- Không phải người tình, tôi là cán bộ công chức, không nên làm những việc như vậy. Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Được, tôi là nữ hộ vệ của anh. Khi nào anh yêu cầu tôi có thể ở lại đây cùng anh. Tuyết Lý Hồng thật sự chịu thua.
Hơn nữa, còn kích thích thần kinh của Diệp Phàm. Xa Thiên và Ngô Tuấn ở bên ngoài muốn cười mà không dám cười lên tiếng.
- Được rồi, Ngô Tuấn nói chút về tình hình của chúng ta cho cô ấy nghe.
Đúng rồi, bên kia Hồng Đô không đến gây chuyện chứ? Vẻ mặt Diệp Phàm
nghiêm lại, đột nhiên hừ lạnh nói.
- Ôi, tôi quay về xử lý một chút là được. Lãnh Lang là sư đệ của tôi,
nếu cậu ta biết các anh có sức mạnh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu
xuẩn. Tuyết Lý Hồng thở dài.
- Tôi hy vọng như vậy, bằng không, trên đời này đã không có Hồng Đô. Diệp Phàm lãnh sát có chút làm người khác lạnh.
- Chút thân thủ của tôi trước mặt tiên sinh thì chỉ là mắt muỗi mà thôi. Xa Thiên lậu một câu, có vẻ như dọa dẫm người.
- Tôi biết anh ta lợi hại, bằng không, trên đời này không ai có thể bức
Tuyết Lý Hồng tôi làm người tình cả. Còn đối với Tổng giám đốc Diệp, tôi tự nguyện. Tuyết Lý Hồng nói.
- Cô cứ trở về, đáng ghét, tôi ngủ trước đây. Diệp Phàm trán tối sầm, nhanh chóng chạy mất.
Ngô Tuấn và Xa Thiên tiếp tục chỉ bảo Tuyết Lý Hồng.
Cuối cùng, Tuyết Lý Hồng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: - Anh Ngô, rốt cuộc trình độ của Tổng giám đốc Diệp là thế nào.
- Ha hả, cô có thể đưa làm cho anh ta phấn chấn. Hai chúng tôi không có
bản lĩnh đó có phải hay không? Cô nha, mỹ nữ, vẫn có cơ hội. Ngô Tuấn
gượng cười một tiếng.
- Thôi, tôi mệt rồi, đi ngủ đây. Tuyết Lý Hồng xoay người đi vào phòng.
- Cô ngủ chúng tôi đi đâu? Ngô Tuấn nhanh chóng hỏi, bởi vì Tuyết Lý Hồng đi vào hai phòng của bọn họ.
- Hai người đàn ông, chăm sóc một cô em mà cũng không làm được. Huống
chi, tôi còn là người tình của tổng giám đốc các anh. Hai người các anh, nếu là vệ sĩ, đương nhiên phải ngủ ở đại sảnh. Tuyết Lý Hồng hất mặt.
Tiếng đóng cửa vang lên.
- Chưa phải là người tình mà tự cao tự đại như vậy, hai chúng ta còn có
thể sống được sao? Ngô Tuấn nói thầm một câu, liếc mắt nhìn Xa Thiên một cái.
- Ngủ đi, mệt mỏi thật. Xa Thiên lập tức ngã vào ghế sa lon bắt đầu ngủ.
10 giờ sáng ngày hôm sau bốn người mới tỉnh lại.
Vừa thấy điện thoại của Trương Hùng, buổi tối bị Diệp Phàm tĩnh âm. Lập tức quay trở về.
- Diệp Phàm, đã điều tra xong rồi, Ôn Hạnh Hoa đi đến nước Mĩ. Trương Hùng nói, bộ An ninh quốc gia điều tra còn không hề dễ.
- Bí mật áp giải về. Diệp Phàm hừ nói.
- Nói hi vọng cô ấy có thể trở về, hơn nữa là cả nhà trở về. Ngay cả chồng cũng phải trở về.
Việc cả nhà mất tích phải đến ngận. Hơn nữa, chúng tôi điều tra qua, Ôn Hạnh Hoa đi mang theo tài sản hai trăm triệu.
Có phải bí mật trở về trước không, sau khi trở về mới quyết định sẽ xử
lý tiền như thế nào. Bằng không, hai trăm triệu cho lão chồng cũng đáng
tiếc có phải hay không? Trương Hùng nói.
- Cứ làm như thế đi. Diệp Phàm nói.
Đương nhiên Bộ An ninh quốc gia có biện pháp để đưa Ôn Hạnh Hoa trở về.
Có lẽ có đồng chí sẽ hỏi tại sao có một số rất ít tham quan chạy ra nước ngoài không bị bắt trở về.
Đương nhiên là việc này không giống, nhóm tham quan đi qua có treo số.
Người ta bị chính phủ chú ý, cậu bí mật làm người ta mất tích khẳng định chính phủ sẽ nghi ngờ cậu.
Đến lúc đó sẽ không cần thiết tranh cãi trên quốc tế. mà chỉ cần thông qua con đường hợp tác quốc tế dẫn họ trở về nước xét xử.
Còn Ôn Hạnh Hoa chỉ là một người bình thường, bí mật trở về có ai chú ý đến cô ấy đâu?
Buổi sáng ngày hôm sau Ôn Hạnh Hoa bịt khẩu trang bí mật đi tới Mộc tháp tự.
Dáng người Ôn Hạnh Hoa đúng thật là không phải nói, bắp đùi thon dài,
khuôn mặt dịu dàng cùng với bộ ngực hấp dẫn. Đúng là hấp dẫn người, xem
ra, Đạo Kỳ đúng là có con mắt tinh tường.
- Cô đúng là đồ rẻ tiền. Đạo Kỳ tôi đối với cô không tệ. Cho cô ăn, cho
cô mặc, thuê người bảo vệ cô, mua cho cô nhà cửa, cô muốn gì tôi cũng
đồng ý. Vậy mà tại sao cô có thể làm chuyện như vậy? Chẳng những cho vợ
tôi biết tôi ngoại tình, sau đó cuốn chạy. Cô là một cô gái, độc ác như
loài rắn độc. Đạo Kỳ tức giận, nằm ở trên giường mắng to.
- Anh cho tôi những thứ đó. Tôi cũng đã dâng hiến cho anh năm năm tuổi
thanh xuân của tôi. Đem thời hoàng kim của một người con gái cho anh.
Anh còn muốn cái gì nữa. Chẳng lẽ anh còn muốn giữ lấy tôi vĩnh viễn.
Hơn nữa, anh không vừa ý điều gì là đánh mắng tôi, anh nuôi tôi cũng chỉ như nuôi một con chó mà thôi.
Hơn nữa, không một người con gái nào thích ngủ cùng với một người hòa
thượng đầu trọc cả ngày. Mỗi lần nghĩ như vậy tôi lại thấy ghê tởm.
Hơn nữa, anh còn là một hòa thượng đào hoa, anh không chỉ có một người
phụ nữ là tôi. Người như anh mà là một hòa thượng đại sư sao? Mồm miệng
của cô gái Ôn Hanh Hoa cũng không phải vừa.
- Đánh chết mày này! Phải tra tấn cô ta từ từ, đó là điều kiện của tôi,
chỉ cần cô ta chết tôi sẽ nói cho anh biết bí mật. Đạo Kỳ hét lớn, người này điên rồi.
- Chỉ sợ việc này không được, tuy nói cô ấy đi mang theo tiền của anh cho người khác.
Nhưng việc này chính là vấn đề đạo đức. Hơn nữa, số tiền kia vẫn thuộc
quyền sở hữu của Mộc tháp tự. Tiền đó nhất định chúng tôi phải thu hồi
về.
Về việc đánh chết cô ấy, chúng tôi không có quyền làm như vậy. Hơn nữa,
chúng tôi đã làm đúng như lời hứa với anh, anh có thể nói rồi đó. Diệp
Phàm phụng phịu nói.
- Ha ha, muốn tôi nói, trừ khi tôi chết đi. Bằng không, các anh vĩnh
viễn đừng hy vọng sẽ biết được bí mật trong chiếc hòm màu đen kía. Đột
nhiên Đạo Kỳ cười một cách điên cuồng, giống như con chó điên.
- Tôi biết bí mật của chiếc hòm màu đen kia, tôi cho các anh biết, các
anh buông tha cho cả nhà chúng tôi là được. Đột nhiên Ôn Hạnh Hoa nói.
- Cô cứ nói đi, cô không có tư cách ra điều kiện cho chúng tôi. Nếu như
đó là sự thật chúng tôi có thể cân nhắc xử lý nhẹ hơn đối với cô.
Diệp Phàm nói.
- Các anh không đáp ứng, tôi chết cũng không nói. Hơn nữa, tôi còn muốn
đem con của tôi với chồng tôi trở về nước Mĩ trước. Ôn Hạnh Hoa nói.
- Ha hả, hiện tại bọn họ đang ở trong tay chúng tôi, muốn trừng phạt như
thế nào còn dùng nói sao? Cho dù đem mấy người bọn cô đến chuồng chó
cũng không ai hoài nghi. Bởi vì, Đạo Kỳ muốn trả thù, mà hai người các
cô đều cùng bị thua thiệt. Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
- Anh Đồ vô lại Ôn Hạnh Hoa tức giận đến mức mắng lên, tuy nhiên, mới
nói được đến đó đã có tiếng cát tát giòn vang, nhất thời trên khuôn mặt
cô gái liền thũng lên. Máu chảy ròng ròng.
- Cô thực sự cho rằng cô là những người lương thiện sao, cô sai lầm rồi, đánh chết cô cũng không khác gì đánh chết một con chó.
Huống chi, loại người như cô cũng không tính là một món hàng tốt. Chúng
tôi muốn giúp Mộc tháp tự lấy lại tiền bọn họ còn muốn cảm tạ chúng tôi.
Chúng tôi là những người chính nghĩa. Vẻ mặt Đường Thành chính khí, thằng này thật là có chút ngụy biện.
- Ôi, tôi nói. Ôn Hạnh Hoa biết hiện giờ bọn họ chinh là đao còn mình là thịt bò, không có tư cách gì để đàm phán.
- Cô không có khả năng biết được bí mật của chiếc hòm đen.
Đạo Kỳ kêu lớn lên.
- Bí mật của anh cơ bản tôi đều biết hết, bởi vì, sau khi uống rượu xong anh thường nói toàn bộ cho tôi biết.
Có phải chiếc hòm đen đó gọi là Luyện khí hồn hộp gỗ. Nghe nói là là do
luyện hồn mộc chế thành. Việc luyện hồn mộc Ôn Hạnh Hoa mới vừa nói đến
đây, sắc mặt Đạo Kỳ thay đổi nhiều, kêu lên: - Đúng là cô biết, tuy
nhiên, Tổng giám đốc Diệp, cho dù cô ấy biết, cũng không có khả năng
biết được toàn bộ chân tướng. Hiện tại tôi giảm bớt yêu cầu. Chỉ cần anh đánh cho Ôn Hạnh Hoa và nhân tình thành tàn phế là được. Tôi muốn cho
đôi cẩu nam nữ này vĩnh viễn trở thành tàn phế.
- Được, tôi đồng ý.
Diệp Phàm gật đầu một cái, Đường Thành cùng Ngô Tuấn tiến lên đánh, đánh gãy nhiều xương cốt của hai người, sau đó mới tha cho đi.
- Hiện tại tôi có thể nói. Diệp Phàm hừ nói.
- Đánh như vậy có thể khiến cho xương liền lại được không? Đúng là Đạo Kỳ không phải dễ lừa.
- Bá! Lần này Diệp Phàm ra tay, một cái tát khiến cho mũi Đạo Kỳ chảy
máu. - Anh nghĩ mình có tư cách nói điều kiện có phải hay không?
Tính nhẫn nại của tôi là có hạn. Tuy nói Ôn Hạnh Hoa lừa anh, nhưng con của anh vẫn là con của anh.
Sau này còn muốn làm cho con của anh phát triển thuận lợi, anh đừng có dong dài nữa.
- Tôi nói. Đạo Kỳ trầm mặc một chút, mới lên tiếng, - Chiếc hòm này
chính là luyện khí hồn hộp gỗ, loại luyện hồn gỗ này hiện tại muốn tìm
cũng không thấy, chỉ có thể có vận khí tốt khi ở trong cổ mộ của tôi mới có thể may mắn đào ra.
- Nó có tác dụng gì? Diệp Phàm hỏi.
- Nghe tên luyện hồn gỗ là có thể biết, người có thể luyện đến hồn khí.
Một khi đem hồn khí này nhập vào trong hòm, hồn khí luyện được sẽ kích
thích hồn khí ở trong hòm.
Đương nhiên hồn khí phải chịu dằn vặt, một lúc sau, hồn khí luyện sẽ từ
từ mất đi ý nghĩ và sức sống, hoặc có thể nói là bị hòm đồng hóa.
Mất đi sự sáng suốt và sự tự chủ khiến cho hồn khí ngẩn ngơ. Sau đó
đương nhiên chủ nhân của chiếc hòm khống chế được. Đạo Kỳ nói.
- Cao tăng Tuyết Y đối đãi với các anh không tệ, làm sao anh có thể nhẫn tâm xuống tay? Diệp Phàm hừ nói.
- Có cái gì không đành lòng chứ, lão hòa thượng này luôn luôn thần bí.
Tuy nói ông ta chết được mấy ngàn năm, vẫn có thể khống chế được một thế hệ chủ trì chùa miếu.
Chùa miếu này vẫn dưới sự chủ trì của ông ta. Chủ trì có chút không phục, sẽ lọt vào thăm viếng tra tấn ông ta.
Tuy nói là phật khí cùng thuận, nhưng mà, việc làm này so với kẻ sát nhân còn đáng sợ hơn.
Qua nhiều thế hệ các chủ trì Mộc tháp tự đều gặp phải cực hình này, cái loại này có thể nói là sống không bằng chết.
Mà giai đoạn hơn một ngàn năm trước, đại chủ trì là Thiết Huyền đại sư.
Ông ta cũng nhiều lần bị Tuyết Y tra tấn, bởi vì, Thiết Huyền không chịu nghe lời.
Ông ta muốn xử lý mộc tháp tự theo ý của mình. Sau khi bị tra tấn, từ đó Thiết Huyền để trong lòng, hắng hái luyện công, cho đến khi ông ta đột
phá tới mức độ ly hồn
Hơn nữa, Thiết Huyền biết, công lực của Tuyết Y rất cao. Tuy nói đã chết lâu rồi, nhưng năng lượng hồn khí của ông ta vẫn tồn tại có thể đánh
bại được cao thủ hồn ly.
Cho nên, Thiết Huyền luôn luôn tìm kiếm một phương pháp có thể kiềm chế
được Tuyết Y. Tuy nhiên, ý tưởng của Thiết Huyền vẫn nhân từ, chỉ là
muốn kiềm chế Tuyết Y chứ không phải là muốn diệt ông ta hoàn toàn.
- Đại sư Tuyết Y là cao thủ Thần Thiên, cái gì có thể kiềm chế được hồn khí của ông ta? Diệp Phàm hỏi.
- Trên đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, cao thủ Tiên thiên là lợi hại, nhưng mà, bọn họ cũng đã chết.
Nếu như bọn họ còn sống, cao thủ Tiên thiên trong thiên hạ cũng không
phải ít. Mà hồn khí của người chết so với người còn sống công lực kém
hơn nhiều lắm.
Trên đời này cũng không thể cho hồn khí của một người chết thống trị có
phải hay không? Thời gian không phụ lòng người, đại sư Thiết Huyền đã
tìm được rồi. Đạo Kỳ nói.