- Có gì không thể, chỉ cần Nhất Diệp sư thái chưa gặp ý trung
nhân, nếu không, không cho bà hoàn tục bà vẫn muốn hoàn tục.
Xã hội hiện đại, hoàn tục cũng không phải chuyện lớn
gì. Quay lại tự do thôi. Hơn nữa, tu hành quá nhiều khổ sở.
Sống cuộc sống cùng ý trung nhân, cuộc sống thật đẹp.
Lúc này, một giọng nói vang lên, tất nhiên là Phí Điệp
Vũ bưng trà ra rồi. Cô nói xong những câu này còn nhìn nhìn
Diệp Phàm.
- Ha ha, Điệp Vũ nói cũng có lý, chuyện thôi, chết cũng không thay lòng đổi dạ.
Phí Thanh Sơn có vẻ hiểu ra cười cười, đột nhiên hỏi
- Điệp Vũ, cháu tìm được chưa, nếu tìm được thì nói sớm ra một chút, tôi cũng tốt thu xếp cho cháu.
- Ông nội, ông lại thế nữa rồi, là cháu nói Nhất Diệp sư thái thôi, ông lại nói về cháu.
Phí Điệp Vũ nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, tay bưng
trà cũng run run. Hơn nữa, ra vẻ trước khi đi còn cố tình liếc
Diệp Phàm một cái. Hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng, còn
có thể làm thế nào?
Thời đại này thỉnh thoảng vẫn có vợ bé.
Diệp Phàm cũng có được khá nhiều tin tức từ phía Phí
Thanh Sơn nhưng vẫn chưa đạt được mục đích. Hắn không khỏi có
chút buồn bực rời khỏi nhà họ Phí.
- Diệp Phàm, dung dưỡng hoàn của cậu tốt lắm.
Cung Khai Hà nói. Diệp Phàm vừa mới vào tổng bộ đã
nghe thấy ông ấy nói thế, bên cạnh còn có Kế Viễn và Ngô Quang Bảo ngồi đấy.
- Các anh đã thử qua rồi?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Buổi sáng đã cho một đội viên thử qua, không ngờ nín
thở trong nước chừng một ngày không cần đi lên cũng có thể
được.
Nếu có thể sản xuất lượng lớn, đối với tổ chúng ta chắc chắn là việc tốt.
Nghĩ lại, nếu rơi xuống biển chỉ cần nuốt viên này,
không cần mang theo bình dưỡng khí không phải là giảm bớt nhiều lắm sao.
Hơn nữa, trong chiến đấu, nếu gặp đối thủ mạnh mẽ đánh trong sông cũng có thể tiếp tục. Thật sự như cá gặp nước.
Kế Vĩnh Viễn cười tủm tỉm.
Ngô Quang Bảo ngồi bên cạnh nhìn Diệp Phàm như một cô gái.
- Tổ trưởng Ngô, đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi không phải một cô gái.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Cậu đương nhiên không phải là một cô gái, tổ chúng tôi
hi vọng cậu có thể cung cấp một trăm viên dung dưỡng hoàn để
chúng tôi nghiên cứu.
Tuy nói viên thuốc này phải cao thủ mới có thể chế tạo ra nhưng tôi nghĩ, chúng ta nghiên cứu cũng có thể cải tiến
một chút.
Ví dụ như, có thể sản xuất ra viên thuốc có thể giúp người ta ở trong nước mấy tiếng có phải không?
Ngô Quang Bảo vừa nói xong Diệp Phàm thiếu chút nữa té xỉu.
- Một trăm viên, anh nghĩ tôi và anh là người sản xuất có phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, đều là vì quốc gia thôi. Thuốc
này cậu giữ cũng không có tác dụng nhiều lắm có phải không?
Không bằng hiến cho nhà nước để nghiên cứu.
Cung Khai Hà nói.
- Chỉ còn ba viên, tôi giữ lại một viên, các anh đem đi nhiều nhất là hai viên.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể?
Cung Khai Hà mặt trầm xuống.
- Thật sự là như vậy, vốn ta còn muốn dùng nó để phối chế sinh mệnh tiềm lực hoàn. Cái này cũng bị nhỡ.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu là tổ viên chính thức của
Tổ đặc nhiệm A. Là một trong những ủy viên Đảng ủy tổ, là
một lãnh đạo của tổ.
Cậu phải có giác ngộ tư tưởng chính trị cao. Đây không
riêng gì chuyện mấy viên thuốc, đây là liên quan đến quốc phòng
của đất nước, liên quan đến…
Kế Vĩnh Viễn bắt đầu bài giải tư tưởng.
- Liên quan đến gì cũng không biết, tôi thật sự không có thì làm sao bây giờ?
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn.
- Thật sự là không có?
Cung Khai Hà thật ra sửng sốt, nhìn qua không giống như hắn nói dối.
- Vốn có hơn ba mươi viên, tôi đã thử hai viên, sau đó cho người khác dùng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, tại sao có thể loạn cho người ta dùng, việc này rất đáng tiếc.
Ngô Quang Bảo thiếu chút nữa hét lên.
- Các vị lãnh đạo, có một câu tôi muốn nói rõ, thuốc này vôn là tôi làm ra, là tài sản riêng của tôi.
Có thể đưa mấy viên cho các anh nghiên cứu là thái độ
không tổi rồi. Nếu thật sự các anh ép tôi, thì hai viên này
miễn đi.
Không phải Diệp Phàm tôi không yêu nước, nói thật thì các
anh không tin. Đây chính là thuốc do các cao thủ thời xưa chế tạo ra,
không phải chúng ta có thể làm ra được.
Nếu không, tôi cũng chế tạo ra một trăm nghìn viên có phải tốt
không. Hơn nữa, các anh thấy khi nào thì Diệp Phàm tôi không phóng
khoáng như vậy.
Hơn nữa, lần này tổ cũng giúp tôi, còn lãng phí của tổ mấy viên đạn đạo. Có thể có thứ tốt tôi đều đã giữ.
Ví dụ như, trùng bảo kia đã để Đường Thành ăn.
Diệp Phàm nói.
- Hiệu quả thế nào?
Cung Khai Hà hứng thú.
- Đường Thành hiện giờ đã là cao đẳng bát đẳng đỉnh giai. Hoàn toàn phù hợp để đảm nhiệm huấn luyện viên.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, chuyện này cậu xử lý rất tốt.
Cung Khai Hà gật gật đầu
- Nhưng, hỏi cậu một câu, vậy mười viên kia của cậu rốt cuộc cho ai dùng?
- Nói thì buồn cười, không ngờ dùng để ấp rắn.
Diệp Phàm cười nói.
- Ấp rắn, sao lại dùng lãng phí như vậy?
Ngô Quang Bảo hình như bị người khác đấm một quyền, kêu lên.
- Đây cũng không phải là rắn bình thường…
Diệp Phàm cũng không nói khoác, kể lại chuyện một lần.
- Nhanh, tôi với cậu về đó.
Ngô Quang Bảo không thể nhịn nổi.
- Để làm gì?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Quang Bảo.
- Lấy về tổ nghiên cứu một chút, đây chính là con rắn từ mấy
nghìn năm trước, tôi muốn nghiên cứu một chút. Con rắn này dù không phải vật của Vũ Vương, nhưng con rắn này ý nghĩa quá lớn, là rắn thời cổ
đại.
Ngô Quang Bảo nói.
- Dù là vật yêu quý của Vũ Vương thì liên quan gì đến anh, con rắn kia là của tôi.
Diệp Phàm tức giận, giọng rất nặng.
- Ư, ngại qua, nhất thời quên mất.
Ngô Quang Bảo vuốt vuốt đầu, nhưng ánh mắt nhìn Cung Khai Hà chớp.
- Diệp Phàm, việc này…
Cung Khai Hà vừa nói hai chữ, Diệp Phàm đã hừ nói
- Không thể nào, đây không thể mượn, ai cũng không thể.
- Ôi, tính rồi, không phải là một con rắn thôi sao?
Cung Khai Hà gật đầu bất đắc dĩ, sau đó nói
- Rắn này cũng thật đúng là lợi hại, không ngờ lãng phí nhiều
dung dưỡng hoàn như vậy mới nở ra. Nhưng có lẽ nhất thời cũng chưa hết
đi?
- Việc này đương nhiên, vỏ trứng còn rất nhiều dinh dưỡng, chất lỏng màu vàng.
Diệp phàm
đáp.
- Chất lỏng đâu?
Cung Khai Hà hỏi.
- Đã để Xa Thiên ăn.
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
- Bẩn như vậy Xa Thiên cũng ăn, thật là.
Kế Vĩnh Viễn thiếu chút nữa muốn nôn. Ngô Quang Bảo cũng không khác gì.
- Có gì, đều là hàng tốt, Xa Thiên ăn xong đã thành bán tiên thiên rồi.
Diệp Phàm cười đắc ý.
- Xa Thiên đã thành cao thủ bán tiên thiên rồi?
Cung Khai Hà có chút chấn kinh.
- Đương nhiên, chính là vỏ trứng rắn còn lại tạo nên.
Diệp Phàm cười nói, phải đùa với ba lão già này một chút.
- Xa Thiên đã bán tiên thiên, vậy cậu cố lên.
Cung Khai Hà giọng thành thật.
- Y còn kém xa.
Diệp Phàm thốt ra.
- Kém xa, ý của cậu là muốn…
Kế Viễn nhíu mày nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, việc này, tôi so ra lợi hại hơn bán tiên thiên. Không Trạch Bản Tú không phải là đối thủ của tôi có phải không?
Diệp Phàm cả kinh, thầm nói, chút nữa thì lộ rồi, nói lời giảng hòa.
- Hả, có phải là cậu đột phá rồi không?
Đôi mắt thần của Cung Khai Hà cũng không dễ lừa, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười thần bí.
- Thực đột phá đến tiên thiên?
Kế Vĩnh Viễn không khỏi đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Xem là như vậy.
Diệp Phàm nhún vai.
- Chẳng trách cậu đắc ý như thế.
Cung Khai Hà hừ một tiếng sau đó cười nói
- Lão Kế, mang đến mấy bình rượu, chúng ta chúc mừng tổ chúng ta có cao thủ Tiên thiên, việc đại hỉ rồi.
- Đúng vậy Lão Cung, tôi nghĩ chúng ta còn phải chờ nhiều năm
nữa, không thể tưởng tượng được Diệp Phàm đã thực hiện được giấc mơ của
chúng ta. Tổ chúng ta thực lực tiến thêm một bước nữa. Diệp Phàm, bước
tiếp theo có phải là giúp đồng chí Xa Nhất Đao, hai cha con cùng Bán
tiên thiên.
Mắt Kế Vĩnh Viễn hơi ướt.
- Lão Lý, ông thấy không, con nuôi của ông đúng là người tốt,
hắn lớn dần lên, hắn đã sắp thành cây đại thụ che trời của tổ đặc nhiệm A chúng ta rồi.
Cung Khai Hà cũng vậy, rất xúc động.
Diệp Phàm uống say sau đó quay về Hồng Diệp Bảo.
- Thủ trưởng, Diệp Phàm đột phá đến Tiên thiên, tổ chúng ta đề nghị…
Giọng Cung Khai Hà cung kính.
- Thời cơ vẫn chưa chín mồi, chờ một chút.
Giọng nói đáp lại.
- Biết rồi.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiên túc cúp điện thoại.
- Cấp trên nói sao?
Kế Vĩnh Viễn vẻ mặt nghiêm túc chờ.
- Còn phải từ từ.
Cung Khai Hà có chút mất mát.
- Ôi, tục cũ, tục cũ rồi.
Kế Vĩnh Viễn thở dài.
- Đúng vậy, chúng ta đều đang theo một truyền thống. Đã không có kết cấu chẳng phải là tự do sao.
Đương nhiên, kết cấu này đôi khi cũng thành gôm cùm. Tôi và ông đều không có cách nào tránh, thuận theo tự nhiên đi.
Nhưng, cấp trên hẳn có lo lắng của mình. Chúng ta ở góc độ không giống họ. Ở góc độ của Tổ đặc nhiệm A chúng ta hi vọng được thông qua.
Nhưng cấp trên lại lo lắng toàn bộ, chúng ta phải hiểu.
Cung Khai Hà nó, ông ấy nói những câu này thấy không đủ lo lắng.
Trong nháy mắt tết nguyên đán năm 2007 đã đến rồi.
Diệp Phàm trở lại Tập đoàn Hoành Không cùng mọi người ăn tết.
Lúc này Diệp Phàm là lãnh đạo hai địa khu, dẫn theo các nhân viên đến
thăm các gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Đương nhiên, tiền lì xì cũng
không thiếu.
Ngày 3 tháng giêng.
Lam Tồn Quân tức giận gọi điện thoại đến
- Anh Diệp, hai chúng ta đều bị Dương Chí Thăng cho chơi xỏ.
- Chơi xỏ, ông ta làm thế nào?
Diệp Phàm hỏi
- Mấy hôm trước anh không ở Tập đoàn Hoành Không, tôi cũng có việc xin phép về một chuyến, sau lại ăn tết nên nghỉ vài ngày.
Vợ tôi nói là muốn có thế giới riêng, không ngờ dành lấy điện
thoại của tôi. Không có cách nào, tôi cũng ít về nên nghe theo cô ấy.
Hôm nay vừa mở điện thoại mới thấy Bí thư gọi nhiều cuộc, vừa hỏi mới biết xảy ra việc lớn.
Lam Tồn Quân nói.
- Việc lớn.
Diệp Phàm hừ một tiếng.