao, nhưng cũng có thể đánh được
mấy quyền thái cực quyền. Cho nên, lần này đến thủ đô gặp được quý nhân
rồi.
Quý nhân này đã về hưu, hôm ngồi uống trà nghe ông ấy nói về bọn họ nghỉ hưu có biểu diễn mấy quyền thái cực quyền ở Bắc Viên.
Quý nhân sớm biết rằng tôi biết mấy quyền, nên kéo tôi ra.
Diệp Phàm nói:
- Cán bộ nghỉ hưu ở Bắc Viên? Chính là ở thủ đô sao?
Chủ tịch tỉnh Dương lần này mở to mắt ra. Anh ta liếc nhìn bí
thư Trần một cái, hai người giống như trao đổi ánh mắt với nhau vậy.
- Chẳng lẽ ở nơi khác cũng có Trung tâm nghỉ dưỡng cán bộ quân đội Bắc Viên sao?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Không có, chỉ có một gia đình thôi, không có nơi nào khác.
Chủ tịch tỉnh Dương gật gật đầu nói:
- Những đồng chí có thể vào trung tâm Bắc Viên cấp bậc cũng không thấp. Đồng chí Diệp Phàm, lần này anh gặp cơ hội tốt rồi.
Bí thư Trần nói:
- Nhưng, chẳng lẽ 3 trăm triệu của anh chính là do cán bộ nghỉ
hưu đánh thái cực quyền sao đưa ra sao. Hoặc là lúc đánh quyền cao hứng, một đồng chí nào đó đã gật đầu?
- Đúng vậy, lúc ấy bảo tôi lên biểu diễn, tôi chỉ có thể biểu
diễn vài quyền. Sau đó lại biểu diễn mấy quyền cước. Lúc ấy, chính xác
là trâu bắt chó đi cày.
Sau một hồi cuối cùng cũng đánh xong, vừa mới đứng lại thì phát hiện chủ tịch Đường tự nhiên cũng đứng bên cạnh xem.
Lúc ấy tôi có chút luống cuống xấu hổ, không hiểu được là chủ
tịch Đường cũng cười ha ha, không thể tin được đệ tử của chúng ta biết
thái cực quyền.
Lần đánh thái cực quyền này mà nói, cũng không tồi, có phong độ thái cực quyền Võ Đang.
Diệp Phàm nói, đương nhiên
là nói dối rồi.
- Trường đảng, học viên?
Đoán chừng chủ tịch tỉnh Dương không hiểu được chuyện này.
- Đồng chí Khai Thành, năm đó khi đồng chí Diệp Phàm học tập ở
trường đảng là đệ tử được chủ tịch Đường đặc biệt ưu tiên. Việc này
những người ở thủ đô chúng tôi lúc ấy cũng nhe qua rồi.
Bí thư Trần cười nói.
- Thật đúng là gặp được quý nhân rồi, đoán chừng anh cuối cùng
cũng thuận buồm xuôi gió thôi. Thủ trưởng rất vui mừng, liền cho 3 trăm
triệu có phải không?
Chủ tịch tỉnh Dương cười dài nói:
- Thật đúng là như vậy, quý nhân mà tôi gặp cũng tới góp vui.
Đánh với ông ấy vài quyền, kết quả, thủ trưởng rất vui, cho 3 trăm
triệu. Thưởng ngay tại chỗ, nhưng, còn phải tặng quốc vụ viện một chút.
Bởi vì thủ tục lúc ấy chưa đầy đủ, tỉnh còn đói nghèo, nên bổ sung một
chút.
Diệp Phàm nói.
- Có mang đến không?
Chủ tịch tỉnh Dương ân cần hỏi han.
- Đang ở trong túi của tôi.
Diệp Phàm nói xong lấy ra, hai vị lãnh đạo nhìn lướt qua lập tức lấy bút ký.
Biết hai vị lãnh đạo còn có chuyện phải bàn bạc, Diệp Phàm biết điều nên đi trước.
- Anh thử nói xem đồng chí Diệp Phàm gặp được quý nhân kia là ai?
Chủ tịch tỉnh Dương cười nói.
- Chắc chắn không phải là bộ trưởng Kiều, nếu không, cũng sẽ không xưng danh.
Bí thư Trần cười nói.
Ha ha ha, hai vị lãnh đạo đều cười.
- Mặc kệ vị quý nhân này là ai, đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt rồi.
Chủ tịch tỉnh Dương cười nói:
- Bí thư Trần, chuyện Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh anh xem nên xử lý như thế nào?
- Việc này có phải nên ra hạn không, chờ đồng chí Vạn Thăng bớt
giận rồi nói chuyện với anh ấy. Tuy đồng chí Diệp Phàm xử lý có chút
chưa ổn thỏa, nhưng, điểm xuất phát của hắn vẫn là tốt mà. Chỉ là thiếu
một chút kết cấu. Hơn nữa, nói về việc này chỉ là vấn đề tôn trọng thôi.
Bí thư Trần nói.
- Việc này, đoán chừng không phải đồng chí Diệp Phàm không muốn
nói với đồng chí Vạn Thăng. Kết nối không tốt thì đồng chí Diệp Phàm
không bán được văn phòng đại diện sao. Hắn làm như vậy, tiền trảm hậu
tấu chính là như thế.
Chủ tịch tỉnh Dương nói.
- Aiya, có lẽ là như thế. Việc dời thủ phủ cần một số tiền lớn, đồng chí Diệp Phàm cũng là bất đắc dĩ mới làm như thế.
Kỳ thật, vấn đề chính là đề cập đến vấn đề tôn trọng thôi. Theo
phép tắc mà nói, địa khu Giang Hoa có quyền tự xử lý tài sản Văn phòng
đại diện ở Bắc Kinh của bọn họ mà không cần báo cáo cái gì với Bạch gia.
Việc này chỉ là vấn đề tình cảm riêng thôi. Cho nên, việc này tốt nhất nên xử lý thỏa đáng một chút là được.
Không cần phải làm lớn chuyện làm gì.
Bí thư Trần nhíu mày.
- Tôi biết, mấy ngày nữa sẽ nói chuyện với đồng chí Vạn Thăng, việc này trước tiên cứ kéo dài như thế.
Chủ tịch tỉnh Dương nói:
- Anh ta tạm thời không muốn nói ra.
Bí thư Trần thở dài.
- Năm ngày, sao lại vẫn chưa có động tĩnh gì?
Bạch Vạn Thăng bước đi trong căn phòng thiếu kiên nhẫn.
- Anh Bạch, em thấy việc này anh không cần lo làm gì. Mỗi ngày
nghĩ đến cũng thấy đáng ghét rồi, bán thì bán. Anh hao tâm tổn khí làm
gì?
Vợ Bạch Vạn Thăng là Lưu Thanh Mai nói có chút đau lòng.
- Đàn bà các cô, hiểu được cái gì?
Lông mi Bạch Vạn Thăng dựng đứng lên, nổi giận.
- Nổi giận cái gì, muốn ăn thịt người ta à. Em cũng đã sớm
khuyên anh rồi, nhưng anh vẫn không nghe. Cha cũng đã đi mây chục năm
rồi.
Hơn nữa, đều là chuyện cũ rồi. Dời thủ phủ thì dời thôi, đây là quy hoạch của tỉnh người ta.
Hơn nữa, dời thủ phủ đối với chúng ta có gì không tốt. Địa khu
Giang Hoa không phải thiết kế nguyên bản của thành phố Giang Hoa sao?
Người ta lại không mặc kệ không quan tâm.
Lưu Thanh Mai liếc nhìn Bạch Vạn Thăng một cái, nói:
- Gần đây có tin đồn đối với anh cũng có chút bất lợi.
- Tin đồn, tin đồn gì?
Bạch Vạn Thăng hừ lạnh nói:
- Nói anh cố tình gây chướng ngại cho quá trình dời thủ phủ, muốn quyết định của ủy ban nhân dân tỉnh thành bọt nước.
Còn nói người này năng lực rất lớn, điều này có phải là ám chỉ anh không.
Lưu Thanh Mai nói có chút lo lắng:
- Anh Bạch, những lời nói này nếu như truyền đến tai lãnh đạo trên tỉnh, ảnh hưởng này cũng không tốt.
Hoa Giang nhà chúng ta (con trai của Bạch Vạn Thăng) làm việc ở
trên tỉnh cũng mấy năm rồi. Có phải là nên tiếp tục rèn luyện không.
Hôm qua Hoa Giang còn nói với em, nó muốn trở lại làm việc ở
mảnh đất mà ông nội đã từng tranh đấu, để hoàn thành tâm nguyện của ông.
Bạch Vạn Thăng kì vọng rất nhiều vào thành phố Giang Hoa, ngay cả cậu con trai cũng đặt tên là Hoa Giang.