A…
Người này hét lên thảm thiết, con giun cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, tất cả đều giống như vật hút máu chui vào óc của khuôn mặt
người.
Đúng lúc này, mỹ nhân ngư trên không trung đằng một cái, cặp đuôi cá tách ra, một cái kéo trong suốt hướng về phía thân con rết.
Răng rắc một tiếng vang lên, tuy nói không thể lập tức cắt đứt nhưng có thể cắt một vết dài đến nửa mét.
Mỹ nhân ngư có thực lực gần Tiên thiên, ngày hôm qua bị Diệp Phàm khiến cho bị thương, nếu không uy lực còn lớn hơn.
Khuôn mặt cố không kịp lúc này Xa Thiên và Triệu Thanh Thanh
nhảy xuống, hai người dùng đao chém về phía lưng con rết, phối hợp với
Diệp Phàm dùng tay tạo ra nhiệt năng, không lâu cuối cùng Diệp Phàm có
thể thoát thân.
Hắn vừa ra tới, đem toàn bộ khí hướng về phía khuôn mặt, luân đao điên cuồng bổ về phía con rết.
Lúc này con rết mất đi sự khống chế của khuôn mặt giống như một con rết mất đi ý thức chỉ có thể lắc lư người để chống cự.
Không lâu đã bị mọi người chém thành vài mảnh.
Mà Huyết cương vẫn nắm chặt đầu của khuôn mặt, giun vẫn bám đầu quanh khuôn mặt người này.
Con giun dần dần chui hết vào óc, đầu người này khô quắt dần đi, hình như là bị huyết cương và mấy con giun hút khô vậy.
Diệp Phàm nhảy lên cao, đao chém xuống.
Răng rắc một tiếng giòn tan vang lên
Khuôn mặt người này nhất thời bị lột bỏ mấy một tảng lớn, máu chảy đầm đìa.
Oa … ô…
Y tức giận rồi, đầu y cùng với cơ thể con rết không ngờ giống như quả bóng cao su bắn ra ngoài.
Mọi người sợ đến mức nhanh chóng chạy.
Thình thịch…
Một đệ tử Vũ Đương bị đầu chạm vào lập tức máu tươi chảy ra, cả
người nổ tung. Hơn nữa, khuôn mặt hình như rất hận pho tượng Tam Hóa.
Trực tiếp tránh, va chạm làm cho Trương Thiên Lâm bay đến mấy
chục mét có hơn. May mắn còn không nổ tung, bởi vì Diệp Phàm kéo Trương
Thiên Lâm một phen.
Đầu tiếp tục sắc bén đụng vào pho tượng, pho tượng không ngờ nhẹ nhàng tránh.
- Thằng nhóc, nhanh lên, nếu không tôi không chịu được nữa.
Giọng Tam Hóa lo lắng truyền đến.
Huyết Trích Tử của Diệp Phàm hé ra hướng trên đầu chộp tới,
tiếng xé gió truyền đến, khuôn mặt hé miệng ra, một luồn màu đen hướng
về phía Diệp Phàm.
Không kịp tránh, lúc này trong đất đột nhiên hiện lên một vật,
Huyết cương không ngờ dùng thân mình chăn luồng khí màu đen của đầu
người.
Cả người bị bắn đi mấy chục mét chui vào bùn đất.
- Thiền Mị!
Cùng Huyết cương chiến đấu lâu như vậy, Diệp Phàm thật sự có cảm tình. Hắn phẫn nộ hét lên, bay lên chừng bốn mươi thước, một kích cuối
cùng.
Phối hợp Ngư long thập bát biến với Âm Dương Thái Cực trong nháy mắt ngưng tụ thành một khúc côn cầu đập xuống đầu người.
Oanh…
Đầu người bị đập trúng, đầu lập tức bị mở bung ra, nhưng khi vỡ òa mở bung không ngờ tất cả nội khí đánh vào người pho tượng.
Rầm một tiếng nổ long trời.
Pho tượng không ngờ bị nổ tung, đầu cũng nổ tung, đồng quy vu tận.
Cuối cùng Diệp Phàm nghe được năm chữ - đối xử tử tế với Mỹ nhân ngư.
Đây là tiếng nói cuối cùng của Tam Hóa đại sư truyền đến. Diệp
Phàm biết Tam Hóa đại sư từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi thế giới
này.
Diệp Phàm nghe được tiếng khóc của Mỹ nhân ngư. Hắn không kịp
nghĩ nhiều chạy nhanh cùng Huyết cương, mà Huyết cương đã tự động thu
nhỏ lại, Diệp Phàm cẩn thận thu lại.
- Lão tổ tông…
Tất cả các đệ tử Vũ Đương đều hướng về phía pho tượng của Tam Hóa đại sư còn sót lại quỳ xuống khóc lên.
- Đại sư, ông đi mạnh khỏe.
Diệp Phàm cũng vẻ mặt thận trọng lạy.
- Dùng đạn lửa, dọn dẹp sạch hiện trường, không thể để lại chút chất độc nào làm bị thương người khác.
Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, Đường Thành mang đến mấy thành viên của Tổ đặc nhiệm A.
Không lâu, trong hang vang lên tiểng lửa nổ, lửa cháy rực, cực nóng, Diệp Phàm lại sắp xếp đi xuống.
Người của phái Vũ Đương nâng cái bệ của đại sư Tam Hóa đã bị tàn phá đi trước.
- Các cậu sao không giữ lại một chút, con rết lớn như vậy, rất khó gặp.
Ngô Quang Bảo vội vàng tới rồi, tức giận đến mức vũng tay chân.
- Lưu cái rắm, đây là đùa với mạng sống. Hủy là tốt nhất.
Xa Thiên tức giận hừ nói.
- Cậu biết cái gì, thật là.
Ngô Quang Bảo tức giận đến môi cũng run rẩy nhưng Xa Thiên cũng không có cách nào.
- Đây còn có một chút, cầm đi.
Lúc này Đường Thành nói đưa ra một gói to, Ngô Quang Bảo xông lên vừa thấy, vui mừng, giống như thấy vật quý.
- Tổ trưởng Cung, ngọc lâu đổ nát này giải quyết thế nào?
Diệp Phàm xin chỉ thị.
- Ngọc này đã nhiễm độc mấy nghìn năm, chất độc này
chắc chắn đã xâm nhập vào trong. Nhìn ngoài không có gì thật
ra tất cả đều có độc. Để lại cũng hại người, tất cả đều
ném vào hang đốt là được.
Cung Khai Hà thở dài.
- Nếu tổ không cần thì tặng cho tôi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu chẳng lẽ thiếu chút tiền đó? Cái này xử lý không tốt có thể là một phiền toái lớn.
Cung Khai Hà giọng nghiêm túc.
- Tổ trưởng Cung hiểu lầm rồi, tôi quan tâm đến chút
tiền lẻ đó sao, tốt xấu thì Diệp Phàm tôi cũng có tài sản hơn mười tỷ, cho nên, đó là không thể nào.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu mang về để làm gì?
Cung Khai Hà hỏi.
- Tôi nghĩ, ngọc lâu này mang đầy độc,nếu luyện độc công trong nó chắc chắn là rất tốt.
Tổ trưởng Cung, ông cũng biết cơ thể của tôi, tôi có thể từ từ hấp thu chất độc này để sử dụng cho mình.
Để độc công của tôi được tăng mạnh. Vừa rồi thật sự
nguy hiểm, nếu không có độc công làm mù mắt người này có lẽ
chúng tôi đã chết hết.
Hơn nữa, chất độc trong ngọc lâu tôi có thể hấp thu hoàn toàn trở về. Nếu trong ngọc không chứa độc tố thì bán kiếm
chút tiền cũng không tồi có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Vậy được rồi, cậu cứ lợi dụng đi. Nhưng, đã vỡ rồi,
phải cận thận, đừng làm cho người khác trúng độc. Còn nữa,
địa điểm lựa chọn cũng rất quan trọng, nếu không, ngọc lâu của cậu để ở Hồng Diệp Bảo cũng quá nhiều người biết. Ngoài ra, độc này sẽ đi ra hại người.
Cung Khai Hà nói.
- Tôi nghĩ, không cần triệt, cứ ở trong này chữa trị là được. Chủ nhân ban đầu đã lựa chọn nơi này, chắc chắn là địa phương có lợi cho luyện độc. Chỉ cần bảo người trông coi là
được.
Diệp Phàm nói.
- Tốt lắm, cậu nói với
Đường Thành và Trương Hùng một
tiếng là được. Nhưng Diệp Phàm tôi hi vọng cậu chỉ là một
người dùng độc không phải là một độc nhân không ai dám đến
gần.
Cung Khai Hà gật đầu.
- Tôi biết được ý của tổ trưởng Cung, yên tâm, tôi có mục đích khác với họ.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, nghe nói cậu đá chế ra sinh mệnh tiềm lực hoàn?
Diệp Phàm sợ nhất hỏi đến việc này, không thể tưởng vẫn đến.
Là họa không thể tránh. Diệp Phàm hít một tiếng trong lòng nói
- Vừa phối chế được mấy viên.
Triệu lão gia yêu thương con gái của tôi như vậy, dù sao cũng phải có chút quà có phải không?
Người ta đồ quý tổ tiên giữ lại hàng trăm năm cũng tặng cho, tôi cũng không thể không phóng khoáng có phải không?
- Việc này là đương nhiên, nhưng có một số việc cũng
phải có chút ảnh hưởng có phải không? Cấp trên bảo cậu hoàn
thành nhiệm vụ, cậu kéo dài.Hiện giờ lo liệu việc tư lại rất hăng hái. Tôi nói không biết có để lại ấn tượng xấu với cấp
trên không.
Cung Khai Hà nói.
- Tôi cũng biết việc này, sinh mệnh tiềm lực hoàn rất
nhiều người muốn. Đặc biệt là khách hôm Triệu lão gia mời đến vó vài người đều là cán bộ lão thành. Bọn họ đều biết
chuyện sinh mệnh tiềm lực hoàn. Việc này, thật sự là xử lý
không tốt. Cho nên, tôi sẽ làm ra trong vòng một tháng để nộp
lên cấp trên.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cậu hãy nhanh chóng, bên này có hỏi tôi sẽ qua loa tắc trách cho cậu một chút.
Cung Khai Hà nói.
Trở lại Hồng Diệp Bảo mới có thời gian kiểm tra thương
thế của Huyết cương, phát hiện cô nàng hình như là đang trong
trạng thái hôn mê.
Dù dùng khống cương kinh cũng không làm cho cô nàng tỉnh
lại. Nhưng, Diệp Phàm biết cô cũng không đến nỗi bị hủy diệt.
- Có lẽ có mấy nguyên nhân gây ra vậy, một chính là khi cô cùng đầu người kia đánh nhau bị hôn mê.
Bởi vì cô không phải người sống, cho nên, trạng thái hôn
mê của cô không giống với người sống. Thứ hai chính là, có thể cô tiến vào một cảnh giới rất cao, cảnh giới hôn mê.
Giống như là tàm phá kiểu thành nga, một khi thức tỉnh
có lẽ có thể trở thành một người có thực lực mạnh mẽ hơn so với tiên thiên đại viên mãn.
Theo miêu tả của cậu có thể phỏng đoán ra một chút manh mối. Ngày đó cô khống chế con rết để chui vào đầu người mới
như thế.
Nói là cô nàng cũng có thể khống chế con rết này. Hơn
nữa, hình như trình tự cấp bậc so với mặt người khống chế con rết cấp bậc còn cao hơn một ít.
Từ đó có thể thấy được, con giun thần bí chúng ta gặp ở sa mạc tuyệt đối là cao thủ tuyệt đỉnh.
Có lẽ hắn thật đúng là cùng một cấp bậc với cao thủ
Vũ Vương. Mà Huyết cương đến từ đảo Thủy tnh, đảo Thủy tinh
cách xa thành Lâu Làn hàng mấy nghìn cây số.
Xa như vậy không ngờ có thể hợp thành một khối. Đây chứng tỏ cái gì?
Lệ Vô Nhai nhìn Hồng Tà một cái.
- Trong đó chắc chắn có cùng nguyên nhân, đây là một
loại thiên ý, hay là người thiết kế vô tình gặp được cũng khó nói. Nếu như là người nào đó thiết kế thì người này thật
đáng sợ. Đáng sợ đến nỗi làm người ta sợ run, giống như cả
thế giới đều trong tay y vậy.
Hồng Tà gật đầu nói.
- Chẳng lẽ lại là Đán Phi Tử giở trò quỷ?
Diệp Phàm cảm giác lạnh cả sống lưng, nhìn hai ông già liếc mắt một cái, nói
- Đúng rồi, đại sư Tam Hóa nói con giun kia giúp tôi
Đem nội khí của Đán Phí Tử tẩn ký trong cơ thể tôi tiêu trừ. Nếu thật sự tiêu trừ, có lẽ Đán Phi Tử có thể cảm
giác được.
Người này sau này có thể sẽ tìm tôi gây phiền toái.
Hoặc là xuất hiện với một nhân vật và phương thức khác, điều
này phải đề phòng.
- Nếu Tam Hóa đại sư đoán đúng, thì con giun kia có lẽ đều có liên quan lớn đến Vũ Vương và Đán Phi Tử.
Có lẽ Huyết cương là do Vũ Vương luyện, nhưng cô là
người thân của con giun. Mà Đán Phi Tử có phải có cừu oán với Vũ Vương không.
Cho nên, khơi mào sự tình để ngư ông đắc lợi.
Lệ Vô Nhai nói.