- Tôi đây chẳng phải là bị đánh, ba triệu là điều kiện trước khi họ ra tay với tôi. Đó là bọn họ bồi thường.
Mà ra tay với tôi, chẳng lẽ không có gì? Việc này tiu nói tổ
không trực tiếp ra mặt, nhưng cũng đồi lại cho tôi một chút công bằng chứ?
Nếu không, tổ làm như thế, chỉ biết nhận đội viên, Diệp Phàm tôi hiểu rõ.
Hơn nữa, đây là giao dịch không công bằng.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Ôi, việc này thật đúng là khó nói. Cậu nói một chút, như
thế nào cậu mới hết giận. Hơn nữa, việc này tổ không phải
không muốn lấy công bằng cho cậu.
Vấn đề quan trọng là không có cách nào để bắt tay vào làm.
Chẳng lẽ thật sự bảo chúng tôi cử bộ đội diệt phái Côn Lôn.
Đó là không thể làm.
Tổ xử phạt phái Côn Lôn, người ta lấy chúng ta để bình luận?
Đây là sự thật, lực lượng chúng ta quá yếu, người ta không thể là để trong mắt.
Nếu thật sự muốn gây sức ép, chúng ta không vội được. Đây là
hiện trạng của tổ chúng ta, cậu là người rõ ràng nhất.
Ôi, nói một ngàn, nói một vạn, liền là bởi vì tổ không có
cao thủ. Nếu tổ có cao thủ tiên thiên đại viên mãn, không phải
là có thể đến gõ phái Côn Lôn một chút sao?
không phải tổ không làm, thật sự là không có cách nào.
Kế Vĩnh Viễn tìm ra manh mối.
- Bọn họ thiếu chút nữa giết chết tôi, ít nhất phải tỏ thái
độ, chịu nhận lỗi với Diệp Phàm tôi đây là bước đầu tiên.
Mà gây ra thương tích lớn như vậy cho tôi, còn phải bồi thường
tổn thất kinh tế nhất định. Mà bên này, đối với đệ tử bình
thường của phái Côn Lôn,còn phải xử lý theo pháp luật.
Nếu không, uy tín pháp luật ở đâu? Lần sau họ sẽ đối với họ
thế nào? Uy tín của tổ đặc nhiệm A ở đâu? Uy tín của nhà
nước ở đâu?
Diệp Phàm hừ nói.
- Xử lý nhất định là phải xử lý, chẳng qua liên quan đến tình hình đặc
biệt của tổ nên giảm bớt một chút. Ví dụ như Chu Phi vào đội, có thể
dùng thành tích để đổi xử phạt. Hơn nữa chuyện cùng lần trước cũng là có chút thay đổi có phải không?
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Không chịu nhận lỗi? Nếu chưởng môn phái Côn Lôn không tự mình đến
đây. Diệp Phàm tôi không đồng ý, việc này cứ quyết định như vậy. Tôi
ngay cả một lời xin lỗi cũng không nhận được thị thiên lý ở đâu?
Diệp Phàm mặt tức giận,
- Đương nhiên, nếu tổ sợ thì cũng không cần ra mặt giải quyết. Ông không tin nếu có thể làm cho Đại sư huynh của họ sống đời sống thực vật còn
không thể trừng trị được các huynh đệ họ.
- Cậu đây là muốn làm gì? Đồng chí Diệp Phàm, xuất phát từ đại cục, cậu cũng phải lo lắng một chút cho tổ có phải không?
Việc này thật đúng là làm đồng chí Kế Vĩnh Viễn lo lắng.
- Đại cục, đại cục, các anh lúc nào cũng nói đến việc đó. Nếu mất đi Diệp Phàm tôi, xem các anh làm thế nào nói về đại cục.
Diệp Phàm tức giận, giọng to lên không ít.
- Cậu tức giận, đừng tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe.
Kế Vĩnh Viễn nhanh chóng nói.
- Tức thì tức, tức càng thêm khỏe. Tổ không thể cho thì tôi sẽ tức.
Diệp Phàm hừ nói.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên
- Phàm con, con có khỏe không?
Diệp Phàm sửng sốt, nhất thời hai mắt có chút ươn ướt kêu lên
- Đúng rồi, mẹ nuôi đến đây, mau mời vào.
- Con có thể đứng dậy thì tốt rồi, mẹ yên tâm rồi. Nghe nói con bị thương mẹ lo lắng.
Diệp Kim Liên cùng Diệp Hào đi vào phòng bệnh.
Bên ngoài Thôi Kim Đồng nhìn Diệp Phàm một cái, có chút xấu hổ cười
cười. Diệp Phàm quay về trừng mắt, biết lão Cung dùng bài tình cảm.
Nhưng Diệp Phàm đã lâu không gặp mẹ nuôi, tâm trạng tốt lên không ít.
- Ngồi xuống, con ngồi xuống, còn không khỏe phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút. Lộn xộn sẽ không tốt cho vết thương.
Diệp Kim Liên quở trách, nhanh chóng muốn ấn Diệp Phàm lên giường.
- Mẹ, con khỏe rồi, mẹ xem, con có thể đi rồi, không cần lo lắng.
Diệp Phàm cười nói, kéo mẹ ngồi xuống giường.
- Anh Diệp…
Lúc này một giọng nói vang lên, Diệp Phàm vừa thấy cười nói
- Nhị Nha, cậu hiện giờ cao như vậy, cao hơn anh rồi, không tồi không tồi, cũng là người lớn rồi.
- Nhị Nha Tử lợi hại, người ta đã tốt nghiệp đại học, hiện giờ là người
nối tiếng rồi, cũng là người nổi tiếng ở đập nước trước đây.
Diệp Hào cười cười nói, mà Kế Viễn cùng Thôi Kim Đồng nháy mắt hai người lặng lẽ lui ra.
- Không tồi, đồng chí Cung Khai Hà có chiêu này rất lợi hại.
Kế Vĩnh Viễn giơ ngón tay cái lên.
- Đó là đương nhiên, không nghĩ đây là chủ ý của ai sao?
Vẻ mặt Thôi Kim Đồng cũng sầm lại
- Anh nghĩ ra?
Kế Viễn ngạc nhiên.
- Đó là đương nhiên, diệu kế này chỉ có tôi có thể nghi ra. Thấy không,
đây là tình thân, tình thân có thể làm mềm hóa hết thảy. Đương nhiên, Tổ cũng phải sắp xếp tốt một chút.
Thôi Kim Đồng cười nói
- Lão Kế, sắp xếp như vậy có phải là tốt hơn so với bảo lãnh đạo ra mặt không.
- Đó là đương nhiên áp chế mạnh thì mặc dù Diệp Phàm đồng ý ngoài mặt
nhưng trong lòng không phục. Bảo mẹ nuôi hắn đến đây lúc này mới tâm
phục khẩu phục. nhưng chủ ý này của anh vừa ra, để Diệp Phàm biết, sau
này hắn sẽ nghĩ đến.
Kế Vĩnh Viễn không ngờ tỏ vẻ vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Việc này đồng chí Khai Hà chịu là được, ông ta là tổ trưởng thôi, phải nhận trách nhiệm chứ. Cho nên có liên quan gì đến tôi.
Thôi Kim Đồng cười gượng một tiếng.
- Anh đó, việc gì cũng đổ lên đầu ông ta, một cấp dưới như anh cũng không hay ho.
Kế Viễn đấm Thôi Kim Đồng một cái, cười.
- Không có chủ ý của tôi thì giờ ông ấy còn đang rất lo. Quan trọng là
chủ ý của tôi đáng giá. Việc này đồng chí Cung Khai Hà còn mời ta ăn cơm uống rượu mới đúng.
Thôi Kim Đồng nhìn Kế Vĩnh Viễn cười.
- Anh thật là, đồng chí Cung Khai Hà cũng thật là.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Nhị Nha Tử, hiện giờ đi làm ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Nó vừa mới ra trường đã lên làm thư ký cho Bí thư Đoàn, hiện giờ có Bí thư Đoạn, sau này sẽ nhanh thăng chức.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, đồng chí Đoàn Hải không tồi, hiện giờ đã làm Bí thư Khu ủy, là ủy viên thường vụ Thành ủy.
Diệp Phàm cười nói, vuốt tóc Nhị Nha cười nói
- Cứ đi theo Bí thư Đoạn làm việc, có chuyện gì cứ tới tìm anh. Mấy năm
nay anh bận quá, ngoài gửi tiền cho em thì ít quan tâm chuyện khác.
- Anh Diệp, anh mãi mãi là anh trai của em.
Nhị Nha Tử đỏ mắt
- Không có anh Diệp không có em hôm nay. Có lẽ đã sớm bị người ta đánh cho tàn phế.
- Không có gì, chúng ta là người hữu duyên có phải không?
Diệp Phàm cười.
Lúc này Kế Vĩnh Viễn cùng Thôi Kim Đồng lặng lẽ đi vào, ngồi bên cạnh nghe bốn người nói chuyện.
- Anh Diệp, anh Diệp Hào thật lợi hại, thăng quan.
- Hả, thăng quan gì rồi?
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Diệp Hào một cái.
- Đội trưởng rồi? Còn là thượng tá nữa đúng không? Vừa mới thăng, nghe
sư trưởng của họ nói thì chuyện này là anh Diệp giúp quan tâm đến cao
thủ của họ. Sư trưởng còn nói muốn giao đội tinh anh của sư đoàn để Diệp Hào đưa đi. Đội tinh anh này chính là vương bài trong quân đội, không
cần đến mấy năm nữa Diệp Hào sẽ là tướng quân rồi…
Nhị Nha Tử cười nói.
- Em cũng cố lên, đến lúc đó thành Phó chủ tịch thành phố là đương nhiên.
Diệp Hào nhếch môi cười nói
- Hai anh em mình một người ở trong quân đội một người
- Ha ha, Kế tướng quân, Thôi tướng quân, hai người lo lắng rồi
Diệp Phàm đột nhiên quay sang nhìn hai người cười nói.
Vừa nghe được liền hiểu, có lẽ đây là chuyện Cung Khai Hà muốn làm. Bên
này muốn hả cơn giận của mình, đánh bài tình thân không nói, không ngờ
cho Diệp Hào thăng quan, viên đường này thật đúng là không nhỏ.
- Việc này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không rõ lắm.
Kiến Vĩnh Viễn nhanh chóng lắc đầu, việc này hai vị đồng chí này cũng không muốn tiếp chiêu. Bởi vì rất “phỏng tay”
- Đúng đúng, đó là Diệp đội trưởng là tự mình làm được. Lãnh đạo thấy được, nói thăng chức cũng là bình thường thôi.
So với đồng chí Diệp Phàm, cậu ta còn kém xa. Phải càng cố gắng mới đúng.Việc này anh đúng là phải giúp đỡ.
Sau này còn phải quan tâm nhiều hơn, làm cho Diệp đội trưởng thăng chức nhanh hơn một ít có phải không?
Thôi Kim Đồng cười gượng một tiếng.
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn, “chuyện tốt” như vậy hai lão không muốn rơi xuống đầu mình, muốn đẩy cũng không xong.
Đây là gì, không ngờ cũng không phải là dùng bài tình cảm, trên thế giới này chẳng lẽ còn có người cao thượng như vậy.
- Hai vị đồng chí thật sự là tài giỏi. Diệp Phàm tôi bội phục.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Cũng như nhau thôi.
Thôi Kim Đồng tiếp tục cười gượng một tiếng.
- Phàm con, con xem, con bí mật giúp Diệp Phàm không ngờ không nói một tiếng. Bảo mẹ nói con thế nào.
Việc này không dễ giúp, chắc chắn còn phải tìm rất nhiều quan hệ? Nghe nói hiện giờ làm việc đều dựa vào quan hệ.
Lúc này mẹ nuôi sẽ không so đo với con. Mẹ nuôi đã bảo Diệp Hào làm mấy món ăn quê để con bồi dưỡng.
Diệp Kim Liên vẻ mặt vui mừng.
- Mẹ nuôi, ôi…
Diệp Phàm mắt ươn ướt, gật đầu nói
- Con uống, con uống là được. Mẹ nuôi đừng lo lắng, cơ thể con tốt. Còn
Diệp Hào đó là việc phải làm. Chúng con là anh em, mẹ nuôi khách khí làm con ngại. Đúng rồi, Diệp Hào có phải đến sư dã chiến không?
- Đúng vậy, đến sư đoàn dã chiến số 1 ở thành phố Mặc Hương. Sư đoàn dã
chiến số 1 cũng là một vương bài. Diệp Hào trước kia luôn ở căn cứ, cũng muốn đi xuống rèn luyện một chút. Nghe nói xuống dưới sẽ nhanh chóng
thăng chức.
Diệp Kim Liên cười nói, vẻ mặt hạnh phúc.
- Vậy là tốt rồi, vừa lúc.
Diệp Phàm gật đầu nói. Bữa trưa Diệp Phàm ăn cơm với mẹ nuôi. Kế Viễn và Thôi Kim Đồng cũng vẻ mặt vui vẻ tiếp khách.
Nếu để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ rớt kính mắt, hai trung tướng
không ngờ cùng một cô gái nông thôn như là cung phụng nữ hoàng vậy.
Sáng ngày thứ hai ba người rời đi.
- Hai vị lãnh đạo, hiện giờ vừa lòng rồi chứ?
Diệp Phàm hung hăng trừng mắt nhìn hai người.
- Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, đồng chí Diệp Phàm không vừa lòng?
Thôi Kim Đồng cười gượng một tiếng.
.
- Ôi, việc này thật đúng là khó nói. Cậu nói một chút, như
thế nào cậu mới hết giận. Hơn nữa, việc này tổ không phải
không muốn lấy công bằng cho cậu.
Vấn đề quan trọng là không có cách nào để bắt tay vào làm.
Chẳng lẽ thật sự bảo chúng tôi cử bộ đội diệt phái Côn Lôn.
Đó là không thể làm.
Tổ xử phạt phái Côn Lôn, người ta lấy chúng ta để bình luận?
Đây là sự thật, lực lượng chúng ta quá yếu, người ta không thể là để trong mắt.
Nếu thật sự muốn gây sức ép, chúng ta không vội được. Đây là
hiện trạng của tổ chúng ta, cậu là người rõ ràng nhất.
Ôi, nói một ngàn, nói một vạn, liền là bởi vì tổ không có
cao thủ. Nếu tổ có cao thủ tiên thiên đại viên mãn, không phải
là có thể đến gõ phái Côn Lôn một chút sao?
không phải tổ không làm, thật sự là không có cách nào.
Kế Vĩnh Viễn tìm ra manh mối.
- Bọn họ thiếu chút nữa giết chết tôi, ít nhất phải tỏ thái
độ, chịu nhận lỗi với Diệp Phàm tôi đây là bước đầu tiên.
Mà gây ra thương tích lớn như vậy cho tôi, còn phải bồi thường
tổn thất kinh tế nhất định. Mà bên này, đối với đệ tử bình
thường của phái Côn Lôn,còn phải xử lý theo pháp luật.
Nếu không, uy tín pháp luật ở đâu? Lần sau họ sẽ đối với họ
thế nào? Uy tín của tổ đặc nhiệm A ở đâu? Uy tín của nhà
nước ở đâu?
Diệp Phàm hừ nói.
- Xử lý nhất định là phải xử lý, chẳng qua liên quan đến tình hình đặc
biệt của tổ nên giảm bớt một chút. Ví dụ như Chu Phi vào đội, có thể
dùng thành tích để đổi xử phạt. Hơn nữa chuyện cùng lần trước cũng là có chút thay đổi có phải không?
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Không chịu nhận lỗi? Nếu chưởng môn phái Côn Lôn không tự mình đến
đây. Diệp Phàm tôi không đồng ý, việc này cứ quyết định như vậy. Tôi
ngay cả
một lời xin lỗi cũng không nhận được thị thiên lý ở đâu?
Diệp Phàm mặt tức giận,
- Đương nhiên, nếu tổ sợ thì cũng không cần ra mặt giải quyết. Ông không tin nếu có thể làm cho Đại sư huynh của họ sống đời sống thực vật còn
không thể trừng trị được các huynh đệ họ.
- Cậu đây là muốn làm gì? Đồng chí Diệp Phàm, xuất phát từ đại cục, cậu cũng phải lo lắng một chút cho tổ có phải không?
Việc này thật đúng là làm đồng chí Kế Vĩnh Viễn lo lắng.
- Đại cục, đại cục, các anh lúc nào cũng nói đến việc đó. Nếu mất đi Diệp Phàm tôi, xem các anh làm thế nào nói về đại cục.
Diệp Phàm tức giận, giọng to lên không ít.
- Cậu tức giận, đừng tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe.
Kế Vĩnh Viễn nhanh chóng nói.
- Tức thì tức, tức càng thêm khỏe. Tổ không thể cho thì tôi sẽ tức.
Diệp Phàm hừ nói.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên
- Phàm con, con có khỏe không?
Diệp Phàm sửng sốt, nhất thời hai mắt có chút ươn ướt kêu lên
- Đúng rồi, mẹ nuôi đến đây, mau mời vào.
- Con có thể đứng dậy thì tốt rồi, mẹ yên tâm rồi. Nghe nói con bị thương mẹ lo lắng.
Diệp Kim Liên cùng Diệp Hào đi vào phòng bệnh.
Bên ngoài Thôi Kim Đồng nhìn Diệp Phàm một cái, có chút xấu hổ cười
cười. Diệp Phàm quay về trừng mắt, biết lão Cung dùng bài tình cảm.
Nhưng Diệp Phàm đã lâu không gặp mẹ nuôi, tâm trạng tốt lên không ít.
- Ngồi xuống, con ngồi xuống, còn không khỏe phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút. Lộn xộn sẽ không tốt cho vết thương.
Diệp Kim Liên quở trách, nhanh chóng muốn ấn Diệp Phàm lên giường.
- Mẹ, con khỏe rồi, mẹ xem, con có thể đi rồi, không cần lo lắng.
Diệp Phàm cười nói, kéo mẹ ngồi xuống giường.
- Anh Diệp…
Lúc này một giọng nói vang lên, Diệp Phàm vừa thấy cười nói
- Nhị Nha, cậu hiện giờ cao như vậy, cao hơn anh rồi, không tồi không tồi, cũng là người lớn rồi.
- Nhị Nha Tử lợi hại, người ta đã tốt nghiệp đại học, hiện giờ là người
nối tiếng rồi, cũng là người nổi tiếng ở đập nước trước đây.
Diệp Hào cười cười nói, mà Kế Viễn cùng Thôi Kim Đồng nháy mắt hai người lặng lẽ lui ra.
- Không tồi, đồng chí Cung Khai Hà có chiêu này rất lợi hại.
Kế Vĩnh Viễn giơ ngón tay cái lên.
- Đó là đương nhiên, không nghĩ đây là chủ ý của ai sao?
Vẻ mặt Thôi Kim Đồng cũng sầm lại
- Anh nghĩ ra?
Kế Viễn ngạc nhiên.
- Đó là đương nhiên, diệu kế này chỉ có tôi có thể nghi ra. Thấy không,
đây là tình thân, tình thân có thể làm mềm hóa hết thảy. Đương nhiên, Tổ cũng phải sắp xếp tốt một chút.
Thôi Kim Đồng cười nói
- Lão Kế, sắp xếp như vậy có phải là tốt hơn so với bảo lãnh đạo ra mặt không.
- Đó là đương nhiên áp chế mạnh thì mặc dù Diệp Phàm đồng ý ngoài mặt
nhưng trong lòng không phục. Bảo mẹ nuôi hắn đến đây lúc này mới tâm
phục khẩu phục. nhưng chủ ý này của anh vừa ra, để Diệp Phàm biết, sau
này hắn sẽ nghĩ đến.
Kế Vĩnh Viễn không ngờ tỏ vẻ vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Việc này đồng chí Khai Hà chịu là được, ông ta là tổ trưởng thôi, phải nhận trách nhiệm chứ. Cho nên có liên quan gì đến tôi.
Thôi Kim Đồng cười gượng một tiếng.
- Anh đó, việc gì cũng đổ lên đầu ông ta, một cấp dưới như anh cũng không hay ho.
Kế Viễn đấm Thôi Kim Đồng một cái, cười.
- Không có chủ ý của tôi thì giờ ông ấy còn đang rất lo. Quan trọng là
chủ ý của tôi đáng giá. Việc này đồng chí Cung Khai Hà còn mời ta ăn cơm uống rượu mới đúng.
Thôi Kim Đồng nhìn Kế Vĩnh Viễn cười.
- Anh thật là, đồng chí Cung Khai Hà cũng thật là.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Nhị Nha Tử, hiện giờ đi làm ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Nó vừa mới ra trường đã lên làm thư ký cho Bí thư Đoàn, hiện giờ có Bí thư Đoạn, sau này sẽ nhanh thăng chức.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, đồng chí Đoàn Hải không tồi, hiện giờ đã làm Bí thư Khu ủy, là ủy viên thường vụ Thành ủy.
Diệp Phàm cười nói, vuốt tóc Nhị Nha cười nói
- Cứ đi theo Bí thư Đoạn làm việc, có chuyện gì cứ tới tìm anh. Mấy năm
nay anh bận quá, ngoài gửi tiền cho em thì ít quan tâm chuyện khác.
- Anh Diệp, anh mãi mãi là anh trai của em.
Nhị Nha Tử đỏ mắt
- Không có anh Diệp không có em hôm nay. Có lẽ đã sớm bị người ta đánh cho tàn phế.
- Không có gì, chúng ta là người hữu duyên có phải không?
Diệp Phàm cười.
Lúc này Kế Vĩnh Viễn cùng Thôi Kim Đồng lặng lẽ đi vào, ngồi bên cạnh nghe bốn người nói chuyện.
- Anh Diệp, anh Diệp Hào thật lợi hại, thăng quan.
- Hả, thăng quan gì rồi?
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Diệp Hào một cái.
- Đội trưởng rồi? Còn là thượng tá nữa đúng không? Vừa mới thăng, nghe
sư trưởng của họ nói thì chuyện này là anh Diệp giúp quan tâm đến cao
thủ của họ. Sư trưởng còn nói muốn giao đội tinh anh của sư đoàn để Diệp Hào đưa đi. Đội tinh anh này chính là vương bài trong quân đội, không
cần đến mấy năm nữa Diệp Hào sẽ là tướng quân rồi…
Nhị Nha Tử cười nói.
- Em cũng cố lên, đến lúc đó thành Phó chủ tịch thành phố là đương nhiên.
Diệp Hào nhếch môi cười nói
- Hai anh em mình một người ở trong quân đội một người
- Ha ha, Kế tướng quân, Thôi tướng quân, hai người lo lắng rồi
Diệp Phàm đột nhiên quay sang nhìn hai người cười nói.
Vừa nghe được liền hiểu, có lẽ đây là chuyện Cung Khai Hà muốn làm. Bên
này muốn hả cơn giận của mình, đánh bài tình thân không nói, không ngờ
cho Diệp Hào thăng quan, viên đường này thật đúng là không nhỏ.
- Việc này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không rõ lắm.
Kiến Vĩnh Viễn nhanh chóng lắc đầu, việc này hai vị đồng chí này cũng không muốn tiếp chiêu. Bởi vì rất “phỏng tay”
- Đúng đúng, đó là Diệp đội trưởng là tự mình làm được. Lãnh đạo thấy được, nói thăng chức cũng là bình thường thôi.
So với đồng chí Diệp Phàm, cậu ta còn kém xa. Phải càng cố gắng mới đúng.Việc này anh đúng là phải giúp đỡ.
Sau này còn phải quan tâm nhiều hơn, làm cho Diệp đội trưởng thăng chức nhanh hơn một ít có phải không?
Thôi Kim Đồng cười gượng một tiếng.
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn, “chuyện tốt” như vậy hai lão không muốn rơi xuống đầu mình, muốn đẩy cũng không xong.
Đây là gì, không ngờ cũng không phải là dùng bài tình cảm, trên thế giới này chẳng lẽ còn có người cao thượng như vậy.
- Hai vị đồng chí thật sự là tài giỏi. Diệp Phàm tôi bội phục.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Cũng như nhau thôi.
Thôi Kim Đồng tiếp tục cười gượng một tiếng.
- Phàm con, con xem, con bí mật giúp Diệp Phàm không ngờ không nói một tiếng. Bảo mẹ nói con thế nào.
Việc này không dễ giúp, chắc chắn còn phải tìm rất nhiều quan hệ? Nghe nói hiện giờ làm việc đều dựa vào quan hệ.
Lúc này mẹ nuôi sẽ không so đo với con. Mẹ nuôi đã bảo Diệp Hào làm mấy món ăn quê để con bồi dưỡng.
Diệp Kim Liên vẻ mặt vui mừng.
- Mẹ nuôi, ôi…
Diệp Phàm mắt ươn ướt, gật đầu nói
- Con uống, con uống là được. Mẹ nuôi đừng lo lắng, cơ thể con tốt. Còn
Diệp Hào đó là việc phải làm. Chúng con là anh em, mẹ nuôi khách khí làm con ngại. Đúng rồi, Diệp Hào có phải đến sư dã chiến không?
- Đúng vậy, đến sư đoàn dã chiến số 1 ở thành phố Mặc Hương. Sư đoàn dã
chiến số 1 cũng là một vương bài. Diệp Hào trước kia luôn ở căn cứ, cũng muốn đi xuống rèn luyện một chút. Nghe nói xuống dưới sẽ nhanh chóng
thăng chức.
Diệp Kim Liên cười nói, vẻ mặt hạnh phúc.
- Vậy là tốt rồi, vừa lúc.
Diệp Phàm gật đầu nói. Bữa trưa Diệp Phàm ăn cơm với mẹ nuôi. Kế Viễn và Thôi Kim Đồng cũng vẻ mặt vui vẻ tiếp khách.
Nếu để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ rớt kính mắt, hai trung tướng
không ngờ cùng một cô gái nông thôn như là cung phụng nữ hoàng vậy.
Sáng ngày thứ hai ba người rời đi.
- Hai vị lãnh đạo, hiện giờ vừa lòng rồi chứ?
Diệp Phàm hung hăng trừng mắt nhìn hai người.
- Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, đồng chí Diệp Phàm không vừa lòng?
Thôi Kim Đồng cười gượng một tiếng.