Ví dụ như một tòa núi giả nặng mấy chục ngàn cân đối với cao thủ siêu
tuyệt thời cổ đại có thể dùng võ công di chuyển, việc tạo hình lại càng
không là việc gì khó.
Trong rừng cây lớn như ẩn hiện một ít nóc
nhà cổ xưa. Trên cơ bản đều là ngói màu xanh, mái ngói dài đầy phong
cách cổ xưa, mà xanh rất hòa hợp với cây cối. Đây mới là nơi trú quân
thật sự của Võ Đang.
Trong rừng cây một ít đệ tử trẻ tuổi của Võ
Đang đang luyện quyền, mà có tên không ngờ đang nghe tai nghe nhạc bằng
điệt thoại, thật đúng là thời hiện đại.
Tổ tiên của Phái Võ Đang chọn địa bàn quả thật là tốt, Diệp Phàm bội phục trong lòng.
Giữa hai khu vực cây cối lớn nhất lập một tòa nhà ba tầng lầu, giống như
cung điện. Đi vào bên trong là đại điện, rất cao rộng, nhìn ngoài ba
tầng trên thực tế là một tầng.
Có lẽ Trương Thiên Lâm có nói trước nên bảy tám đạo sĩ vừa thấy Trương Thiên Lâm lập tức đứng lên đón.
- Các vị trưởng lão, vị này chính là sư thúc của tôi Diệp Phàm. Hắn được
sư phụ tôi Vô Trần nhận làm sư phụ đệ, hơn nữa có được lệnh bài của
Chưởng môn Thái Thượng. Sư phụ trước khi đi có dặn, nói là muốn đi xa
một chuyến, cho nên, giao lệnh bài cho sư thúc Diệp Phàm.
Trương Thiên Lâm vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu.
- Ha ha, Diệp sư đệ, chào cậu.
Một lão đạo sĩ không ngờ vẻ mặt thân thiết cười cười giơ tay ra bắt tay Diệp Phàm, đây đương nhiên là hiếm thấy mười phần.
Bởi vì, các đạo sĩ cơ bản không quen với thói bắt tay hiện đại này. Mà là
ôm quyền chào. Diệp Phàm thấy ông ấy như thế, cũng giơ tay bắt tay với
ông ấy.
- Diệp sư đệ có thể được sư huynh Vô Trần tán thành, chắc chắn có chỗ bất phàm.
Lão đạo sĩ cười, Diệp Phàm cảm giác tay căng thẳng, biết người này không phục muốn làm cho mình mất mặt.
Diệp Phàm dấu diếm vẻ mặt, lão đạo sĩ nhất thời bắt đầu cười sau đó vẻ mặt tươi cười không thấy nữa.
Không lâu thái dương của lão đạo sĩ không ngờ toát mồ hôi. Hơn nữa, mặt cũng có chút đỏ, hơn nữa ngày càng đỏ.
Tay bắt đầu run lên kịch liệt, Trương Thiên Lâm thấy vậy biết được, có lẽ sư thúc Tống Thành Sơn lần này đá phải sắt.
Trong các trưởng lão sư thúc Tống Thành Sơn công lực khá cao, hiện giờ đã đạt đến thập nhị đẳng đỉnh giai. Bình thường cũng mắt cao hơn đầu, rất ít
để ý đến người khác.
Hơn nữa, đừng nhìn đã tám mươi tuổi, nhưng tính hiếu chiến vẫn không bớt đi theo tuổi tác.
Hơn nữa, đôi khi còn có thể tỏ vẻ tư cách người già, ngay cả Trương Thiên Lâm Chưởng môn cũng có khi phải nể mặt ông ta.
Người này thường thường còn có thể gây ra chút động tác để làm khó Trương
Thiên Lâm, đặc biệt sau khi Trương Thiên Lâm trúng độc.
Thường thường phải ở ẩn, chỉ có điều Trương Thiên Lâm cũng không để ý. Thứ nhất là vì thân phận của ông ấy.
Thứ hai chính là sư phụ Trương Vô Trần ít khi quay về núi Vũ Đương, công
lực của chính mình thấp, ngay cả chỗ dựa mọi người cũng không tìm thấy.
Lúc này thấy Tống Thành sơn ra vẻ trước mặt sư thúc Diệp Phàm bị ăn nghẹn,
Trương Thiên Lâm lập tức cố ý tỏ vẻ không phát hiện, đi đến vị trí
chưởng môn của mình.
Hơn nữa, còn giống như ngại ghế chưa đủ sạch, còn tự mình lau.
Tống Thành Sơn vừa muốn hướng Trương Thiên Lâm xin giúp đỡ thấy thế, nhất
thời tức giận đến thiếu chút nữa cắn răng,biết Trương Thiên Lâm cố ý làm vậy.
- Ha hả, sư thúc Diệp Phàm, mời ngồi mời ngồi, uống chén trà thì thế nào?
Lúc này một trưởng lão người hiền lành Chu Thông sư thúc cũng nhìn ra chút
gì đó nhanh chóng cười nói, Tống Thành Sơn như vậy mãi, đứa ngốc cũng
nhìn ra nhất định đá phải sắt.
- Trà núi Võ Đang chắc chắn dễ uống. Diệp Phàm tôi từ chối thì bất kính.
Diệp Phàm cũng mượn cớ buông lỏng tay. Nhưng, trong nháy mắt khi buông tay, đột nhiên phát lực, lực kia tăng mạnh một cái.
A…
Tống Thành Sơn quả nhiên không nhịn được, phản xạ có điều kiện kêu lên một
tiếng. Nhất thời trong đại điện ánh mắt nhất thời đều dồn lại. Nhất thời khuôn mặt già nua của Tống Thành Sơn đỏ đến tận mang tai.
- Tống sư thúc, bệnh đau răng của ngài lại tái phát, đã bảo ngài phải đến bệnh viện chữa, lại không tin kỹ thuật hiện đại, biện pháp cũ của chúng ta
mất linh, thấy không, nhiều như vậy không tốt.
Trương Thiên Lâm nhịn cười, nhanh chóng nói, tất nhiên là giữ cho sư thúc chút thể diện.
- Lần sau nhất định đi xem, đau răng thật là muốn chết, giống như kim đâm vậy.
Tống Thành Sơn nhanh chóng vuốt mặt mình nói.
- Tống sư thúc, Chu sư thúc… Diệp sư thúc muốn vào Ảnh lâu của chúng ta xem, các ngài thấy thế nào?
Uông mấy ngụm trà xong, Trương Thiên Lâm hỏi.
- Diệp tiên sinh tuy nói là sư đệ mà Trương sư huynh nhận bên ngoài,
nhưng theo quy định thì Diệp tiên sinh cũng không phải người trong phái
Vũ Đương chúng ta.
Giống như người hiện nay nhận anh em vậy. Tuy
nói hắn cùng Trương sư huynh có quan hệ này, nhưng Ảnh lâu của chúng ta
là lão tổ tông có quy định, không cho ai ngoài Phái Võ Đang tiến vào.
Dù sao Ảnh Lâu được tạo thành. Hơn nữa, bên trong thần bí khó lường, chỉ
sợ gặp một chút khó lường gì đó. Nếu làm bị thương chẳng phải là phiền
toái sao?
Tống Thành Sơn nói, tất nhiên là muốn trả thù việc Diệp Phàm gây khó khăn cho mình.
Hơn nữa, ám chỉ Diệp Phàm đi vào phá hỏng vậy.
- Đúng vậy, cảnh cửa Võ Đang đệ tử chính thức mới có thể vào. Nhưng lại yêu cầu đệ tử thân truyền mới có tư cách vào Ảnh Lâu.Ví dụ như đệ tử của các trưởng lão đều có cơ hội tiến vào. Nhưng lại yêu cầu đệ tử đắc lực nhất của các trưởng lão mới được vào.
Diệp tiên sinh nếu không ra nhập môn phái Võ Đang của chúng ta, cũng không
học qua tuyệt học của Võ Đang, nếu để Diệp tiên sinh đi vào là phá vỡ
quy củ của tổ tông.
Đương nhiên, Diệp tiên sinh là sư phụ đệ của
sư huynh Vô Trần đồng ý, nếu chúng ta mềm dẻo vẫn cho phép tiến vào là
không hợp lý.
Sư thúc Lý Sơn Đạo nói, người này cùng Tống Thành Sơn quan hệ tốt, không ngờ có cùng ý tưởng đen tối.
- Nếu sư đệ Diệp Phàm là sư phụ đệ của sư huynh Vô Trần, chúng ta dựa vào cái gì không nhận. Tôi thấy, có thể biến báo thôi, nếu mấy ngàn năm
qua, thích hợp đều có thể đi. Hơn nữa, tôi tin tưởng ánh mắt của sư
huynh Vô Trần.
Sư thúc Lưu Quanh
Thủy cùng Trương Thiên lâm quan hệ không tồi, lên tiếng.
- Nếu mở cái này ra, sau này người ngoài cũng có thể đi vào thì Ảnh Lâu
của chúng ta thành cái gì? Nếu bởi vậy khiến cho Ảnh Lâu bị hủy chúng ta đều trở thành tội nhân của Võ Đang, Lưu sư đệ, ông có thể để cho người
ngoài đi vào Ảnh Lâu sao?
Tống Thành Sơn hừ nói.
- Diệp sư đệ là sư phụ đệ mà sư huynh Vô Trần tán thành, chẳng lẽ các ông ngay cả lời nói của sư huynh Vô Trần cũng không nghe rồi?
Lưu trưởng lão hiển nhiên cũng có chút tức giận, giọng thô không ít.
- Ông có ý gì? Chúng ta không nghe sư huynh Vô Trần, chúng ta đang bàn thôi.
Tống Thành Sơn hừ lạnh.
Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, các trưởng lão ở đây giống như trong hội nghị thường vụ.
Chưởng môn thật ra chính là Bí thư đảng ủy. Tổ tiên chúng ta thật là thông
minh, mấy nghìn năm trước đã thành lập ra thể chế quan trường.
-
Tôi thấy việc này mọi người bàn bạc kỹ có phải không? Nếu Diệp sư đệ là
sư phụ đệ của sư huynh Vô Trần, chúng ta cũng phải thừa nhận chuyện này
thực.
Nhưng, muốn vào Ảnh Lâu hình như có chút xung đột. Giải quyết việc này thế nào mới là quan trọng.
Chu Thông là người hiền lành hai bên không được gây tội, nói suông, giống như người trung lập trong hội nghị thường ủy.
- Đúng, đúng, Chu sư bá nói rất đúng. Chúng ta phải tìm ra lý do để Diệp
sư đệ có thể tiến vào Ảnh Lâu mới được. Tất cả mọi người nghĩ lại xem,
cũng sẽ tìm được một lý do để Diệp sư đệ tiến vào. Có một số việc, có
thể biến báo thích hợp mới là vương đạo.
Trưởng lão Triệu Thanh Thanh nói.
- Biến báo, có thể biến báo thì Ảnh lâu của chúng ta đã bị người ngoài đi vào. Xa thì không cần nói, như gần đây, mấy trăm năm chúng ta chưa từng nghe qua cánh cửa trung tâm của phái có người không phải là đệ tử của
phái đi vào.
Mặc kệ có lý do gì, cũng không thể gạt bỏ lý do cơ bản nhất. Đó là cánh cửa trung tâm chỉ có đệ tử mới được đi vào.
Sư huynh Vô Trần là quyền uy của phái Võ Đang chúng ta, nhưng cũng không thể gạt bỏ quy củ của tổ tông có phải không?
Nếu mỗi người đều có thể phá vỡ quy củ thì quy củ còn lập ra để làm gì. Nếu đều không tuân thủ quy củ, Phái Võ Đang chúng ta không thể tồn tại sừng sững mấy nghìn năm ở Trung Quốc.
Không có quy củ thôi.
Tống Thành Sơn khí thế lên.
- Đúng rồi, vừa rồi Lý sư thúc nói là Diệp sư thúc không lạy cánh cửa
trung tâm, cũng không học qua tuyệt học của Võ Đang. Trước đó Diệp sư
thúc đã lạy, nhưng muốn nói tuyệt học, nghe nói Diệp sư đệ thật đúng là
đã học qua mấy chiêu,
Lúc này Trương Thiên Lâm lên tiếng.
- Đúng vậy sao, học mấy chiêu công phu mèo cào cũng có thể xưng là tuyệt
học. Tuyệt học của phái Võ Đang chúng ta chẳng phải là thành rau xanh
cây cải sao?
Tống Thành Sơn cười lạnh nói.
- Ha ha, Diệp
Phàm tôi học mấy chiêu xiếc ảo thuật của Võ Đang. Mấy động tác này rất
đẹp, nhưng chỉ mấy chiêu võ thuật đẹp mắt, như thế nào, ngồi ở vị trí
kia muốn luận bàn một chút động tác võ thuật đẹp của núi Võ Đang Diệp
Phàm tôi cũng có thể dùng mấy chiêu.
Diệp Phàm cố ý kích Tống Thành Sơn.
- Được, Tống Thành Sơn muốn cùng Diệp tiên sinh luận bàn mấy chiêu Thái cực của Võ Đang thì thế nào?
Đương nhiên, nếu Diệp tiên sinh chưa từng học, chắc chắn đã thấy mấy bà trên ti vi tập thái cực.
Thấy thế nào dùng thế đấy cũng được. dù sao đều là động tác võ thuật đẹp thôi.
Tống Thành Sơn quả nhiên trúng kế, hơn nữa, người này muốn mượn cơ hội đòi lại thể diện.
- Được, nhưng nếu Diệp Phàm tôi may mắn dùng động tác Thái Cực đẹp học
trên ti vi thắng, có phải là có thể tiến vào Ảnh lâu không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiền ngẫm cười nói.
- Nếu Diệp tiên sinh có thể thắng đối với việc cậu vào Ảnh lâu tôi không
có ý kiến gì. Bởi vì cứ như vậy đã chứng minh cậu có tuyệt học của phái
Võ Đang, có thể có tư cách tiến vào.
Nhưng nếu Diệp tiên sinh
không thắng, có lẽ đến lúc đó nếu bị thương hoặc cái gì, cũng đừng tố
cáo trước mặt Trương sư huynh là được.
Chúng ta một là một, tôi
không muốn cùng Trương sư huynh không thoải mái. Cho nên, đã nói trước,
sư phụ sư đệ sư bá ngồi ở đây có thể làm chứng có phải không?
Tống Thành Sơn nói nhìn Diệp Phàm.
- Đương nhiên, nếu Diệp tiên sinh sợ, hiện giờ rời khỏi còn kịp. nhưng
xin mời cậu rời đi như vậy, sau này không cần đến nữa. Đối với một người như vậy, Trương sư huynh sẽ không đồng ý.