Kế Vĩnh Viễn nhất thời tức giận nói không nên lời. Nếu nói tiếp có lẽ bị vây lại.
Kế Vĩnh Viễn biết tính tình của mấy người kia, đến lúc bọn
họ không coi tướng quân như ông ta là tướng quân. Hơn nữa ở đây
có mấy người Phí Nhất Độ, Vương Nhân Bàng, Đường Thành.
- Tốt lắm, ít nói hai câu đi.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, ý của tổ không phải là trông nom mà là
muốn cậu hoàn toàn khôi phục xong sẽ nghĩ cách khác giải
quyết.
Hơn nữa, Diệp Phàm phải biết tầm quan trọng thân phận của mình. Nếu bị thương thì tổ tổn hại không dậy nổi.
Lần này, tổ đã bảo Thôi tướng quân lên núi cũng đã cảnh báo
họ. Bọn họ tuy nói mạnh miệng, tin tưởng mất đi quyền uy bọn
họ cũng cũng thu lại một ít.
Hơn nữa, lực lượng uy hiếp của tổ vẫn còn đó. Phái Côn Lôn
hẳn sẽ không phải là một đám người thiếu kiến thức pháp
luật.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Nói những thứ này còn có gì để dùng, ăn miếng trả miếng.
Võ Vệ Sơn không ở đó rất tốt vừa lúc, tập hợp mấy anh em
chúng ta đến đó mới đúng. Phái Côn Lôn thì sao, chẳng lẽ có
thể làm xằng làm bậy?
Phí Nhất Độ lạnh lùng hừ nói.
- Nhất Độ, không thể nói như vậy, lần này bọn họ thật sự cũng thảm có phải không?
Kế Viễn nói.
- Thả cái rắm, đó là bọn họ tự rước lấy. Anh Diệp, anh nói
xem, muốn trừng phạt bọn họ không, tính nhà họ Phí chúng ta
một người.
Sư bá Thanh Sơn nghe nói chuyện này sau cũng khá tức giận, bảo
tôi nói với cậu, chỉ cần cậu cần thì nhà họ Phí sẽ dùng
hết sức để triệu tập bạn bè trừng phạt phái Côn Lôn.
Phí Nhất Độ nói rất khẳng khái.
Nhất thời khiêu lên lửa giận trong lòng bạn bè của Diệp Phàm. Trương Ẩn Hào lạnh lùng hừ nói
- Nhà họ Trương tôi không có cao thủ, tính Trương Ẩn Hào tôi một người.
- Cha tôi cũng đã nói qua, anh Diệp đi đến phái Côn Lôn tính thêm hai cha con tôi. Cha con cùng ra trận.
Xa Thiên lên tiếng.
- Đánh cho vui vẻ, Ngưu Bá tôi không thể bớt. Ha ha ha, đánh a, quyết định đi anh Diệp.
Ngưu Bá nói, nhất thời mọi người ồn ào ầm ĩ.
Kế Vĩnh Viễn vừa thấy, hình như không khống chế được nguy hiểm, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Cung Khai
Hà.
không lâu, Trương Hùng gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi hiểu tâm trạng của cậu, cũng hiểu tâm trạng của những người bạn của cậu.
Anh vẫn cần bình tĩnh một chút, việc này liên quan đến nhiều
phương diện. Đã không phải chuyện riêng của anh và phái Côn Lôn.
Hai bên đều phải ngồi xuống bình tĩnh nghĩ lại, tốt nhất là
bàn bạc công việc. Đừng nói là đánh, thực đánh nhau thì cũng
là lưỡng bại câu thương.
Hơn nữa, bọn họ bên kia cũng không phải là bình thường. Nghe
nói gần đây Côn Lôn đã thông báo rộng rãi, gọi toàn bộ cao thủ trở về.
Hơn nữa, nghe nói còn có mấy người vẫn chưa từng xuất hiện.
Thực lực của họ thế nào chúng ta cũng không hiểu được.
Nếu thật muốn đánh, nếu anh em của anh bị thương, thì anh là
người nhẫn tâm. Có một số việc đang nóng giận thì thiếu bình
tĩnh.
Cuộc sống không phải là đấu khí, giải quyết như thế mới là cần nhất. Anh nghĩ lại xem, tổ cần nhân tài.
Nếu anh bị thương, bạn bè của anh bị thương, đây đều là tổn
thất của tổ chúng ta. Mà Côn Lôn là người Trung Quốc, không
phải là địch.
Tổ cũng cần phải duy trì phái Côn Lôn. Anh cần phải đứng ở
góc độ của tổ, mà không phải là hành động theo cảm tính.
Cung Khai Hà nói.
- Hừ, nếu ngày đó tôi bị Võ Vệ Sơn ám toán chết, có lẽ các ông ngay cả lọ nước tiểu cũng không giữ được.
Chuyện này quá rõ ràng, rõ ràng là phái Côn Lôn không đúng,
tổ làm gì? Chẳng những không ra sức vì đội viên của tổ, không
ngờ còn làm như vậy, đòi các anh em sao chịu phục được?
Chẳng lẽ bị người ta thiếu chút nữa giết chết còn phải thương lượng. Chuyện này không được.
Tôi sẽ khôi phục nhanh chóng, tối đa là hai tháng, rồi lên núi
Côn Lôn. Đến lúc, tôi sẽ yêu cầu phái Vũ Đương ra mặt
Tôi cũng không tin là Côn Lôn làm bằng sắt.
Diệp Phàm tức giận, giọng rất lớn, khẩu khí cứng cáp.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu phải bình tĩnh.
Cung Khai Hà mới nói đến đây. Mấy người anh em của Diệp Phàm đều kêu lên
- Đánh Côn Lôn.
- Bọn họ làm loạn cái gì thêm đó, cậu bảo họ đừng rống lên,
các cậu hiện giờ đang ở trong bệnh viên, đừng dọa bác sĩ sợ.
Hơn nữa, một đám đều là cán bộ nhà nước, còn giống gì không?
Cung Khai Hà nghe thấy giọng nghiêm túc nói.
Diệp Phàm khoát tay áo, tiếng gào mới ngừng lại được.
- Anh Diệp, thứ trưởng Thiết đã có chỉ thị, yêu cầu Cục công
an Hoành Không lập tức giải quyết chuyện phái Côn Lôn.
Đem tài liệu liên quan báo cáo lên trên, mà bộ cũng đã cử
người xuống. Một khi thật sự có chứng cứ sẽ trình lên Viện
kiểm sát.
Thứ trưởng Thiết nói, lần này phải nghiêm trị. Nên làm thế nào phải làm như thế có đúng không?
Lúc này Vương Triều tiến vào nói. Kế Vĩnh Viễn vừa nghe mặt thiếu chút nữa tái, nhanh chóng nói
- Đừng vội như vậy, việc này tổ cũng đang giải quyết, chờ tổ giải quyết xong có tài liệu cũng chưa muộn.
- Anh đương nhiên không vội, việc này không cần phải bàn bạc.
Bao Nghị nhìn Kế Viễn lạnh lùng hừ nói.
Kế Vĩnh Viễn vừa thấy, biết mấy anh em này đã “phát sốt” hết, khuyên chắc chắn không khuyên được. Lão Kế lại nhanh chóng vào
nhà vệ sinh gọi điện thoại.
- Việc này rất khó giải quyết, mấy anh em của hắn đang nhiệt
huyết phun trào. Nếu không ngăn cản thì sẽ xảy ra đại sự…
Hơn nữa, tổ có khá nhiều đồng chí đều là anh em của Diệp
Phàm. Đến lúc đó những đồng chí này chắc chắn sẽ đi theo lên
núi Côn Lôn.
Đến lúc đó, chẳng phải biến thành tổ thay mặt cho nhà nước
trừng trị phái Côn Lôn sao. Việc này ảnh hưởng quá lớn.
Đến lúc đó, các phái lớn biết thì thành cái gì.
Hiện giờ Thiết Chiêm Hùng cũng đã đến góp vui, nếu giải quyết theo pháp luật, thì Hồng Đường Tử nhất định phải ngồi tù.
Một khi pháp luật phán quyết, việc này có thể làm ầm ĩ rồi. Tổ phải nhanh chóng nghĩ cách ngăn cản việc này. Nếu không
xảy ra việc lớn.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Thằng nhóc này làm sao nghe chúng ta nói, dù tôi bảo đồng chí Thành Trạch ra mặt cũng có tác dụng sao?
Có lẽ ngay cả Vương Nhân Bàng cũng không phục. Mà bạn bè của
Diệp Phàm nhiều lắm, núi Võ Đang có lẽ thật đúng là sẽ ra tay tương trợ. Bởi vì Diệp Phàm là em trai của sư phụ đại sư
Trương Vô Trần.
Còn nhà họ Tuyết nữa, Tuyết gia thôn cũng tham gia, hơn nữa nhà họ Phí Phí Thanh Sơn kêu gọi bạn bè, phái Côn Lôn thật đúng
là bị vây trong hoàn cảnh khá bị động.
Hiện giờ các phái cũng phức tạp, phái Côn Lôn nếu thực sự bị thương nặng, tin tưởng
đối thủ của họ hoặc kẻ thù sẽ rất
vui.
Chỉ sợ đến lúc đó khiến cho phái Côn Lôn thành “lịch sử”.
Việc này đối với tổ chúng ta là một bất lợi lớn. Tổ hi vọng các đại môn phái đều có thể phát triển.
Bởi vì, mặc kệ bọn họ rất mạnh, nhưng bọ họ vẫn là người
Trung Quốc. Khi quốc gia cần, tin tưởng họ sẽ không bàng quan.
Tùy tiện diệt một môn phái, đối với tổ chúng ta là việc không thể thực hiện. Đây là việc làm không sáng suốt.
Cung Khai Hà cũng khá buồn rầu.
Đúng vậy, nếu tổ cứ cứng nhắc muốn cản, lửa giận của Diệp
Phàm không thể bình ổn. Đến lúc đó, kéo các anh em của hắn
đều gây sức ép, tổ chúng ta đều để họ gây sức ép thì không
thể. Việc này thoạt nhìn là một việc nhỏ, trên thực tế tính
chất thay đổi, đã thành một việc lớn rồi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Ôi, nếu Lý tướng quân ở đây thì tốt rồi, ông ấy nói Diệp Phàm chắc chắn nghe.
Cung Khai Hà thở dài.
- Tôi thấy phải nhanh tìm kẻ thứ ba ra mặt giải quyết, tốt nhất là người mà Diệp Phàm chịu nghe.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Chỉ có thể là như thế, ôi…
Cung Khai Hà thở dài.
- Tốt nhất là tìm nhiều người ra mặt là tốt nhất. Ví dụ như đồng chí Chiêm Hùng thì nhờ lãnh đạo bộ ra mặt.
Bên đó anh ta cử đến phái Côn Lôn cũng là đòn sát thủ. Một khi vụ án được trình lên thì không thể áp chế.
Đến lúc đó, vừa phán xuống phái Côn Lôn chắc chắn không phục, việc này gây sức ép sẽ càng lớn.
Kế Vĩnh Viễn nói.
Hai tiếng sau, Thiết Chiêm Hùng bước vào văn phòng của Thứ trưởng thường trực Bộ công an Quách Bình Minh.
- Ngồi một chút đã lão Thiết.
Quách Bình Minh vẻ mặt thân thiết cười. Quách Bình Minh cũng
từng công tác ở tổ đặc nhiệm A, gốc gác của Thiết Chiêm Hùng
anh ta cũng rõ ràng, tất nhiên hai người cũng cảm giác đặc
biệt thân thiết.
- Lão Quách, nhìn vẻ mặt anh vui mừng, có phải là có chuyện vui không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói, ngồi xuống.
- Ôi, lão Thiết, lời này tôi không thể mở miệng được, làm sao có chuyện vui, chuyện phiền toái thôi.
Thứ trưởng Quách thở dài.
- Chuyện phiền toái không cần phải nói, tôi nghe cũng phiền.
Thiết Chiêm Hùng đã cảm giác được cái gì đó, cho nên, nhanh nhạy không tiếp chiêu.
- Việc này, lão Thiết, nghĩ rồi vẫn nên tâm sự với anh. Chính là chuyện xảy ra giữa Diệp Phàm và phái Côn Lôn…
Quách Bình Minh nói.
- Tôi vẫn làm việc theo pháp luật. Thứ trưởng Quách có phát
hiện ra chút vi phạm quy định nào sao? Nếu có, xin lãnh đạo
hãy phê bình một chút.
Thiết Chiêm Hùng vừa nghe hơi tức giận ngay cả lão Quách cũng không nói.
- Lão Thiết, không cần làm như vậy, bộ cũng không nói anh vi phạm quy định cái gì.
Chủ yếu là việc này liên quan quá lớn, ý của bên kia là không cần giải quyết như vậy. Bởi vì, bọn họ cũng có đặc biệt.
Quách Bình Minh cũng khó khăn thật sự.
Việc này Cung Khai Hà gọi điện thoại đến, không ra mặt thật đúng là
không được. Ngay cả ra mặt thì cũng không được để ý cho nên, rất xấu hổ.
- Nếu ta có vi phạm quy định, vậy còn nói cái gì.
Thiết Chiêm Hùng không vội, từ từ nói với Quách Bình Minh là được.
- Có một sổ việc cần biến báo, anh cũng đi ra từ bên đó, cũng biết có
một số việc cần giải quyết đặc biệt, không thể giải quyết theo cách
thông thường có phải không?
Hơn nữa, ý của bọn họ cũng là hi vọng không cần làm lớn, như vậy đều không tốt cho hai bên.
Mâu thuẫn quá mức, hậu quả ra sao cũng có thể đoán được. Người xưa nói, oan oan tương báo đến bao giờ?
Đây thiết chút nữa mỗi bên kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Quách Bình Minh nói.
- Người ta đều ra tay muốn giết người, chẳng lẽ còn thật sự rửa cổ chờ đao?
Cứ tiếp tục như vậy, thì anh em của Thiết Chiêm Hùng tôi bị người ta làm bị thương như thế, còn muốn Thiết Chiêm Hùng tôi nén giận, còn phải lau mông cho bọn họ, đây là vì cái gì? Điểm này tôi không làm được. Việc
này mặc kệ bọn họ muốn giải quyết đặc biệt thế nào, tôi không đồng ý đầu tiên.
Nếu bộ cứ cứng rắn đàn áp chuyện này, chúng ta sẽ tố cáo là được.
Thiết Chiêm Hùng muốn nói, việc này tuyệt đối không thỏa hiệp.