- Tổng giám đốc Diệp, anh đi đến đâu cũng muốn chúng tôi đầu
tư. Cổ phần khống chế của nhà họ Chu chúng tôi ở tập đoàn
Hồng Phách Thiên Chân chẳng phải là bị các anh nắm hết rồi
sao. Đó là việc không thể nào. Hiện giờ Tập đoàn các anh sản
xuất cái gì tôi đều đã nghe nói qua. Không liên quan gì đến
ngành sản xuất của chúng tôi.
Chu Na nói.
- Nhà họ Chu các cô nhiều bạn bè, có thể giới thiệu đến đây
vài người bạn. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi đang trong quá
trình phát triển, có thể có nhiều ý tưởng thì cùng nhau phát tài.
Diệp Phàm sau đó nói.
- Tổng giám đốc Diệp, nói thật với anh, lần này tôi đến Hoành Không là có chuyện khác muốn bàn với anh.
Nếu không, anh thực cho rằng tôi ăn no không có việc gì làm chạy đến đây sao? Còn làm Chủ tịch thành phố Lam Tồn Quân sợ hãi.
Tôi biết, đây là cán bộ các anh sợ nhất dính vào tin tức với
các cô gái. Yên tâm, chúng tôi đều là những người phụ nữ đứng
đắn.
Chu Na nghiêm túc.
- Rất xin lỗi, chúng tôi cũng không coi thường các cô đúng không nào? Các cô đến đây đều là bạn bè.
Diệp Phàm nói.
Đang nói chuyện không thể ngờ Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân cũng đã trở lại.
- Xem ra, hai vị vẫn là không yên lòng.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, phong cảnh núi Thiên Thông không tồi, ở một đêm cũng không sao.
Vương Nhân Bàng cười khan nói, mấy người lại ngồi xuống Mộc Nguyệt Nhi lại gọi người làm đồ ăn.
- Quần đảo Duy Cơ Tư không xa lạ.
Chu Na nói.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm nói.
- Có thể thừa nhận là tốt rồi.
Chu Na cười nói.
- Thừa nhận, tôi thừa nhận cái gì?
Diệp Phàm thật sự bị cô nàng biến thành hòa thượng.
- Ha ha, đừng gạt chúng tôi, hiện giờ quần đảo Duy Cơ Tư thật ra đã sớm của họ Diệp rồi.
Chu Na cười nói.
- Cũng đúng, nhưng đừng nói laonj, quần đảo Duy Cơ Tư là nơi sinh sống của tộc người Tây Mễ, bọn họ có cuộc sống của mình.
Nếu nói gì khác, chỉ có thể là Diệp Phàm tôi là bạn của
họ, Mà chúng ta có lấy ra một số tiền để đầu tư hợp tác với họ thôi.
Diệp Phàm nói.
- Một số tiền, hiện giờ trên đảo đều là người của anh. Đúng
rồi, chính là đảo chủ Đường Châu Ái, đúng vậy, tên là Đường
Châu Ái. Hình như sinh con trai, anh có biết tên nó là gì không?
Chu Na nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Tên là gì?
Vương Nhân Bàng cùng Lam Tồn Quân thốt lên, hai người cũng hứng thú chưa từng có.
- Diệp Đường Thiên Thu.
Chu Na cười nói.
- Diệp Đương Thiên Thu, tên thật kêu, anh Diệp, đúng là không tồi, khí phách thiên thu.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Ha ha, người này thật sự không tồi khí phách.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Anh còn giả vờ.
Chu Na hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói
- Thằng nhóc này rất kỳ lạ, đến giờ vừa đúng một tuổi không
ngờ nghe nói có thể nhảy lên cao một mét. Hơn nữa lực vô cùng
lớn, không ngờ có thể giơ một vật nặng hai mươi cân lên. Nghe
nói ở trên đảo có một người áo đen cả ngày luyện cùng nó,
cũng có người nói là sư phụ của nó.
- Thật đúng là lực sĩ tái sinh, nhỏ như vậy không ngờ có thể
có năng lực này. Đó nhất định là trời sinh. Người như thế sau
này bồi dưỡng một chút thì sẽ là thiên tài võ lâm.
Mộc Nguyệt Nhi nghe thấy líu lưỡi, bởi vì cô không biết quan hệ giữa thằng nhóc này và Diệp Phàm.
Con của Diệp Phàm không phải là thiên tài mới là lạ. Trong nhà còn có hai cái quái thai, mấy năm mới sinh ra. Lam Tồn Quân
trong lòng hừ một tiếng.
- Nhưng, gần đầy nghe nói quần đảo Duy Cơ Tư gặp nguy hiểm. Hôm
nay mà thằng nhóc bị người ta bắt làm thánh đồ thì phiền
toái.
Chu Na có điều ám chỉ.
- Có ý gì Chu Na? Ai bắt nó làm thánh đồ?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Củng âm giáo. quần đảo Duy Cơ Tư cùng Củng Âm giáo có thù
hận mấy trăm năm mà con của giáo chủ của Củng âm giáo chết ở
quần đảo Duy Cơ.
Thời gian trước, nghe nói Ma Khả Đông luôn bế quan luyện một
loại phép thuật bí mật. Hiện giờ nghe nói xuất quan, vừa nghe
nói con mình không ngờ chết ở quần đảo Duy Cơ Tư.
Việc này, có lẽ không lâu, Duy Cơ Tư sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa,
hiện giờ dấu hiệu đã xuất hiện. Bởi vì tập đoàn Hồng Phách
Thiên Chân chúng tôi cũng làm ăn với tộc người Tây Mễ.
Bọn họ sản xuất da lông tốt lắm. Thời gian trước một tàu trở
da lông từ quân đảo Duy Cơ Tư về chỗ chúng tôi bị một người
không rõ lại lịch cướp đi.
Hơn nữa, hải tặc còn tuyên bố không đồng ý cho tập đoàn Hồng
Phách Thiên Chân chúng tôi làm ăn với quần đảo Duy Cơ Tư. Nếu
dám trái lời thì tiếp theo không riêng gì cướp hàng, cả người
cũng bị giết.
Chu Na nói.
- Những người này chính là người của Củng Âm giáo.
Diệp Phàm mặt trầm ngâm.
- Đúng vậy, tuy nói bọn họ giả dạng thành cướp biển nhưng tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân của chúng tôi cũng không phải ngồi
không, sau khi nghe ngóng liền điều tra ra.
Chính là người của Củng âm giáo. Nghe nói bọn họ muốn bao vây
quần đảo Duy Cơ Tư. Trước tiên chặt đứt sẽ giao dịch giữa họ
và người khác, hơn nữa phong tảo đường đi trên biển, cứ là tàu của quần đảo Duy Cơ Tư đều phải cướp.
Cứ như vậy, sẽ chặt đứt đường lui của quần đảo Duy Cơ Tư. Một
khi quần đảo Duy Cơ Tư rơi vào khốn cảnh, có lẽ là hành động
sẽ bắt đầu.
Củng âm giáo mấy năm nay tuy nói lui vào bóng tối phát triển,
nhưng bọn họ có súng có pháo. Hơn nữa, rất nhiều cao thủ,
người cũng phải mấy nghìn.
Duy cơ tuy nói trên đảo có mấy chục nghìn người,nhưng bọn họ
rất lạc hậu, không giống với quân đội có vũ khí hiện đại.
Một khi đánh nhau thì phải là ra trận.
Chu Na đều là nói cho Diệp Phàm nghe.
- Tôi tin tưởng quần đảo Duy Cơ Tư tự nghĩ ra cách, nếu không
mấy nghìn năm nay người ta không thể tồn tại không ngã. Dân tộc
họ sẽ có cách bảo vệ mình.
diệp phàm nói.
- Chỉ mong là vậy nhưng, tôi hi vọng anh Diệp có thể hỗ trợ.
Nếu không tập đoàn Hồng Phách Thiên chân thật không dám làm ăn
với họ.
Chu Na nói.
Mười giờ hơn ba người Diệp Phàm mới đi ra khỏi Chu Tước sơn
trang. Vương Nhân Bàng cùng Lam Tồn Quân quyết định quay về khách sạn Hoành Không nghỉ ngơi. Nếu ở sơn trang, tình ngay lý gian
không nói rõ được. Đương nhiên thật sự muốn ôn lại chuyện cũ.
- Anh Diệp, việc này thật đúng là phải nhanh nghĩ cách.
Vương Nhân Bàng nói.
- Ôi, phải nhanh cử thêm người sang bên đấy giúp, bên kia chỉ có
Lạc Phi là cao thủ, mà người Duy Cơ Tư tuy nói trại qua huấn
luyện đã biết rất nhiều nhưng thời gian quá ngắn, chưa thể
hình thành sức chiến đấu. Tuy nói chúng ta có nhiều bí mật
Chu Na không biết, nhưng, bên kia vẫn thiếu cao thủ.
Lam Tồn Quân nói.
- Phải
mua một ít vũ khí trên thị trường đen đưa qua đấy, đem
mấy triệu lấy được ở sa mạc đổi thành vũ khí hết.
Tôi muốn trang bị một quân đội chính quy trên quần đảo Duy Cơ Tư. Là bộ đội chính quy của dân tộc Tây Mễ.
Bọn họ không chỉ là người địa phương ăn lông ở lỗ bọn họ phải có năng lực bảo vệ gia đình mình.
Bọn họ phải sống trong cuộc sống hiện đại, không thể làm dân bản xứ lạc hậu nữa.
Diệp Phàm hạ nhẫn tâm.
Vừa về đến khách sạn, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho
Cung Khai Hà, nói chuyện với ông ấy về quần đảo Duy Cơ Tư.
- Lôi thạch là tài nguyên chiến lược mới nhất chúng ta có
được. Các chuyên gia của tổ sau khi nghiên cứu hiện giờ đã ứng
dụng được trong vũ khí hiện đại. Cho nên, đồng chí Diệp Phàm,
cậu nhất định phải bảo vệ tốt, tuyệt đối không thể để rơi
vào tay người ngoài.
Cung Khai Hà nói.
- Củng âm giáo thế lực quá lớn, mà vũ khí của bộ tộc Tây Mễ rất lạc hậu, chỉ dựa vào đao làm sao có thể đấu lại súng
ống và đạn pháo.
Diệp Phàm nói.
- Ý của cậu là yêu cầu tổ trợ giúp có phải không?
Cung Khai Hà hỏi.
- Ôi, đó cũng là bảo vệ tài nguyên chiến lược của chúng ta.
Việc như vậy không phải không có tiền lệ, như rất nhiều nước ở Châu Phi chúng ta đều cử binh lính sang đó.
Đó là cử binh lính ra nước ngoài. Mà cử người đến quần đảo
Duy Cơ Tư cũng là bảo vệ tài nguyên chiến lược của chúng ta.
Đương nhiên, tình hình ở đó không giống nhau, cho nên, phải bí
mật cử người đến đó. Tôi cần một số huấn luyện viên.
Để họ sang đó trợ giúp quần đảo Duy Cơ Tư thành lập quân đội
của chính mình. Ít nhất nếu có thể đủ để bảo vệ lôi thạch
có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Việc này tôi lo lắng một chút, nếu chỉ là bí mật cử một
tiểu đội qua đấy thì dễ. Trong đội ngũ của Báo Săn có rất
nhiều đội viên tam đẳng đỉnh giai có thể đảm nhiệm chức vụ
huấn luyện viên.
Bọn họ tuy nói công lực không cao, nhưng trong tác chiến và huấn luyện rất có kinh nghiệm. Để bọn họ đển huấn luyện ở quần
đảo Duy Cơ Tư hoàn toàn làm được.
Đương nhiên, tổ cũng sẽ cử ra hai đồng chí có kinh nghiệm phong
phú, công lực tương đối qua làm tổng huấn luyện viên.
Cung Khai Hà nói.
- Võ công tôi sẽ phụ trách, tôi chỉ cần huấn luyện viên. Nếu
tổ có thể cung cấp một số vũ khí thì càng tốt hơn.
Dù sao, chúng ta mua ở chợ đen cũng được, nhưng đồ quý thì khó.
Diệp Phàm nói
- Hơn nữa, tổ cấp vũ khí có thể quy ra tiền, sau đó dùng lôi thạch để triệt tiêu là được.
- Củng âm giáo có tàu chiến nhỏ, như vậy đi, cho cậu mấy bộ có thể đánh chìm họ.
Tàu chiến lớn hẳn là bọn họ không có. Việc bảo vệ ở trên đảo thì có thể cung cấp cho cậu một ít súng máy.
Có thể lấy súng từ các đơn vị bộ đội bỏ ra. Đương nhiên, cũng cho họ một ít súng ống mới.
Đương nhiên, số lượng không thể nhiều, còn phải để họ nghĩ cách.
Cung Khai Hà nói
- Như vậy đi, cậu trực tiếp liên hệ với Trần Quân, tổ này sẽ do đồng chí Trần Quân lựa chọn.
Người khống chế ở con số 50, hơn nữa còn phải chú ý ảnh
hưởng. Những vũ khí này không thể để lộ ra là của Trung Quốc
chúng ta. Đề phòng xảy ra một số mâu thuẫn không cần thiết.
Diệp Phàm cúp điện thoại sau đó gọi điện cho Trần Quân. Người
này vừa nghe nhất thời hứng trí nói là muốn dẫn quân đi. Diệp Phàm nghĩ cũng có lý, để Trần Quân tự mình dẫn người đi
cũng tốt.
Diệp Phàm cho Xa Thiên lập tức sắp xếp dẫn người đến quần đảo Duy Cơ.
- Anh Diệp, tôi cho rằng chúng ta có thể chủ động phóng ra
trước. Chỉ cần Củng âm giáo không có cao thủ, chúng ta có thể
lấy ổ của bọn họ. Đến lúc đó, bị đánh một lần, bọn họ sẽ
yên lặng một thời gian nắn. Cứ như vậy sẽ cho chúng ta thời
gian huấn luyện ở quần đảo Duy Cơ Tư.
Xa Thiên nói.
- Việc này không vội, tình hình Củng Âm giáo cậu đến quần đảo Duy Cơ thăm dò trước. Nếu người ta có cao thủ Tiên Thiên, chúng
ta ra tay chẳng phải đưa đồ ăn cho người khác sao.
Thăm dò tình hình sau đó chờ chúng tôi đến để bàn bạc nên làm thế nào. Lần này nếu chủ động ra tay, vậy phải hung hăng đánh cho bọn chúng một hồi, phải đánh đau bọn họ mới được.
Hơn nữa, tôi còn nghĩ, trước khi ra tay phải cho Lạc Phi đột
phát đến bán tiên thiên như vậy mới có cao thủ trấn ở Duy Cơ Tư tôi cũng yên tâm nhiều.
Diệp Phàm nói.