Quan Thuật

Không Chịu Nổi Một Đấm.


trước sau

Bởi vậy, trước khi Diệp Phàm rời đi Phác Nguyên Thông còn tập hợp người nhà tiễn xuống tận chân núi. Nghi thức tương đối long trọng này đã là rất nể mặt Diệp Phàm rồi.

Mấy người Diệp Phàm chạy thẳng đến Kim gia ở núi Đông Tháp Hàn Quốc. Năm xưa Diệp Phàm vì việc của con gái Trương Đạo Lâm đã tìm đến Kim gia.

Kết quả là thiếu chút nữa đã bị lão gia của Kim gia Kim Duệ Thiên đánh cho tàn phế. Rốt cuộc vẫn là Huyết Mai Mạt của Hồng Cực Yến Phi Phi khiến cho Kim Duệ Thiên kiêng nể mà buông tha cho Diệp Phàm.

Tuy nhiên, Lạc Bảo Kim Tiền có mấy viên lại bị Kim Duệ Thiên lấy mất. Diệp Phàm đã thề sẽ lấy lại. Bây giờ thực lực của Diệp Phàm đã lớn mạnh, đương nhiên phải đến Kim gia một lần nữa để rửa nỗi nhục trước kia rồi.

Ngô Tuấn đã đến sớm một ngày để tìm hiểu tình hình. Mấy người Diệp Phàm vừa đến Ngô Tuấn đã nghênh đón ở khách sạn.

- Kim gia lầu vẫn ở đó, toà lầu 10 tầng. Hơn nữa, nhân khẩu đông đúc. Nghe nói bên đó tài nguyên cũng rất nhiều. Nói về Kim Duệ Thiên, không rõ lão có ở trong Kim gia lầu hay không. Nếu nói là đã chết thì chắc không thể. Bây giờ công lực đã đến cảnh giới nào rồi, chúng tôi cũng không rõ.

Ngô Tuấn nói.

- Mặc kệ đi, sáng ngày mai trực tiếp đi là được rồi. Tin là một Kim gia cũng chẳng thể làm được gì chúng ta.

Diệp Phàm “hừ” nói.

9 giờ sáng ngày hôm sau, đoàn người Diệp Phàm đến trước Kim gia lầu. Tuy nhiên đã bị hai bảo vệ chặn lại.

- Bảo Kim Tinh Hiền ra đây, bọn ta muốn gặp hắn.

Đường Thành vẻ mặt khí thế nói bằng tiếng Hàn Quốc.

- Láo xược, gia chủ Kim gia chúng ta để ngươi thích gọi là gọi hay sao? Tát vào mồm!

Người bảo vệ mặc áo đen bình thường cũng rất kiêu ngạo, bước lên giơ tay tác vào mặt Đường Thành.

“Bốp” một tiếng, người bảo vệ mặc áo đen bị Đường Thành đạp một cái người đập vào khung cửa của Kim gia lầu. Chắc là rất đau, nằm mãi mới bò lên được.

- Vị nào dám đến Kim gia lầu dương oai thế, không muốn sống nữa có phải không?

Một người của Kim gia đi ra.

Diệp Phàm vừa nhìn, gã này chẳng phải chính là tên đứng đầu trông cửa cho Kim gia, mà là một hậu bối của người TQ, tên là Kim Đức Minh hay sao?

Mấy năm trước khi Diệp Phàm đến gã này bị Phí Nhất Độ cho một trận rất thảm rồi.

Vì thế Kim Đức Minh vừa nhìn thấy mấy người Diệp Phàm chợt sửng sốt, chân vô định bước lùi về phía sau mấy bước.

Có lẽ là đã nhận ra Diệp Phàm, tuy đã mấy năm rồi, hình dáng Diệp Phàm ngoài đã già đi thì chẳng có thay đổi gì nhiều. Hơn nữa, Diệp Phàm có gương mặt đồng tử của Tuyết gia. Cơ bản không thay đổi bao nhiêu.

Năm đó người thanh niên này đã bị Chủ nhân Kim Tinh Hiền đánh cho rất thảm, may là lão gia Kim Duệ Thiên vừa mới đi xa trở về đã dạy dỗ người thanh niên này.

Đương nhiên, Kim Đức Minh đã liệt Diệp Phàm vào trong những loại người mà không thể trêu trọc.

- Là…Diệp tiên sinh, các người đến đây làm gì?

Khẩu khí của Kim Đức Minh có chút cung kính, hỏi.

- Chủ nhân Kim Tinh Hiền đâu?

Diệp Phàm hỏi. Bởi vì Kim Đức Minh là người TQ, đương nhiên biết nói tiếng TQ nên không cần đến chuyên gia phiên dịch Đường Thành.

- Ở trong lầu, Diệp tiên sinh muốn gặp ông ta?

Kim Đức Minh hỏi.

- Đâu cần phải nhiều lời, bảo chủ nhân của cá ngươi ra nói chuyện.

Vẻ mặt Xa Thiên đanh lại, “hừ” nói.

Kim Đức Minh vừa nhìn thấy Xa Thiên không quen. Tuy nhiên, gã đi theo Diệp Phàm đến thì không thể chậm trễ, vì thế Kim Đức Minh không dám nhiều lời nữa, vội vàng gọi điện thoại.

Không lâu sau, Kim Tinh Hiền dẫn theo mấy người xuất hiện trước cửa lớn.

- Mấy năm rồi không gặp, Diệp tiên sinh càng ngày càng có phong thái đấy.

Kim Tinh Hiền tỏ vẻ rất khách khí. Tuy nhiên, ngữ khí lại rất lạnh lùng.

- Chúng tôi cũng không cần phải nhiều lời, lần này tôi đến là muốn lấy lại đồ của mình.

Diệp Phàm nói.

- Ngươi có thứ gì ở chỗ bọn ta? Mau cút đi! Bằng không…

Con trai của Kim Tinh Hiền trước kia chưa từng gặp Diệp Phàm, nghe nói theo học một vị cao nhân nào đó.

Hơn nữa, nhà có tiền, công phu của lão gia tử lại cao, đương nhiên “đại ca” này không hề khách khí với Diệp Phàm.

Kim Đức Minh đứng bên cạnh rùng mình một cái, thầm nói “chết rồi”.

Còn Kim Tinh Hiền đương nhiên cũng ý thức được điều này, vội vàng bước lên chặn phía trước để bảo vệ con mình.

Tuy nhiên, rõ ràng tốc độ của lão không bằng một Bán Tiên thiên Cường giả như Xa Thiên.

Một luồng sức mạnh bắn ra, “bốp” một tiếng. Kim Đạt Trạch bị Xa Thiên cách không đấm một quyền khiến cả người bay vào trong đại sảnh.

Hơn nữa, mồm vừa khéo cắn vào giầy của một đệ tử Kim gia, thổi không thể ngửi được.

Chờ khi Kim Đạt Trạch ngẩng đầu lên, mọi người phát hiện, dường như môi đã sưng lên gấp 3 lần vừa nãy. Hơn nữa, tím ngắt, chắc là do xung huyết trương lên.

- Các người làm gì thế, muốn kiếm chuyện có phải không, người đâu!

Kẻ gác cổng như Kim Đức Minh cũng phải mạnh rạn đứng lên, hét to, chợt “vù, vù” một lúc thì hơn chục đệ tử Kim gia đứng xung quanh đều đứng chân chân nhìn đám người Diệp Phàm.

Sắc mặt của Kim Tinh Hiền cũng rất khó nhìn, tuy nhiên, lão đã kìm chế được. Bởi vì lão có thể cảm thấy được công lực của Xa Thiên cao hơn mình. Cho nên vừa rồi tay của mình không nhanh bằng hắn.

- Diệp tiên sinh đến đây là muốn giương oai có phải không? Năm đó gia phụ đã tha cho ngươi. Không ngờ ngươi lại muốn đến đây kiếm chuyện, thực sự cho rằng Kim gia Hàn Quốc bọn ta là thứ chẳng ra gì có phải không?

Kim Tinh Hiền “hừ” nói, sau đó dường như đã đưa ánh mắt ra hiệu. Một tên vội vàng chạy vào bên trong.

- Ta đến muốn lấy lại đồ của mình, còn vừa rồi các người không dạy được tên tiểu tử này thì ta dạy dỗ hắn một chút cũng là bình thường. Nếu người của ngươi không ra gì thì để bọn dạy dỗ. Loại tiểu tử không biết lý lẽ, không tu dưỡng này không dạy dỗ làm sao mà được?

Diệp Phàm “hừ” nói.

Sắc mặt Kim Tinh Hiền tức giận thiếu chút nữa thì tái đi, “hừ” nói:

- Người của Kim gia bọn ta không cần Diệp tiên sinh phải đến dạy dỗ, ngươi hãy lo cho mình trước đi.

- Đạt Trạch, có chuyện gì vậy?

Lúc này, một giọng nói rất bình thản truyền đến. Diệp Phàm phát hiện có một người trung niên vội vàng bước ra từ hậu đường. Nhìn có vẻ không già, khoảng hơn 40 tuổi.

- Sư phụ, con bị người ta đánh. Chính là tên khốn kia.

Kim Đạt Trạch tỏ vẻ cho rằng đã có chỗ dựa, sư phụ
đến rồi mà. Lập tức lao đến thiếu chút nữa thì phát khóc.

- Hắn đã dùng tay nào để đánh con?

Người trung niên “hừ” nói, mắt nhìn Xa Thiên.

- Tay trái.

Kim Đạt Trạch chỉ Xa Thiên nói.

- Thế thì Vi sư sẽ giữ lại cánh tay trái của hắn cho con chơi.

Trong mắt của người trung niên kia muốn chặt tay người ta hình như là việc rất bình thường, tay đột nhiên dựng lên thành chưởng đao hướng tới chém Xa Thiên.

Mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy cũng yên tâm.

Quả nhiên, Xa Thiên vung rộng tay ra phía trước, giống như là đang đánh bóng chày vậy. Chưởng khí lợi hại của người trung niên kia bị Xa Thiên đánh ngược trở lại hướng về phía đệ tử Kim Đạt Trạch chém tới.

Hơn nữa, luồng lực của Xa Thiên rất mạnh. Người trung niên đột nhiên mặt xanh mét, muốn thu chưởng đao lại, nhưng đã bị Xa Thiên khống chế nên không thể ra buông tay được.

Mắt nhìn thấy chưởng đao sắp chém đến người đệ tử, người trung niên hoảng hốt vội vàng hét lên:

- Đạt Trạch mau tránh đi.

Tuy nhiên, Kim Đạt Trạch lúc này giống như thằng ngốc, cứ đơ ra chân không bước nổi. Còn Kim Tinh Hiền nhìn thấy cũng sợ hãi.

Vội vàng một chưởng chém tới, vừa lúc va đập rất mạnh với chưởng đao của người trung niên. “Bốp” một tiếng, Kim Tinh Hiền bị bắn văng vào đám đệ tử Kim gia đứng phía sau, nhất thời 7, 8 người quấn lại với nhau thành một đống.

Còn quần áo của Kim Tinh Hiền thì đột nhiên kêu lên những tiếng “toạc”. Chiếc quần đã bị chưởng đao chém rách thành 2 mảnh dính ở trên người, để lộ ra một màu xanh ở bên trong.

Tuy nói không có chuyện gì lớn, nhưng thực ra không phải như vậy.

Người trung niên tức giận đến cực điểm, giơ chân lên đạp về phía Xa Thiên.

- Mẹ kiếp, có phải ngươi cho rằng ta chỉ là con mèo ốm đúng không?

Xa Thiên tức giận, cũng tung cước tới.

“Rắc”, tiếng xương gãy rất rõ ràng vang lên, người trung niên đã bị Xa Thiên một cước đạp bay đi hơn chục mét nằm kêu lên thảm thiết như một con chó bị tàn phế.

Chợt hơn chục người của Kim gia cầm gậy gộc bao vây tấn công.

Lúc này đến lượt Ngô Tuấn và Đường Thành xuất trận, đối diện với những gã ngũ, lục đẳng, hai người quyền đấm cước đá. Không lâu sau hơn chục tên đó đã lăn lộn hết dưới đất của Đại đường Kim gia.

- Hỗn xược!

Đột nhiên một giọng nói vang lên như chuông, trong không trung đại đường đột nhiên xuất hiện một bóng người, một chưởng trong không trung đưa ra giống như tay Phật mở ra chụp xuống đầu Xa Thiên.

Nhất thời, áp lực khí trong đại đường tăng lên. Một luồng áp khí rất mạnh khiến cho đám đệ tử Kim gia đều cảm thấy khó thở.

Diệp Phàm biết rằng, đây chính là một vòng áp khí do lão gia của Kim gia Kim Duệ Thiên ép xuống từ trên không.

Tuy nhiên, Diệp Phàm không hề động đậy. Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn Kim Duệ Thiên ở trên không. Bởi vì vòng áp khí của Kim Duệ Thiên nhiều lắm thì cũng chỉ là thực lực ở giai đoạn bắt đầu của Bán Tiên Thiên, cũng không hơn gì Xa Thiên.

Nhìn thấy vòng áp khí này của Kim Duệ Thiên sắp đập xuống người của Xa Thiên, đột nhiên một bóng người vụt qua. Xa Thiên thì trượt đi, hai vai mở ra, giống như một đôi cánh đột nhiên mở ra, vừa bay Xa Thiên đã bay lên trên đàu của Kim Duệ Thiên.

Tên Xa Thiên này thật lợi hại, phản đòn đánh xuống một chưởng. Giống như là phối hợp với Kim Duệ Thiên ép vòng áp khí kia xuống người của đám đệ tử Kim gia.

Kim Duệ Thiên nhìn thấy chợt tức giận đến đỏ mặt. Bởi vì không nhìn thấy Xa Thiên ở phía dưới nữa, vội vàng muốn chuyển vòng áp khí kia chếch sang đập xuống mấy người Diệp Phàm.

Tuy nhiên, Diệp Phàm lại ra tay.

Cơ thể hắn như không động đậy, chỉ là nội khí từ mấy cái đan điền trong cơ thể đột nhiên dũng mãnh phóng ra, chợt hình thành một bức tường băng bao bọc lấy chỗ vị trí của 3 người Ngô Tuấn và Đường Thành.

Vòng áp khí của Kim Duệ Thiên hung hăng đập xuống bức tường băng đó, đây chính là bức tường băng của Diệp Phàm.

Đương nhiên, Kim Duệ Thiên cảm thấy dường như đập vào sắt vậy, hơn nữa, Diệp Phàm còn chưa động đậy, nội công đột nhiên tăng mạng, bắn ra ngoài.

Vòng áp khí của Kim Duệ Thiên bị bắn ngược trở lại, còn lúc này vòng khí của Xa Thiên cũng bay tới. Tấn công từ hai phía.

Kim Duệ Thiên tối tăm mặt mũi, cuối cùng vòng áp khí rất mạnh kia hung hăng đập vào người đám đệ tử của Kim gia ở dưới đất.

Còn Kim Duệ Thiên vì để giảm đi lực đánh vào đám đệ tử đã thu nội công về, “phì” một tiếng, Kim Duệ Thiên phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đột nhiên nhũn đi như bị người ta rút hết sức lực.

Còn hơn chục tên đệ tử Kim gia vẫn còn bị vòng áp khí kia ép xuống, bọn họ vốn đã bị thương chợt lại như bị mấy nhát búa tạ đập.

.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện