Quan Thuật

Tuyết Lý Hồng Có Thể Thu Phục Rồi


trước sau

- Vấn đề này ta cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, tạm thời vẫn chưa thích hợp. Có những việc làm mà quá vướng mắt thì sẽ có người cướp mất. Hơn nữa bây giờ quan hệ bạn bè kiểu này của chúng ta cũng rất tốt mà, như thế cũng chẳng có ai bàn tán gì về chúng ta có phải không nào?

Diệp Phàm lắc đầu nói.

- Ừm, nếu thành lập Diệp môn thì nhất định phải xem xét rất nhiều vấn đề. Diệp đại ca làm việc cho nhà nước, thân phận không giống nhau.

Đừng để cho người ta đàm tiếu ở sau lưng, cái gì dã tâm, những lời khó nghe đều sẽ có. Tôi cảm thấy mối quan hệ bằng hữu thoải mái này vẫn là tốt nhất.

Người khác muốn đàm tiếu cũng chẳng có cơ sở. Bằng không, anh thành lập Diệp môn. Mọi người sẽ chỉ trích đây là dã tâm lớn của Diệp đại muốn thành lập bang hội gì đó, muốn làm việc gì hay sao, có phải thế không nào?

Đường Thành nói.

- Có lý.

Xa Thiên nói.

- Hơn nữa, biệt thự Hồng Diệp Bảo lớn như thế, bên trong mấy trăm phòng. Cũng đủ để bạn bè của Diệp đại ca ở cùng trong đó. vả lại, chẳng hề ảnh hưởng đến những thứ khác.

Đường Thành nói.

- Đúng rồi, cô gái mà Thập Tam Thanh Y gọi là Tuyết Lý Hồng bây giờ tình hình thế nào rồi. Diệp đại phải thu phục được cô gái này. Nghe nói cô gái này có thân thủ đỉnh cao của Thập đẳng, nữ tướng dưới tay Diệp đại vẫn còn hơi ít. Phải thu phục thêm một ít nữa, tiện cho việc bảo vệ gia quyến có phải thế không nào?

Ngô Tuấn hỏi.

- Khi ấy không có nhà có 3 người, hai người đã được tôi đưa người thu phục. Bây giờ đã nhập vào đội rồi.

Chỉ còn Tuyết Lý Hồng vì Diệp đại nói muốn giữ lại. Hơn nữa, cô gái này công lực quá cao tôi cũng không thể thu phục được cô ta.

Cho nên, cho đến tận bây giờ vẫn chưa dám động thủ. Tuy nhiên, tôi đã phái người theo dõi cô ta.

Đường Thành nói.

- Đồng chí Đường Thành, cậu đã đưa vào được 2 đội viên, Cung Đầu vui vẻ quá rồi phải không?

Diệp Phàm cười nói.

- Đó là đương nhiên, Đường Thành tôi là người thế nào chứ. Cung Đầu nói thời gian thích hợp có thể sẽ đề bạt đại tá.

Đường Thành cười nói.

- Đúng rồi, Tuyết Lý Hồng bây giờ đang ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Cũng đang muốn nói với anh việc này, cô gái này cũng là nghe phong thanh gì đó. Biết được Thập Tam Thanh Y đã xong đời rồi.

Tuy nhiên, có lẽ cô ta cho rằng Thập Tam Thanh Y bị công an bắt. Cho nên bây giờ đã chạy đến “Ngao môn” rồi.

Hơn nữa, có lẽ cô gái này trước kia cũng đã có chuẩn bị. sớm đã biến mình thành người Bồ Đào Nha rồi.

Cô ta cho rằng làm như thế có thể thoát thân, tuy nhiên, số cô ta không may mắn, gặp phải Diệp đại. Tôi đã mời cao thủ luôn theo dõi cô ta.

Mấy ngày nay, Tuyết Lý Hồng vẫn ở song bạc Hồng Đô của Ngao Môn. Thực ra tôi cũng đã điều tra rồi.

Tuyết Lý Hồng đã có cổ phần ở sòng bạc này. Cô ta chiếm 3 phần. Còn Tuyết Lý Hồng công lực cao, khi chơi bài đương nhiên là cao thủ.

Thời gian này cô ta đã kiếm được mấy chục triệu. Về cơ bản đến sòng bạc Hồng Đô chẳng có mấy người có thể thắng được tiền.

Đương nhiên, Tuyết Lý Hồng thủ pháp cao minh. Cũng không phải là nói lúc nào cũng thắng, thỉnh thoảng cũng sẽ cố ý để thua để “câu khách”.

Đường Thành cười nói.

- Chẳng trách được, trong sòng bạc Hồng Môn cũng có cao thủ bảo vệ. Người đến từ Tam Giáo Cửu Lưu, nhân tài gì cũng có, những bảo vệ bên cạnh ông chủ lớn như thế có lẽ thân thủ cũng không yếu có phải không nào? Nếu Tuyết Lý Hồng làm quá đáng thì không bị người ta đập cho mới lạ.

Diệp Phàm hỏi.

- Đây chính là điểm lợi hại của Tuyết Lý Hồng, cô ta làm rất bí mật, hơn nữa thủ pháp cao minh. Kỹ thuật đánh bài của cô gái này vốn là rất khá mà.

Đường Thành nói.

- Ha ha, vừa khéo, chúng ta chạy thẳng đến Ngao Môn, đi đánh bạc một chuyến xem thế nào.

Diệp Phàm cười nói.

- Đúng, việc quá cảnh bên đó để tôi giải quyết.

Đường Thành cười nói. 4 người chẳng nghĩ gì nữa mà chạy thẳng đến Hồng Môn.

Qua hải quân. Ngao Môn là một thành nhỏ có phong cách Bồ Đào Nha. Trên những con phố cổ đều có phong cách nước ngoài.

Còn ngành sòng bạc ở Ngao Môn rất phát triển, có mấy sòng bạc chuyên nghiệp rất lớn. Những sòng bạc này có xe buýt chuyên dụng đón khách từ cửa khẩu hải quan, anh chỉ cần đi qua là có thể miễn phí lên những chiếc xe buýt xa hoa này.

Đánh bạc xong sẽ đưa cho anh một tấm vé, để có thể miễn phí ngồi xe trở về. Hơn nữa, trong sòng bạc có cả cửa chuyên đổi tiền. Ví dụ đổi từ Nhân dân tệ sang đô la Hồng Kông hay tiền gì đó đều rất thuận tiện.

Những cái này đều được bố trí rất thuận tiện. Còn bên trong những khách sạn cao cấp cũng có sòng bạc. Những người giàu có đều tiêu tiền như nước ở đây.

Ở đây có vận may thì một đêm thành tỷ phú, nhưng phần nhiều là những kẻ không may một đêm đã phá sản, tan mộng tỷ phú.

Sòng bạc Hồng Đô chỉ là một sòng bạc hạng trung, nhưng cũng có một phòng chuyên nghiệp. Bốn người Diệp Phàm rất dễ dàng đi vào sòng bạc.

Trước tiên là ngồi uống nước ở một phòng cà phê được bố trí trong sòng bạc. Hai người Đường Thành và Ngô Tuấn đi loanh quanh khắp nơi.

Sòng bạc Hồng Đô có 8 tầng. Ngầm dưới đất còn có 2 tầng. Nếu anh mà đi lên càng cao thì tiền đặt cược càng lớn.

Còn tầng 2 chủ yếu là chơi đặt to nhỏ. Bên cạnh cũng có rất nhiều máy chơi tiền xu. Ngô Tuấn và Đường Thành cầm một ít thẻ đi đâu cũng đặt, thắng thua không quan trọng, thực ra chỉ là nguỵ trang.

Không lâu sau, Đường Thành đụng phải một người thần bí, đi về bên cạnh Diệp Phàm lẩm bẩm một hồi.

Kiểu người thần bí này trên thực tế cũng là một nguồn tài nguyên tự có mà Tổ viên của Tổ A nắm được, có thể nói đây là người chỉ điểm.

Trong tay của mỗi một tổ viên của Tổ A đều có vài người chỉ điểm như thế này, những người chỉ điểm này chuyên cung cấp các tin tức cho các tổ viên.

Đương nhiên, những tin tức này cũng có thể nói là tình báo. Dựa theo mức độ tin tức mà người chỉ điểm có thể nhận được thù lao.

Hơn nữa, có những lúc để thuận lợi cho nhiệm vụ, đội viên sẽ phải bỏ tiền ra để thuê cao thủ về một phương diện nào đó để đi làm việc.

Những người này thực tế chẳng có một chút liên quan gì với Tổ A, hơn nữa, bọn họ cũng không hiểu có bộ đội thần bí này của Tổ A. Bọn họ chỉ nhận tiền và làm việc.

- Hôm nay không nhìn thấy Tuyết Lý Hồng đến.

Đường Thành đặt mông ngồi xuống rồi nói.

- Chẳng phải cậu nói có cao thủ chuyên theo dõi cô ta hay
sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Có theo dõi, nói là nhìn thấy Tuyết Lý Hồng đã đi vào sòng bạc. Hơn nữa, cũng chưa thấy cô ta đi ra.

Đường Thành nói.

- Tên chỉ điểm đó của cậu có đáng tin hay không?

Xa Thiên “hừ” nói.

- Tuyệt đối đáng tin, chúng tôi hợp tác đã mấy năm rồi. Hơn nữa, người này chẳng có bản lĩnh nào khác, nhưng công phu khinh công và kỹ thuật theo đuôi thì chắc chắn là nhất. Có khi trong Tổ của chúng ta cũng khó mà tìm được người là đối thủ của hắn.

Đường Thành nói.

- Cậu thổi phồng lên thôi, có thực lực như thế mà không sớm bị sếp Cung đưa vào trong Tổ mà lại để cho hắn tiêu dao ở bên ngoài đấy hả?

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, là thổi phồng một chút thôi, nhưng người này thực sự là lợi hại.

Đường Thành nói.

- Nếu sòng bạc Hồng Đô này có 3 phần cổ phần của Tuyết Lý Hồng, thế thì cô ta cũng là một trong những cổ đông lớn. Chúng ta cứ đi đập phá sòng bạc, đến lúc đó cô ta chẳng phải sẽ phải xuất hiện hay sao?

Ngô Tuấn nói.

- Đập phá sòng bạc không phải hay lắm, làm như thế chúng ta cũng không dễ thoát thân.

Xa Thiên nói.

- Cậu đúng là ngốc, đập phá sòng bạc không phải là bảo cậu dùng tay để đập phá. Mà là dùng trí tuệ.

Ví dụ như Diệp đại vừa ra tay đã thắng được một đống tiền của sòng bạc, cuối cùng ép cho Tuyết Lý hồng không xuất hiện để giải hoà với Diệp đại cũng không được.

Đây chính là một cách đập phá sòng bạc. Hơn nữa, dựa vào năng lực đặc biệt của Diệp đại, hoàn toàn có thể cảm thấy được đối phương ra quân bài gì.

Sau đó khéo léo lợi dụng một số thủ đoạn cao minh để đổi bài, đây gọi là kế Trừu lão thiên cự long đảo. Thường hay có người làm như thế trong sòng bạc, chúng ta gọi là Phản Trừu lão thiên.

Đường Thành cười nói.

- Cách này có vẻ không tồi.

Thật ra là lần đầu Xa Thiên nghe qua việc này, rất mới mẻ.

- Kỹ thuật đánh bài của ta cũng rất kém, đến lúc đó đừng để lộ chân tướng là được.

Diệp Phàm khẽ lắc đầu cười.

- Chúng ta đánh 3 cây với anh ấy, chỉ 3 lá bài. Đến khi đó sau khi bài đến tay Diệp đại chỉ cần dùng năng lực đặc biệt có thể đếm được số điểm ở bài của đối phương thì chúng ta sẽ theo mạnh vào. Nếu ít thì bỏ đi.

Đường Thành cười nói.

- Ừm, bài cửu chỉ có 2 cây thì chẳng có ý nghĩa, thế thì 3 cây đi.

Diệp Phàm cười nói.

3 cây thực ra cũng không khác gì Bài cửu, chỉ 3 cây. Dựa vào ù là lớn nhất, sau đó còn có đồng sắc, đôi cây, liêng…để đấu. Cuối cùng, khi cái gì cũng không có thì tính điểm trên bài, ai to hơn thì thắng.

Đối với vấn đề này Diệp Phàm chẳng hiểu một chút gì cả, tuy nhiên, hắn có thân thủ cao tuyệt nên cũng đủ mạnh dạn để chơi rồi.

- Vậy tầng nào thì cược lớn nhất?

Diệp Phàm hỏi.

- Tầng 6, thấp nhất một lần cược đều phải 200 nghìn. Đương nhiên, sòng bạc cũng có quy định. Đối với ông chủ lớn thì có thể chăm sóc đặc biệt. Ví dụ, có thể do anh chọn hình thức đánh bạc nào.

Đường Thành nói, gã thật giống như một tay cờ bạc chuyên nghiệp.

- Làm sao mới có thể trở thành ông chủ lớn?

Diệp Phàm hỏi.

- Quy định của sòng bạc Hồng Đô chính là, nếu anh một lần mà đổi đến 5 triệu nhân dân tệ tiền thẻ thì có thể yêu cầu hình thức tiến hành đánh bạc.

Đường Thành cười nói.

- Đổi trước 1 triệu, muốn chơi thì chơi lớn một chút.

Diệp Phàm vung tay lên.

Ngô Tuấn lập tức rút ra từ trong hộp ra một điếu xì gà Cuba, loại lớn.

Sau đó gã cung kính châm lửa cho Diệp Phàm. Hôm nay Diệp Phàm mặc bộ vest đặt may, lại thêm sự tham mưu cao minh của Ngô Tuấn, Đường Thành đóng vai chân chạy phục vụ hậu cần, vẻ mặt lạnh lùng của vệ sỹ Xa Thiên. Bốn người hợp lại thật đúng là một đội.

Đương nhiên trong tay Đường Thành xách một cái va ly da lớn, bên trong chứa mấy triệu đô la.

Bốn người ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đi thẳng lên tầng 6.

Những tên bảo vệ nhìn thấy khí thế của bốn người đã đón tiếp rất lịch sự, chào hỏi bốn người Diệp Phàm.

- Nói với ông chủ của các ngươi một tiếng, Diệp tổng của bọn ta muốn đánh lớn.

Ngô Tuấn tỏ ra rất có dáng vẻ.

- Diệp tổng, mời.

Lưng của người tiếp đón tầm hơn 30 tuổi kia cong xuống gần sát đất, đối với hắn đây là một việc tốt. Nếu khách lớn quan tâm đến, đến khi đó nếu thua nhiều thì hắn còn được thưởng phần trăm.

Không lâu sau đến tầng thứ 6, phát hiện trên tầng bàn được bày không nhiều. Chỗ này cá cược chất lượng chứ không cần số lượng.

Người dẫn đường bước lên nói chuyện với quản lý của tầng 6, không lâu sau, một người trung tuổi mặc vest, giày da, đeo kính bước tới.

- Bỉ nhân là Trần Thu Thiên, quản lý tầng 6 của Hồng Đô. Không biết Diệp tổng có yêu cầu gì đặc biệt xin cứ nói.

Quản lý Trần nói.

- Đặt một phòng lớn, đổi trước cho ta 1 triệu đô la Mỹ tiền thẻ. Ta đây thích “3 cây”. Được rồi, như vậy đi. Và gọi một người chia bài xinh đẹp một chút đến.

Diệp Phàm tỏ vẻ khí phách.

Quản lý Trần cứ thế đi sắp xếp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện