Hắn suy nghĩ một hồi, gật gật đầu, nhận thấy có thể đồng ý với lời của Tam Hóa.
- Dựa vào võ công của Vũ Vương muốn tạo ra phong giới không hề
khó, hơn nữa, Vũ Vương là một gia tộc rất lớn, hẳn không phải chỉ một
mình y.
Mấy đời gia tộc Vũ Vương đều xuất hiện những anh hùng kiệt xuất, chứng tỏ trong gia tộc của họ có rất nhiều có rất nhiều cao thủ.
Mà Thái Cực Quyền cấp 7 của các bậc tiền bối hợp lại có thể tạo
ra phong giới có phạm vi rất lớn. Gia tộc Vũ Vương tất nhiên là có thể
làm được. Huống hồ, truyền thuyết về Vũ Vương đã đột phá thêm một bậc
nữa rồi.
Đây đều là cấp bậc mà tất cả những người học võ đều muốn đạt
được, có lẽ chỉ dựa vào sức của một người họ cũng có thể phong giới toàn bộ đảo Thủy Tinh.
Diệp Phàm nói.
- Đúng thế, hãy nghĩ xem, có thể giải thích chuyện đảo Thủy Tinh chìm nghỉm không.
Tam Hóa cười.
- Nhưng mà phong giới của đảo Thủy Tinh thì chỉ có thời Vũ Vương mới tạo ra được. Vậy tại sao tới giờ lại xuất hiện?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể có những nguyên nhân nào chứ, có lẽ là thời gian đã rất lâu rồi, phong giới cũng giảm rồi. Khả năng này rất nhỏ, khả năng giữ
lại phong giới mà Vũ Vương sáng chế ra tới tận giờ là không thể.
Có một khả năng nữa, có lẽ là gặp phải sự tấn công của một cao thủ ngang cấp, tới giờ không bị mất đi nên mới lộ ra.
Và còn một vài nguyên nhân khác. Nếu Vũ Vương đã tồn tại như vậy, nhất định là còn có cao thủ khác nữa cùng thời đại với họ.
Giống như đan Phi tử, tôi cảm thấy chính là cao thủ cùng thời
đại Võ Đang . Hơn nữa, người này xuất hiện ở đảo Thủy Tinh, anh ta có
muốn làm gì cũng khó.
Huống chi, kẻ mạnh thì cũng có kẻ mạnh hơn, có lẽ người xuất
hiện trước mắt chúng ta đây chính là coa thủ mạnh nhất của Võ Đang .
Nhưng mà, thực tế thì cao thủ ngày nay chưa chắc đã mạnh hơn họ. Chỉ e trình độ chúng ta không đủ cao nên không thể gặp họ được.
Giống như lời anh vừa nói. Trước đây khi anh ở cấp 5, 6 mà có thể gặp cao thủ cấp 10, nhất định là anh đã là thiên nhân rồi.
Bây giờ thì thế nào chứ, trình độ của anh càng cao, có phải là
những cao thủ có trình độ ngang hàng, thậm chí là cao hơn anh cũng đã
xuất hiện rồi không?
Tam Hóa nói.
- Ừ, điều này thì tôi đồng ý. Khi tôi mới có ở cấp 4, 5 thôi đã nghe thấy Hoa Hạ Tứ Tú đã gọi là cao thủ rồi.
Sau đó lại nghe thấy cấp 5 thì thật là lợi hại. Nhưng mà trên đó tuy là còn có Trương Vô Trần của Võ Đang là đạt tới cấp 5 ở Trung Hoa.
Còn nữa, chuyện về thập đại cao thủ trên thế giới, người thì
phóng khoáng mà cưỡi sóng, người thì xuất một chưởng mà lợi hại như một
dòng suối phun nước, khiến tôi cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.
Gần đây còn nghe nói có 11 người nào đó chính là cao thủ trên
thế giới. Nhưng mà hiện tại thì tuy là có xuất hiện phong giới, xuất
hiện những cao thủ chuyển sinh hồn khí của những cao thủ.
Bây giờ ngẫm lại, những cái đó thật nhỏ nhặt. Sau này liệu có xuất hiện sự loại hại hơn hay không, tôi không dám nghĩ tới.
Nhưng mà, bí mật của Võ Đang nhất định phải khám phá ra. Bởi mỗi cao thủ đều có nhu cầu theo đuổi một trình độ cảnh giới nhất định.
Trước đây cấp độ tiên thiên chính là mơ ước của tôi. Bây giờ tôi càng hi vọng có thể đột phá được niệm khí. Lên cao còn có cảnh hồn li,
sau đó mới tới cảnh thoát thần.
Cảnh thoát thần là cái gì, tôi tin rằng cuộc đời tôi sẽ có thể đạt tới cảnh thoát thần.
Mà theo đuổi cấp độ càng cao thì đó lại là mơ ước của tôi, dựa vào hiện tại thì tôi tin có thể làm được.
Diệp Phàm nói.
- Có khí phách, tôi rất thích những người trẻ tuổi mà có tầm
nhìn xa như cậu. Dựa vào sự phần đấu như hiện tại của cậu, tôi tin cậu
có cơ hội để đạt tới trình độ của chúng tôi.
Có điều, cậu chớ có nghĩ trình độ của chúng tôi đơn giản như
vậy. Cái này đòi hỏi cần có cả thời gian và điều kiện tốt để tôi luyện.
Chỉ dựa vào viên thuốc thì không có khả năng đưa anh lên tới
cảnh thoát thần được. Mà sự tu luyện trong đời sống hàng ngày và sự tu
luyện về tinh thần, tư tưởng đều rất quan trọng.
Về sau thì việc tu luyện về tư tưởng luôn quan trọng hơn so với
tu luyện về thân thể. Đương nhiên, cơ thể là vật dẫn, không có cơ thể
thì không thể thực hiện được mơ ước rồi.
Những năm đó thì có thể đột phá được tới cấp độ cao hơn chính là mơ ước của tất cả các cao thủ đã đạt tới cảnh thoát thân. Điều này gần
như đa trở thành ác mộng của họ.
Chính vì vậy mà sự huyền bí của Vũ Vương mới có nhiều người điên cuồng theo đuổi như vậy. Chính là vì muốn khám phá cảnh giới cao hơn
của võ thuật.
Để có được sinh mệnh bất tử mà không ngừng tìm tòi.
Tam Hóa không ngờ lại hăng hái:
- Đến lúc đó, khi mà cậu thật sự muốn phá cấp bậc của Vũ Vương
thì hi vọng hồn khí của tôi vẫn còn một chút. Lúc đó hy vọng là anh có
thể đối xử tốt với bức tượng của tôi để hóa giải bí mật của cả đời tôi.
- Thật sự có cơ hội đó sao, vãn bối nhất định phải đạt được. Nếu có cơ hội sẽ chuyển hóa hồn khí cho tiền bối, đó chính là vinh dự của
vãn bối.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hy vọng như vậy.
Tam Hóa thở dài, y cũng biệt được sự mơ hồ khi thực hiện được mục tiêu này.
- Có thể phát ra hai tấm rồi, tôi đoán có ba tấm là có thể phá được nó.
Tam Hóa đại sư nói.
- Phong giới này cũng chẳng ra sao.
Diệp Phàm khinh thường.
- Ha ha, đó là vì anh có sự tương trợ của cao thủ cảnh thoát thần là tôi đây. Bằng không, cậu sẽ không thể nào phá hủy được nó.
Các anh chú trọng cân đối thông tin chiến đấu hiện đại, chứng tỏ tầm quan trọng của mục tiêu phát hiện. Mà nguyên cơ là do niên đại của
nó khá lâu rồi.
Nếu như là do cao thủ vừa sắp xếp thì anh có 20 tấm cũng không
thể phá hủy. Hơn nữa, thiết bị phản chấn phong giới của tôi đã bị hỏng
rồi.
Không thì, đạn đạo mà anh đưa cho cũng sẽ trả lại anh nguyên
trạng hoặc là đưa cho người khác. Lúc đó, người bị thương lại chính là
các anh.
Cao thủ có thể chế tạo ra phong giới, đương nhiên là sẽ có biện
pháp phản chế và phòng ngự rồi. Phong giới là loại võ công cao nhất mà
tôi biết.
Tam Hóa đại sư nói.
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. bằng không các cao thủ thời trước đã xong rồi.
Diệp Phàm nói.
Ầm một tiếng. Viên đạn hỏa tiễn thứ hai nổ tung. Hiệu quả lần
này thể hiện rõ ràng, dưới con mắt ưng thần, cấp phong giới màu vàng thể hiện rõ vết nứt.
Một
làn khí đen bay ra, Huyết Cương cúi xuống hút lấy toàn bộ khói độc, dường như đối với ả ta thì đó lại là thứ bổ dưỡng.
Mà cơ thể Huyết Cương rất đặc biệt. Ả ta không luyện võ theo cách của người bình thường.
- Lại thêm một quả nữa nổ tung.
Diệp Phàm nói. Quả đạn hỏa tiễn thứ ba nằm trong tay Đường Thành nổ tung rồi.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, tầng phong giới màu vàng lập tức bị vỡ ra giống như đám mây tản ra và bay đi. Một lát sau thì biến mất
vô hình. Sau khi phong giới tản ra xung quanh thì nội khí phát ra thứ
mùi đặc biệt.
Dẫu sao đây cũng là nội khí từ hàng ngàn năm trước, tới mấy ngàn năm sau đương nhiên là phải có biến hóa rồi.
- Tầng phong giới này vốn dĩ là do cao thủ dùng nội khí mà ngưng tụ không khí lại. Đương nhiên khi vỡ ra thì không khí sẽ tản ra rồi.
Tam Hóa đại sư nói.
Những gì đang xảy ra trước mắt đều khiến mọi người trợn mắt, há hốc mồm.
Vừa rồi rõ ràng là không có đồ vật gì, vô lí lại có tiếng đanh
đạo nổ đánh ầm một cái vang lên. Trong khi đó, khoảng 20, 30 bức tượng
binh mã mà con người dựng lên ở cách đó hàng trăm mét lại không hề nhúc
nhích. Nhìn qua thì có nét giống với tượng binh mã mà vua Tần đã cho xây dựng.
Mà ở giữa người là một căn phòng dựng lên bằng đá.
- Ôi trời, toàn bộ căn phòng này dường như là được dựng lên bằng ngọc thạch loại thượng đẳng vậy, thời Chiến quốc nó phải trị giá rất
nhiều tiền đấy các đồng chí ạ. Phát rồi, phát thật rồi.
Đường Thành chút nữa thì rơi mất cằm, ngơ ngác nhìn căn phòng, ánh mắt hiện lên sự tham lam.
Nhìn thấy đống của cải kếch xù như vậy làm gì có ai mà lại coi
như không nhìn thấy gì được chứ. Vẻ mặt của Trương Thiên Lâm cũng không
khác gì, chỉ có Diệp Phàm là vẫn vậy. qảu thực, tâm trạng của hắn cũng
có chút cảm thấy khó hiểu.
- Mấy người này sao lại thế này, tự nhiên lại bất động thế này, làm như đang đứng trong phòng cúng bái vậy.
Trương Hùng vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Ha ha, trong phòng có một cái quan tài. Đoán chừng là chỗ ở
của mấy loài giun đất, rết Cửu U. Mà những người này đều không phải
người còn sống.
Giọng của Tam Hóa đại sư vang lên.
- Không phải người sống, lẽ nào là cương thi sao?
Diệp Phàm buột miệng thốt lên.
- Không phải cương thi mà phải là người bị chủ nhân của mấy loài giun, rết Cửu U này dùng một thứ đặc biệt tạo thành.
Tam Hóa nói.
- Còn có loại người này sao, người này rốt cuộc làm cái gì, người sống hay là người chết, lại không phải cương thi.
Diệp Phàm có chút mơ hồ, thế giới này dường như càng ngày càng huyền bí.
- Trên thực tế bọn họ đã không có mạng sống, toàn bộ là bị người khác khống chế. Nhưng mà bọn họ lại giống như là còn sống vậy.
Nói thế nào đây, có chút giống với kiểu người thực vật ngày này
người ta hay nhắc tới. Nhưng mà, bọn họ lại có thể hoạt động, chỉ có
điều là không thể tự điều khiển được não bộ của mình thôi.
Điều này, ở thời cổ đại mà nói thì đều có thể quy thành một loại con rối. Có điều có điều là con rối sống được thôi.
Tam Hóa nói rất nhẹ nhàng, Diệp Phàm nghe xong trong lòng có chút kinh hãi:
- Cái này thật quá tàn khốc.
- Tàn khốc, thời cổ đại chính là thời đại mà đạo lí hà khắc dùng nắm đấm. Võ công cao thấp sẽ quyết định sự tồn tại của con người. Cá
lớn nuốt cá bé chính là kiểu pháp luật thời cổ đại ngày trước. Những
người này chỉ có thể trách tài nghệ của họ không bằng người khác thôi.
Kẻ nào võ công giỏi thì có thể làm như vậy. mà kẻ yếu hơn thì phải chịu
tội thôi.
Giọng điệu của Tam Hóa lúc này không một chút tình cảm. Dường như y đang quay trở lại cái thời đại đó.
- Ôi...
Diệp Phàm thở dài, cũng không muốn phản bác .
- Từ từ tới gần.
Diệp Phàm hạ lệnh.
Mọi người chậm rãi tới gần, đúng lúc này, dường như là có phản ứng rồi. Những người đang đứng kia đều quay đầu lại.
Diệp Phàm phát hiện, những người này tướng mạo có chút giống
người. Có điều từng dáng người một đều rât đáng sợ. Bởi màu da đều mang
màu sắc của cây ma vàng.
Hơn nữa, từng người một so với người bình thường đều phẳng hơn nhiều. Da dẻ giống như hậu quả của sự mất nước của cơ thể.
Đúng lúc này mấy người liều chết xông lên.
Bốn năm người bọn họ tập trung lại xuất chưởng. Nhất thời có một làn khói độc màu đen bay ra.
4, 5 làn khói độc giống như 4, 5 cái vòi phun nước tấn công về phía đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm hừ một tiếng, thủy công trong nháy mắt được xuất ra,
trong không trung đột nhiên xuất hiện một mảng băng ngưng tụ các khói
độc đó lại không cho bay vào cơ thể.
Những mảng băng khói độc này đột nhiên biến thành những mảnh vụn nhỏ rơi xuống đất. Tức giận tới nỗi không thể kêu lên oa oa giống người bình thường, vẫn còn muốn liều mạng tấn công về phía đám người Diệp
Phàm. Mà bọn họ không cảm thấy đau đớn.
- Nổ súng, tiêu diệt trước một phần. Độc khí hãy để ta giải quyết.
Diệp Phàm nói.