- Ừm, quan trọng chính là lưu lượng xe cộ quá ít. Căn bản không ai hứng
thú với việc đầu tư cầu qua sống Thông Thiên. Thương nhân lấy doanh thu
là việc chính, đã không có lợi nhuận ai đồng ý đến nữa. Hơn nữa hai ba
trăm triệu, thu phí qua cầu có đủ lãi xuất đi vay để đầu tư hay không
còn khó nói.
Phó chủ tịch thường trực địa khu Võ Đông Sơn nói.
- Chúng ta có thể thay đổi những suy nghĩ này không, cầu qua sông Thông
Thiên xây xong không chỉ là thu phí xe qua cầu mà có thể kiếm tiền bằng
cách khác?
Diệp Phàm hỏi.
- Cầu, trừ thu phí qua cầu còn có cách gì để thu nhập? Hình như cả nước
đều vậy chưa từng nghe nói cầu còn có thể sinh ra lợi nhuận khác.
Chu Gia Sinh nói.
- Tháp truyền hình Minh Châu của Thành phố Phổ Hải chẳng lẽ chỉ là tháp truyền hình sao?
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, Tháp truyền hình Minh Châu hàng năm thu hút không ít du
khách. Chỉ riêng thu phí vào cửa cũng là một khoản lợi nhuận không nhỏ.
Nhưng, tháp truyền hình Minh Châu người ta có sức hút độc đáo. Hơn nữa,
thiết kế độc đáo, làm cho người ta muốn tham quan. Cây cầu của chúng ta
có thể sao?
Võ Đông Sơn nói.
- Tất cả mọi người có thể cùng suy nghĩ đó thôi, ba thợ giày thói cũng có thể so với Gia Cát Lượng có phải không?
Tháp truyền hình của người ta có thể xây dựng độc đáo, mà khu du lịch
núi Thiên Thông một khi hoàn thiện, bao quát toàn bộ huyện Lăng Hà và
Hoành Không của hai địa khu.
Mà hai khu vực này được ràng buộc bởi một cây cầu lớn, đó là một cảnh
trong đó. Cho nên, cầu nhất định phải thiết kế độc đáo, không chỉ riêng
là một cây cầu mà là một điểm du lịch mới.
Ví dụ như hành lang cầu ở huyện Thọ Trữ của nước ta, hoàn toàn xây dựng bằng gỗ.
Mà cha ông chúng ta lúc đó không có thép, đã dùng gỗ để xây dựng nên một hành lang ngắm cảnh bằng cầu, đây là một sáng kiến vĩ đại.
Nên cầu Thông Thiên chúng ta phải thiết kế công phu một chút.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp nói rất hay, tôi sẽ cùng tổ chuyên gia trao đổi việc này. Thật ra, tỉnh chúng ta khá nhiều dân tộc thiểu số.
Hiện tại mọi người thích xem phong cách của người dân tộc thiểu số. Mà
người dân tộc thiểu số cũng có nhiều cây cầu theo phong cách của mình.
Có thể tham khảo phong cách của họ để tạo ra một cây cầu hiện đại mang phong cách của dân tộc.
Đương nhiên, chi phí đầu tư phải tăng lên một ít, nhưng, đầu tư có thể thu lại bằng cách bán vé tham quan.
Có lẽ, phác thảo thiết kế đã được đưa ra.
Võ Đông Sơn gật đầu nói sau đó nói:
- Nhưng, còn có một vấn đề lớn, chính là vấn đề tìm kiếm nhà đầu tư.
Vấn đề này là khó khăn của khu Lăng Hà và huyện Hoành Không. Tuy nói có
thể áp dụng phương thức mời nhà đầu tư tư nhân nhưng chính quyền cũng
phải chiếm một chút tỉ lệ đầu tư.
Nói thí dụ như hai trăm triệu, chính quyền chúng ta chiếm một trăm triệu hoặc nhiều hơn một chút. Như vậy sẽ dễ cho quản lý hơn.
Nếu để tư nhân chiếm cổ phần khống chế, chỉ sợ sau này quản lý cầu không tốt.
- Các anh trao đổi xem tỉ vệ góp vốn thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Huyện Hoành Không bên kia đầu tư một nửa.
Võ Đông Sơn nói.
- Kia cũng phải năm sáu trăm nghìn, khu Lăng Hà có quan niệm khác về đầu tư bỏ vốn sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Bên Lăng Hà này cho rằng khu du lịch Thiên Thông lấy núi Thiên Thông
làm cơ sở Mà huyện Hoành Không chiếm diện tích tỉ lệ lớn, nói trắng ra,
trung tâm mới của chúng ta chỉ là phụ.
Võ Đông Sơn nói.
- Cho nên, các anh cho rằng phụ và chính bỏ vốn đầu tư không giống nhau
có phải không? Là tam thất khai hay là tứ lục khai, ngũ ngũ khai Các anh thấy bất bình có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, các đồng chí có cùng suy nghĩ này. Cho rằng phải là tam thất khai. Huyện Hoành Không bảy chúng ta ba so ra thì hợp lý hơn. Nếu không chúng ta là phụ phải bỏ ra năm phần, có vẻ không ổn.
Võ Đông Sơn nói.
- Vô nghĩ, tỉnh Điền Nam cùng tỉnh Thiên Vân là cấp trên của sông Thông Thiên. Đương nhiên, ở phương bắc kéo dài đến đây.
Ngay cả núi Thiên Thông cũng có nhiều khu vực xung quanh đều là thuộc
tỉnh Điền Nam. Ngay cả các nhà xưởng và khu nhà ở của công nhân tập đoàn Hoành Không cũng có bốn phần thuộc tỉnh Điền Nam.
Từ đó mà nói, Điền Nam đã kéo dài qua sông, nếu nói về đường bộ thì sông Thông Thiên đa phần thuộc tỉnh Điền Nam.
Đây chẳng phải là nói huyện Hoành Không ba các anh bảy sao. Tôi nghĩ,
huyện Hoành Không bên kia có phải cũng đưa ra suy nghĩ này không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, trợ lý Diệp nói huyện Hoành Không cũng có nhắc tới. Nhưng chúng tôi nói, việc này cũng không có thể hiện như vậy.
Chu Gia Sinh nói.
- Đó cũng không phải là hai bên mỗi người một nửa sao? Cho nên, nếu lấy
sông Thông Thiên là giới tuyết, thì khu Lăng Hà sắp chiếm bảy phần rồi.
Các anh có tính toán của các anh, bọn họ có tính toán của bọn họ. Cho
nên, tôi thấy việc này không thể quá mức so đo. Nếu không, cứ tiếp tục
cãi cọ đi xuống, cầu qua sông Thông Thiên sẽ không cần phải khởi công.
Nếu giới tuyết là cách, thì tỉ lệ bỏ vốn là hợp lý có phải không? Huống
chi sau này phải triển, không ai dám nói là do ai đúng không?
Không chắc đến lúc đó Thiên Vân còn muốn mượn đường của Điền Nam chúng ta.
Diệp Phàm nói, làm cho các đồng chí Điên Nam cảm giác người này có thiên hướng bênh vực tập đoàn Hoành Không. Chẳng qua, các đồng chí ngồi đây
cũng không dám nói ra.
Thật ra, đây đối với Diệp Phàm mà nói cũng là thực tế. Dù hiện giờ Diệp Phàm kiêm chức Bí thư Đảng ủy địa khu Giang Hoa.
Nhưng Diệp Phàm đến giờ vẫn cho rằng, địa khu Giang Hoa đều là vì Tập
đoàn Hoành
Không mà đến. Phối hợp công tác cũng là vì tập đoàn Hoành
Không. Mà trận địa chính của hắn chính là tập đoàn Hoành Không.
Diệp Phàm đã quyết định rồi, mọi người còn có thể nói cái gì.
Ngày 20 tháng 12 cũng là lúc đồng chí Lam Tồn Quân buồn bực, bởi vì Bí
thư Thành ủy Hạng Nam mới nhậm chức đồng chí Dương Thăng đã được Trưởng
ban tổ chức Tỉnh ủy Thiên Vân tự mình đến thành phố Hạng Nam, có thể
thấy một thân phân lượng. Cũng có thể thấy được sự coi trọng đối với Bí
thư Ninh đối với Trưởng ban tổ chức.
Mà Cái Thiệu Chung và Diệp Phàm đều nhận được giấy mời.
Theo thường lệ, Lam Tồn Quân dẫn theo các lãnh đạo ủy ban và Thành ủy
Hạng Nam đi đón. Diệp Phàm và Che Thiệu Trung cũng đến thành phố Hạng
Nam.
Lãnh đạo lớn đến thành phố Vân Hà hôm nay đặc biệt náo nhiệt, ngã tữ đường phố đều không có một hạt bụi.
Nghe nói đêm qua Bí thư Đảng uy Đông Lâm Cách, chủ tịch Thành phố Vương
Đại Mãn dẫn nhân viên công tác cùng các nhân viên, các công nhân thuê,
tổng cộng năm sáu trăm người suốt đêm hăng hái mới sạch sẽ như vậy.
Cho nên, hôm nay Đông Lâm và Vương Đại Mãn tuy nói rất mệt mỏi nhưng khó có thể che dấu sự kích động. Làm lãnh đạo một thị trấn, có thể gặp một
lãnh đạo cấp cao rất khó.
Nếu lãnh đạo thấy đường phố sạch sẽ như vậy, chính là phúc phần của mình.
Đoàn người của trưởng ban chưa đến, hai vị đầu sỏ của Vân Hà đã cùng Cái Thiệu Trung và Lam Tồn Quân có mặt.
Đương nhiên, hai vị cũng không dám lơ là ông chủ của tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm trong mắt họ Diệp Phàm chính là thần tài.
Một ông chủ tùy tiện sờ trên người cũng có thể có tiền vàng. Huống chi,
Diệp Phàm còn Kiêm chức Phó bí thư Tỉnh ủy Thiên Vân, trong mắt hai vị
lãnh đạo thị trấn cũng là nhân vật lãnh đạo lớn.
- Anh, anh có nghe đồng chí Dương Chí Thăng nói về tiền đối với việc di dời huyện Hoành Cương chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng nghe nói qua một chút, hình như là hơi có chút phê bình đối với
việc chuyển huyện Hoành Cương đến thị trấn Hoành Không và dưới sự quản
lý của tập đoàn Hoành Không. Ha ha, cậu có lẽ rất giống.
Cái Thiệu Chung nói, nhìn Diệp Phàm một cái, có chút châm chọc.
- Con người, nếu cũng chưa có đối thủ thì quá yên bình, có đối thủ là chuyện tốt có phải không?
- Ha ha, suy nghĩ của tôi cùng anh trai cũng không khác mấy. Cao thủ tịch mịch thôi.
Diệp Phàm không tỏ vẻ nhưng thật ra có chút bội phục Cái Thiệu Trung.
- Cậu em, cậu thật sự không đơn giản.
- Càng không đơn giản càng có người muốn làm có phải không?
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh.
- Đương nhiên, đối thủ càng mạnh lại càng thú vị. nhưng theo bạn tôi ở
Bắc Kinh nói, đồng chí này hình như có thân thích với lãnh đạo tỉnh.
Cái Thiệu Trung nói những lời này xong, Diệp Phàm bừng tỉnh, cười nói
- Khó trách.
- Khó trách cái gì, cậu sợ gì, đây hình như không phải là phong cách của cậu. Muốn làm, cậu ngay cả tôi cũng dám đánh, có chuyện gì cậu không
dám làm?
Cái Thiệu Trung nhắc lại vết sẹo không ngờ cười tủm tỉm, trong đó không ngờ còn giống như may mắn.
- Anh chê cười tôi có phải không?
Diệp Phàm cũng cười tủm tỉm.
- Ha ha, tôi muốn thấy cậu can đảm hơn. Nếu không tôi còn thật không đáng giá.
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Ha ha, can đảm của tôi dấu trong sâu, anh muốn thấy có chút khó khăn.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ha ha ha
Hai người đều cười, nhìn Lam Tồn Quân không hiểu gì.
- Hai vị lãnh đạo, cười gì vui vậy?
Lam Tồn Quân quay lại hỏi.
- Các cậu có bí thư mới nhậm chức chúng tôi đương nhiên vui vẻ.
Diệp Phàm cười nói.
- Thì ra thế.
Lam Tồn Quân như có chút suy nghĩ, có lẽ là đoán ra việc gì rồi.
11 giờ, xe của Trưởng ban Cát cuối cùng cũng tới.
Dương Chí Thăng mặc âu phục màu đen, mặt gầy nhưng khung xương không nhỏ, không giống như người gầy dáng cây trúc.
Khi Diệp Phàm bắt tay, Dương Chí Thăng không ngờ dừng lại một lúc khá lâu, cười nói
- Đã nghe danh Bí thư Diệp từ trước hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.